Hiền Hậu Thực Nhàn

Chương 99: Đêm dài chưa dứt (Hạ)

Edit: Nguyên Đức phi
Beta: Triệu Tu Viện
Thấy mấy người kia đi vào, Ngụy An Lan do dự một chút, mới từ chỗ ẩn núp đi ra.
Hai cung nữ đứng ở cửa Chính điện đều có quen biết với Ngụy An Lan, thấy nàng tới đang định đi vào thông báo thì bị nàng phất tay ngăn lại.


"Mấy vị tỷ tỷ vừa đi vào là người của cung nào?"
"Hồi cô nương, là nữ quan trong cung Thái Hậu, phụng theo khẩu dụ của Thái Hậu, muốn Thái phi nương nương và cô nương đến Trường Nhạc cung."


"Canh giờ này sao?" Ngụy An Lan nhìn nhìn sắc trời, đã là đầu giờ Tỵ. Nửa canh giờ nữa là đến giờ Thái phi đi ngủ.
"Không phải chứ?" Cung nữ nhỏ giọng lẩm bẩm đáp lời nàng: "Từ trước đến nay Thái Hậu không tìm Thái phi nói chuyện, không biết như thế nào hôm nay lại tâm huyết dâng trào như vậy."


Trong đầu Ngụy An Lan đột nhiên "oanh" một tiếng.
Không thể ngờ được động tác của Thái Hậu lại nhanh như vậy, như thế xem ra nàng không hề nhìn lầm, người nàng nhìn thấy thật sự chính là Thái Tử đã bị phế - Lý Kỳ.


Nàng theo bản năng muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng người đang ngồi trên đầu sóng chính là người đối xử với nàng như thân sinh nữ nhi, hơn nữa trong cung ngoài cung không biết rốt cuộc thế lực của Thái Hậu lớn bao nhiêu, cho dù muốn trốn thì phải trốn đi nơi nào?


Tay Ngụy An Lan che ở ngực bắt đầu phát run, nhất thời rối rắm không biết nên làm thế nào cho phải.


Trong lúc nàng còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đột nhiên thấy chưởng cung cô cô bên người Ngụy Thái phi đi ra: "Các ngươi mau đến phía sau thỉnh An Lan cô nương, hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, đổi xiêm y, đừng làm nàng thất lễ trước mặt Thái Hậu nương nương."


Ngụy An Lan giống như bị người đánh mạnh một cái vào sau gáy, nháy mắt tỉnh táo lại.
Nàng không thể đi, Thái phi cũng không thể đi. Vào Trường Nhạc Cung, không biết còn có đường sống trở ra hay không.


Trong cung này, Thái Hậu nhất định không thể khống chế toàn cục. Nếu không, Lý Kỳ sẽ không phải giả làm thái giám trà trộn vào cung, Thái Hậu cũng không cần phái người đến đây lừa Thái phi qua đó.


Cấm cung có thị vệ, trái phải đều có Kim Ngô vệ, Thiên Ngưu vệ, Thái Hậu dù sao cũng chỉ là một nữ nhân hậu cung, cho dù có thể thu nạp một thống lĩnh, nhưng không thể nào thu mua được toàn bộ binh sĩ.


Khi đã nghĩ thông suốt, trong lòng đã không còn sợ hãi như ban đầu. Nàng nghiêng mình đi tới, chắn ở trước mặt chưởng sự cô cô.
"An Lan cô nương, sao ngài lại ở chỗ này?" Chưởng sự cô cô không nghĩ tới nàng sẽ chạy ra, hơn nữa còn ngang nhiên xuất hiện ở cửa chính.


"Cô cô, ngươi lại đây, ta có chuyện muốn nói." Ngụy An Lan cười cười, vẫy tay gọi chưởng sự cô cô lại.


Chưởng sự cô cô thấy nàng thần thanh khí hoà[1], thái độ thản nhiên, không còn dáng vẻ phẫn nộ khóc thút thít trước mặt Thái phi, liền cho rằng nàng đã suy nghĩ rõ ràng rồi, hiểu được khổ tâm của Thái phi. Thái phi rất yêu thương chất nữ này, cho nên bản thân bà cũng phải biết thời biết thế mà nịnh bợ.


[1] Tinh thần thanh tịnh tính khí hoà nhã.
Ngụy An Lan hỏi chưởng sự cô cô vài câu, tất cả đều giống như thị vệ và cung nữ nói.


