Hiền Thê Khó Làm

Chương 5

Mũ phượng khăn
quàng vai, A Nan cứ như vậy xuất giá.

Đời trước cộng
thêm đời này, A Nan rốt cuộc cảm nhận được cảm giác làm một tân nương tử.

Chỉ tiếc, tân
nương tử có “số mạng tốt” này được nhiều người đến dự lễ, tham quan khẩn trương
chú ý, lặng lẽ đếm ngược thời gian sống của nàng.

“Thật đáng
thương, không biết có thể chống đỡ qua hôn lễ hay không? ”

“Đúng vậy, tuy rằng
chỉ là thứ nữ của nhà Thừa tướng, nhưng cũng là tiểu thư gia tộc giàu có, tìm một
nhà nghèo nào đó làm đương gia chủ mẫu đều được, sao lại muốn đi tìm đường chết
chứ?”

“Nghe nói tiểu
nương tử Lục gia rất khỏe mạnh, có lẽ sẽ là người may mắn, có thể chống đỡ qua
động phòng a….”

“Không…không…
không. Cho dù có chống đỡ qua động phòng, vậy sau này thì sao, chỉ cần một ngày
nàng ấy còn làm Túc Vương phi, thì ngày đó vẫn chưa thể bảo đảm…”

“Còn nữa, khắc
thê tuyệt tử…Không biết về sau nàng ấy có thể sinh con hay không, nữ nhân mà
không có con…”

“Aizz, ngẫm lại
thật đáng thương mà!”



Nghe những âm
thanh bàn luận nhỏ to khó nghe về mình, mặt nàng đen thui, rất muốn nhất lên
khăn hỉ rống to hai tiếng: Cô nương ta đây hiện tại rất dũng mãnh có thể đánh bại
một con thỏ trắng đó! Chỉ hơi đói bụng chút thôi…

Đáng tiếc, lời
này ngay cả bên người nàng tỳ nữ Như Thúy cũng không tin tưởng, đang dùng một
loại ánh mắt ưu thương nhìn chằm chằm vào nàng, đề phòng nàng sẽ chết bất cứ
lúc nào. ~(^_^)~

A Nan mặc ba tầng
trong ba tầng ngoài áo cưới, đỉnh đầu đội mũ phượng, cảm giác bản thân không
còn thở nổi. Túc vương quả nhiên là đứa con trai mà Thái hậu thương yêu nhất,
xem hỉ phục được chuẩn này bị … Chậc, chỉ cần nhìn đến những viên Nam Hải trân
châu rất to trang trí trên mũ phượng này. A Nan đã sắp bị hoa mắt, trân châu khảm
càng làm mũ phượng nặng thêm, thân hình nhỏ bé đơn bạc của A Nan xém chút bị đè
ngã.

A Nan nỗ lực đội
chiếc mũ phượng không biết nặng bao nhiêu cân, khăn hỉ màu đỏ che lại tầm mắt của
nàng, chỉ có thể máy móc túm lấy hồng trù, đầu bên kia của hồng trù là nam nhân
xa lạ, Túc vương Sở Bá Ninh bào đệ của đương kim Hoàng đế, phu quân tương lai của
nàng.

Nói không sợ hãi
là gạt người, hai đời cộng lại, lần đầu tiên lập gia đình, nhưng lại hôn nhân
không một lời đã quyết định, hoàn toàn không có quyền cự tuyệt, trong lòng đốivới
cuộc sống tương lai lo sợ không yên, những người bên cạnh thì đống nhưng đều
không phải là an ủi, mà là dùng một loại ánh mắt “Ngươi chừng nào thì chết”
nhìn nàng, hoàn toàn không có gì là cảm giác an ủi, chỉ có thể tự mình chuẩn bị
trong lòng cho bản thân thôi.

Nghe nói Túc
vương cực độ chán ghét nữ nhân, hi vọng hắn không phải là quỷ râu xanh gì đó,

nàng còn muốn sống khỏe mạnh. Nếu như không được, sau hôn lễ nàng liền ngoan
ngoãn ở trong viện làm trạch nữ, mỗi ngày xử lý chuyện lớn nhỏ trong phủ, ngu
ngơ ăn ngu ngơ ngủ như vậy, hưởng thụ thời gian thật tốt.