Nàng chớp chớp mắt, như vô tình hỏi: "Lần trước ta theo Thái phi đi Trường Nhạc cung nhưng chưa từng gặp qua vị tỷ tỷ này, cô cô ngài ở trong cung đã lâu, không biết có gặp qua vị chưởng sự này chưa?"


Chưởng sự cô cô lắc lắc đầu, cười nói: "Có thẻ bài của Trường Nhạc cung, tuy rằng chưa từng gặp, nhưng hẳn là không sai."


Ngụy An Lan thần sắc khẽ biến nói: "Không đúng, vị tỷ tỷ này ta nhìn rất quen, hôm qua ta còn thấy nàng ở Thái Dịch hồ, lúc ấy nàng nói mình là người trong cung Đức Phi nương nương, như thế nào hôm nay lại biến thành người của Thái Hậu, lại còn là chưởng sự?"


Chưởng sự cô cô nghe vậy mặt biến sắc, vội kéo tay nàng, thấp giọng hỏi: "Cô nương, lời này không thể nói bậy, ngài xác định là nàng ta?"


"Đúng vậy, chính là nàng ta." Ngụy An Lan vội gật đầu: "Lúc ấy bên cạnh nàng còn có một vị, nói là người trong cung Trang Quý phi nương nương, tới cắt hoa cắm bình cho nương nương."
Mặt chưởng sự cô cô trắng bệch không còn chút huyết sắc.


"Trang Quý phi bệnh nặng, Hoàng Thượng sai người phong toả Thanh Hoà cung, nghiêm cấm người ra vào, sao lại có cung nữ ra ngoài cắt hoa?"


"A! Có việc này nữa sao?" Ngụy An Lan đúng lúc lộ ra một tia mờ mịt, sau đó lại vội la lên: "Việc này không đúng, cô cô, hay là trong cung lại xảy ra chuyện nhiễu loạn gì. Tình cảm của Thái phi cùng Hoàng Thượng rất tốt, lỡ như có người có tâm tư muốn lừa Thái phi nương nương, dùng Thái phi nương nương để uy hϊế͙p͙ Hoàng Thượng thì phải làm sao bây giờ?"


Trán chưởng sự cô cô toát ra một tầng mồ hôi lạnh, ngực phập phồng kịch liệt: "Cô nương, việc này liên quan đến tính mạng, ngài nhất định phải suy nghĩ cho kĩ, người ngài nhìn thấy thật sự nói mình là người của Đức Phi nương nương, mà không phải là người của Thái Hậu sao?"


"Không sai! Tuyệt đối không sai!" Ngụy An Lan nói như chém đinh chặt sắt.
Chưởng sự cô cô đã hơn bốn mươi tuổi, là tâm phúc đi theo Ngụy Thái phi tiến cung, lăn lộn trong chốn hậu cung với Ngụy Thái phi hơn hai mươi mấy năm, chuyện gì chưa từng nghe qua, chuyện gì chưa từng thấy qua?


Thấy Ngụy An Lan nói như vậy, suy nghĩ một chút liền bắt đầu cảm thấy có vấn đề.
Cuộc đời bà đều buộc chặt với Ngụy Thái phi, nếu Thái phi xảy ra chuyện gì, vậy bà cũng đừng mong sống sót.


Bà hiểu Ngụy An Lan, nàng là người có tính cách trầm ổn lại thận trọng, tình cảm với Thái phi cũng rất tốt, loại sự tình này, Ngụy An Lan sẽ không dựng chuyện nói bừa.


Chưởng sự cô cô lập tức xoay người, sai người bí mật đóng lại cửa lớn Thọ Khang cung, gọi nội thị cường tráng mang then cửa cài thật kĩ, lại mang hết cuốc và những vũ khí vừa tay đứng sẵn chờ lệnh, theo sau nàng còn có mười ɖú già thô tráng cùng đi vào chính điện.


Ngụy Thái phi lúc này còn đang tức giận vì Ngụy An Lan không nghe lời, thấy chưởng sự cô cô đi gọi Ngụy An Lan lâu như vậy còn chưa quay lại, thì nghĩ là nàng còn đang hờn dỗi, cố ý để bà xấu mặt trước Thái Hậu nương nương, lại càng thương tâm và thất vọng.


Thấy chưởng sự cô cô mang theo mười mấy tráng phụ tiến vào, cũng không nghĩ nhiều, chỉ thở hồng hộc nói: "Nếu thân thể An Lan không thoải mái cũng không cần ép nó đến, bổn cung sẽ tự thỉnh tội cho nàng trước mặt Thái Hậu."


Cung nữ Trường Nhạc cung vội nói: "Sáng sớm nô tỳ có gặp qua Ngụy cô nương, nhìn nàng khí sắc không tồi, sao đột nhiên thân thể lại không thoải mái? Chỉ là Thái Hậu thích Ngụy cô nương, muốn nàng đến bồi người một lát, nói chuyện vài câu, cũng không phải làm việc gì nặng nhọc. Trên đường đi đều dùng kiệu, vì vậy mong Thái phi thông cảm, vẫn nên mang theo Ngụy cô nương đi thôi."


Nếu nói khi nãy chưởng sự cô cô còn có vài phần nghi ngờ, thì nghe người này nói xong đã không còn nghi ngờ gì nữa.
Quả nhiên là nàng ta đã từng gặp qua Ngụy An Lan.


Ngụy An Lan vào cung mấy tháng, Thái Hậu chỉ miễn cưỡng gặp qua nàng một lần, cũng đều là không mặn không nhạt mà châm chọc mỉa mai, nói nàng là gà mái nông thôn vọng tưởng bay lên đầu cành làm phượng hoàng, trong lời nói đều kẹp dao giấu kiếm, đặc biệt khó nghe, làm Ngụy An Lan sau khi hồi cung khóc mấy ngày liền.


Hôm nay đột nhiên trái gió trở trời liền nói thích nàng, muốn nàng đến bồi chuyện.
Nói ra không phải là lừa quỷ sao? Cho dù có đem lừa quỷ, quỷ cũng chẳng tin.
Chưởng sự cô cô trừng mắt, đột nhiên vung tay lên, rống lớn một tiếng: "Trói lại!"


Nhóm ɖú già mà chưởng sự cô cô mang tới ào ào xông lên, cầm đai lưng trói chặt cung nữ cùng tám cung tỳ nàng ta mang theo.


Cung nữ mang chiêu bài của Thái Hậu tới, thế nào cũng không nghĩ tới cung nhân Thọ Khang cung sẽ lớn mật như vậy, không nói hai lời liền trói người. Mắt thấy hai tráng phụ đang bước gần về phía nàng, nàng cũng coi như phản ứng mau lẹ, xoay người đá một cái, lại xoay thân lần nữa túm lấy một người khác đè nằm sấp xuống, sau đó nhảy đến bên cạnh Thái phi kêu lên: "Thái phi nương nương đây là ý gì? Chúng ta là người do Thái Hậu nương nương phái tới, ngươi thật to gan!" Vừa nói liền vươn hai bàn tay muốn xông tới bóp cổ Thái phi.


Ngụy Thái phi cũng không hiểu ra sao, còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy cung nhân Trường Nhạc cung ban đầu còn ôn nhã hào phóng đột nhiên thay đổi sắc mặt, bộ mặt dữ tợn mang theo sát ý, bị dọa sợ tới mức hét lên một tiếng.


Khi tay cung nữ kia sắp chạm đến quần áo Ngụy Thái phi, đột nhiên nghe tiếng gió sau đầu, nàng theo bản năng cúi đầu xuống, ai ngờ người nọ căn bản không phải muốn đánh vào đầu mà vung tay nhắm ngay sau cổ nàng.
"Oanh" một tiếng, Nguy An Lan nắm chặt giá cắm nến bằng đồng trong tay, vốn là muốn đánh ngất người.


Sau cổ của con người là yếu ớt nhất, bị đập trúng sẽ tạo thành cơn sốc tạm thời, đây là Hoàng Hậu nương nương nói.


Nhưng thời điểm Hoàng Hậu nương nương nói với Ngụy An Lan, hiển nhiên là nghĩ cánh tay nhỏ bé gầy trơ xương của nàng không có bao nhiêu sức lực, cho nên lúc ấy nói với nàng là: "Hung hăng mà đánh!"


Nương nương không nghĩ tới, thời điểm một người đối mặt với sinh tử tồn vong sẽ phát ra sức lực lớn cỡ nào.


Khi Ngụy An Lan nhìn thấy cung nữ kia muốn bắt lấy Thái phi, sự nôn nóng và phẫn nộ trong lòng nàng đã sớm làm tan biến sự sợ hãi. Dùng cái chân nến này nện rất chuẩn xác, đánh gãy cổ cung nữ kia.


Cung nữ kia cũng không nghĩ tới mình có thân thủ tốt, lại chịu không nổi một đập của thiếu nữ mảnh mai gió thổi liền ngã này.
Hai tiếng "răng rắc" vang lên bên tai, nữ nhân vừa mới mắt ngang mày dọc đầu đã vặn thành một tư thế quái dị, hai mắt trợn trắng, ngã xuống đất, bất động.