Đương nhiên, nàng
sẽ làm một hiền thê lương mẫu cổ đại đủ tư cách, nếu như Túc vương có cái gì cần,
nàng sẽ nỗ lực nạp thiếp cho Túc vương, xinh đẹp tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ, …
chỉ cần hắn thích, tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ… gì đó với nàng không thành vấn
đề, nàng chỉ cần quan tâm là làm tốt quyền lợi Vương phi là tốt rồi.

A Nan ở trong lúc
miên man suy nghĩ đã bị đưa vào tân phòng.

Lúc rời đi, nghe
được một trận thanh âm ồn ào náo nhiệt, tựa hồ đang nói cái gì “Vậy mà cũng còn
sống, thật sự là không thể tin được mà…”

A Nan giật giật
khóe miệng, thân thể của nàng khỏe mạnh, còn sống không phải thật bình thường
sao!

Vui vẻ trong tân
phòng, A Nan ngồi nhìn ở kia phủ kín long nhãn, hoa quả khô, táo đỏ trên giường,
chung quanh ngoài bốn nha hoàn hồi môn, còn có vài lão ma ma mặc hỉ bào, nghe
nói đều từ trong cung, đại biểu thân phận của Thái hậu.

A Nan cảm thấy
đói bụng, rất rất đói bụng, từ buổi sáng thức dậy chỉ uống một ngụm nước, ăn mấy
miếng điểm tâm bắt đầu ép buộc đến bây giờ, dạ dày nàng bắt đầu co rút liên hồi,
đau quặn từng cơn.

Bệnh bao tử lại bắt
đầu, hơn nữa mũ phượng nặng nề trên đỉnh đầu làm cho nàng hít thở không thông.

“Như Thúy…”

Nghe được tiếng
kêu không còn chút hơi sức của A Nan, Như Thúy kích động giống như uống phải
máu gà, “Tiểu thư, người làm sao vậy?”

Chung quanh, nhóm
ma ma cũng kinh ngạc, vất vả lắm mới vào được tân phòng, chẳng lẽ tân nương tử
sẽ chết ở trong này…??? Đừng mà, cũng đã đến nước này, ít nhất cũng phải động
phòng, đem miếng thịt đến miệng Túc vương này ăn xong rồi hãy chết a a!!!

Các lão ma ma
khóc thét ở trong lòng.

A Nan cảm thấy bản
thân choáng váng đầu ù tai lại đau, sắp chống đỡ không được, nếu như biết ý tưởng
của mấy vị ma makia, nói không chừng sẽ có ý định đập chết các bà.

“Như Thúy, ta
đói…”

Như Thúy vừa
nghe, vội thưa: “Tiểu thư, người nhịn thêm chút nữa, chờ Túc vương trở về, người
sẽ có thể ăn!”

Hầu hạ tiểu thư
nhà mình nhiều năm như vậy, Như Thúy biết thể chất của A Nan là không thể chịu
đói, Như Thúy vốn cũng đau lòng A Nan, nhưng Thừa tướng phu nhân có nói, cả đời
nữ nhân chỉ có một lần hôn lễ, tân nương tử là không thể ăn này nọ, là điềm xấu!
Cho nên để cho A Nan nhịn một chút. Như Thúy ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, nàng
đây không nghĩ biện pháp giúp A Nan nhập cư thức ăn trái phép.

A Nan vừa nghe, lập
tức hôn mê.


Chỉ một thoáng,
trong tân phòng một mảnh hỗn loạn.

Nghe được tân
nương tử té xỉu ở tân phòng, những vị khách còn chưa rời đi chẳng những không
có kinh hoảng, ngược lại trên mặt lại có biểu hiện “Cần phải như thế”, quản gia
của Túc vương phủ gấp rút hò hét đi mời thái y, cũng thật là hay, Hoàng thượng
và Thái hậu đều sợ tân nương tử giữa đường gặp chuyện, sớm đã sai đội thái y
túc trực ở trong Túc vương phủ tùy thời nghe lệnh.

Túc vương mặt lạnh
lẽo bỏ tiệc rượu cùng các thượng khách, bước đi về hướng tân phòng.

Đám tân khách bị
bỏ lại đều đồng loạt mang vẻ mặt thấu hiểu, nghĩ Túc vương có lẽ sẽ trở thành
quý tộc độc thân, mọi người đều vô cùng đồng tình.