Ngụy Thái phi tới lúc này chính là chịu không nổi, hoảng sợ quá mức mà thét to một tiếng, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Đây là lần đầu tiên Ngụy An Lan giết người, giá cắm nến trong tay đã sớm bị ném sang một bên, đôi tay run rẩy như lá rụng mùa thu.


"Cô nương!" Chưởng sự cô cô cũng bị nàng làm cho khϊế͙p͙ sợ.
"Ta không sao." Ngụy An Lan hít sâu một hơi, tuy rằng hai tay hai chân vẫn còn đang run rẩy, nhưng tâm trí nàng ngoài ý muốn lại vô cùng bình tĩnh, đầu óc cũng thật sự thanh tỉnh.


"Cô cô, phái hai người tay chân nhanh nhẹn, lập tức truyền tin cho Đức Phi và Hiền Phi, cảnh báo các nàng phải cẩn thận trông chừng công chúa, ngàn vạn lần không được rời khỏi cung, bất luận kẻ nào tới thỉnh cũng không được đi!"


Chưởng sự cô cô lập tức hiểu rõ ý tứ của nàng, phái hai tiểu thái giám nhanh nhẹn, cầm cung bài Thọ Khang cung đi báo tin.
Sau đó bà cho người tuần tra lại Thọ Khang cung một lần, những thứ có thể làm vật phòng thân đều mang tới.


"Có cần thẩm vấn những người này hay không?" Chưởng sự cô cô chỉ chỉ mấy cung nữ bị bịt miệng nằm trên mặt đất.
Ngụy An Lan lắc lắc đầu: "Không cần, cho dù chúng ta có thể hỏi ra cái gì, lúc này cũng không giúp được. Chỉ có thể đóng chặt cửa cung, tử thủ... Mặc cho số phận."


Cuối cùng còn có một câu nàng không dám nói ra.
Nếu thật sự để Thái Hậu thực hiện được ý đồ, vậy thì các nàng cũng không thể trở thành lợi thế mà Thái Hậu dùng để uy hϊế͙p͙ Hoàng Đế.


Ngụy An Lan đứng phía trên chính điện, thân thể mềm mại lúc này đứng thẳng tắp, toàn thân phát ra một loại quyết tâm: "Tử thủ, đó là tận trung, đó là báo quốc!"
Không lâu sau, trong cung ánh lửa tận trời, tiếng khóc la, tiếng đao thương chạm vào nhau truyền vào từ bên ngoài tường cung cao cao.


Đại môn Thọ Khang cung bị đâm cho vang lên rầm rầm, một đám cung nhân tựa vào nhau run rẩy, tốp năm tốp ba ôm nhau khóc thút thít.
Ngụy Thái phi được nâng vào nội điện, chưởng sự cô cô ở bên người trông giữ.


Ngụy An Lan mang theo ghế dựa, ngồi đối diện cửa cung, trên đầu gối là một thanh chủy thủ sắc bén đã được rút ra khỏi vỏ một nửa.
Ánh lửa chiếu lên gương mặt nàng, chợt sáng chợt tối.


Nàng đang chờ đợi, chờ cho đến khi tiếng kêu dừng lại, cũng chính là lúc cửa Thọ Khang cung bị đánh vỡ, nàng sẽ đâm thanh chủy thủ này vào tim mình.


Tay nàng vuốt ve trên thân đao mát lạnh, thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, ánh mắt mông lung, hiện ra trong đầu thế mà lại là gương mặt không có nhiều biểu cảm nhưng ánh mắt lại rất ôn nhu của Tần Tiêu.


"Ta không chê ngươi là thái giám." Nàng lẩm bẩm nói nhỏ, không người nào nghe thấy: "Ta chỉ muốn cùng ngươi chết một chỗ."
Giờ khắc này, nàng đột nhiên hiểu ra, khi Hoàng Đế nhìn Hoàng Hậu, ánh mắt cháy bỏng kia chất chứa đầy tình ý.


Không phải vì mỹ mạo, không phải vì quyền thế, có thể làm hắn khuynh tâm, chẳng qua bởi vì nàng là người trong tâm mà thôi.
Trước khi chết, trong lòng chính mình cũng có một người như vậy.
Ngụy An Lan cảm thấy bản thân mình đã thật hạnh phúc, đã thật thỏa mãn.


Ánh lửa dần dần tắt, tiếng giết chóc dần dần không còn nghe thấy.
Khói nhẹ lượn lờ trong không trung, trời đã sáng!