Túc vương sải bước
tiến vào tân phòng, liền gặp một đám hạ nhân đang thất kinh, dáng vẻ hoàn toàn
sợ hãi. Cũng không trách bọn họ, dù sao lúc này là hôn lễ, ở một ngày trước hôn
lễ, biết Lục gia tiểu thư vẫn sống được mạnh khỏe, Thái hậu cùng Hoàng đế thật
là cao hứng đến hỏng rồi, như vậy đã định rồi, tuyệt đối tuyệt đối phải thúc đẩy
hôn lễ lần này, nếu lại xảy ra cái gì ngoài ý muốn, đầu của hạ nhân bọn họ liền
phải chuyển nhà đi rồi!

Túc vương cau
mày, trực tiếp lướt qua một đám hạ nhân đang kinh hoảng, bên trong phòng thắp mấy
ngọn đèn hoa chúc, đèn đuốc huy hoàng, Túc vương bỗng chốc liền thấy rõ ràng
tân nương tử đang nằm ở trên giường hỉ, mặc áo cưới màu đỏ thẫm, khuôn mặt như
quả táo nhỏ đáng yêu trắng bệch, bộ dáng có thể quy tiên bất cứ lúc nào, lông
mày nhăn lại, dường như chịu rất lớn thống khổ. Mà trước giường, một tỳ nữ đang
giúp tân nương tử nới ra tầng tầng cổ áo, lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh trắng noãn…

“Sao lại thế
này?”

Giọng nam trầm thấp
vang lên, tân phòng hỗn loạn dường như tìm được người đáng tin cậy, một đám nha
hoàn ma ma ào ào tiến lên hành lễ bái kiến, trong đó một ma ma có thân phận khá
cao nói: “Vương gia, Vương phi không biết thế nào, đột nhiên hôn mê, có thể là
thiếu không khí, không thở nổi.” Lão ma ma hiển nhiên không thể nói, có lẽ
Vương phi sẽ không sống nổi nữa, chỉ có thể chính mình tùy tiện tìm lấy cái cớ.

Túc vương nheo
mày lại.

“… Kỳ thực, kỳ thực,
tiểu thư nhà nô tỳ chỉ đang đói …” Đang nới cổ áo bạn nha hoàn Như Thúy thật nhẹ
bổ sung một câu.

Nháy mắt, toàn bộ
ánh mắt không thể tin nổi của đám người trong tân phòng đều bắn về phía đôi chủ
tớ kia. Mà tỳ nữ hồi môn của phủ Thừa tướng gục đầu xuống, sắc mặt xấu hổ: Các
nàng có thể làm bộ như không biết hai người này hay không a…???

Mày của Túc vương
hơi hơi nới ra, nhìn nhìn trên người nữ tử, phân phó nói: “Tần ma ma, đi phòng
bếp chuẩn bị điểm tâm nhẹ cho Vương phi.

“Tuân mệnh!” Tần
ma ma thật thức thời mà dẫn dắt một đám ma ma rời đi.

Như Thúy nâng một
cái khăn lông ướt lau mặt cho A Nan, vụng trộm đánh giá Túc vương, chỉ cảm thấy
nam nhân này mặc một thân hỉ phục tân lang màu đỏ rất có tinh thần, khuôn mặt
vô cùng tuấn mỹ như thiên tiên, thậm chí có vẻ nhã nhặn tuấn tú, chỉ là nét mặt
vô cùng nghiêm chỉnh, nhưng thân hình thẳng thắn, giơ tay nhấc chân phát ra
phong thái cao quý, làm cho người ta không khỏi thần phục.

Túc vương trực tiếp
đi tới, nói: “Tránh ra!”

Như Thúy ngây người
một chút, thật nhanh nhẹn đứng lên, thuận tiện đem khăn lông ướt trong tay nhét
vào trên tay Túc vương, bộ dạng phục tùng lui sang một bên.

Túc vương ngây
người một chút, nhìn xem khăn lông ướt trong tay, nhịn không được đưa mắt nhìn ả
thị nữ không có đầu óc, lại vô cùng lớn mật, thấy nàng cụp mắt, bộ dáng nhu thuận,
giật giật khóe miệng, cuối cùng vén lên vạt áo ngồi ở trước giường, tiếp tục động
tác vừa rồi của Như Thúy.

Túc vương tinh tế
đánh giá nữ tử mặc giá y trên giường, khuôn mặt như quả táo nhỏ, làn da trắng
noãn mềm mịn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch hít thở nhẹ nhàng, phía dưới là chiếc
cổ thon dài, tầng tầng lớp lớp quần áo đã bị kéo ra, lộ ra xương quai xanh tinh
xảo, phập phồng theo hơi thở…

Túc vương dời mắt
đi rất nhanh, tai có chút ửng đỏ.