Hiền Hậu Thực Nhàn

Chương 100: Tất cả đều đã kết thúc

Ngụy cô nương thổ lộ trước mặt mọi người, ngươi thật sự làm tốt lắm!
Edit: Uyển Sung dung
Beta: SuTháiphi


Ngụy An Lan đã ngồi xơ xác suốt một đêm, tinh thần mệt mỏi, thân thể cũng không còn sức lực. Một tia sáng của buổi bình minh chiếu vào trong nội viện, lại khiến cho nàng giống như thấy sao bay đầy trời trước mắt, thiếu chút nữa nghiêng đầu một cái ngủ mất.


Từ trên cánh cửa đột nhiên lại vang lên âm thanh gõ nện "Ầm ầm" tiếng la cao giọng truyền đến gian trong.


Chỉ một đêm, thần trí (tinh thần và trí tuệ) Ngụy An Lan đều khẩn trương cao độ, lại bị nắng sớm chiếu vào làm cho hoa mắt. Trong khoảng thời gian ngắn nàng chỉ cảm thấy cháng váng, đầu óc căng như dây đàn, không nghe rõ được gì. Với thể lực của nàng, có thể chống đỡ đến lúc này đúng là khó được.


Nàng chỉ mơ hồ trông thấy đám cung nhân trong nội viện kêu la bối rối mà chạy trốn, rất nhiều người đang liều mạng dịch chuyển chướng ngại vật ngăn trước cửa cung.
Nàng muốn ngăn cản, lại không có sức lực.


Có lẽ bên ngoài tất cả đều đã kết thúc, những người này muốn nhận chủ tử mới để cầu xin một đường sống.
Thần kinh Ngụy An Lan kéo căng một đêm, lúc này đầu óc giống như chui vào ngõ cụt, xông trái đâm phải cũng chỉ có thể quanh quẩn trong một mảnh đất nhỏ.


Chỉ trong chốc lát cửa cung đã mở rộng ra, nàng trông thấy, bên ngoài cửa cung, một đám võ sĩ đen nhánh như quạ đứng đó, áo giáp tươi sáng rõ nét, tay cầm đao thương. Trên áo giáp của rất nhiều người còn dính vết máu mờ mờ đã biến thành màu đen.


Đợi một đêm, cuối cùng giờ khắc này cũng tới. Ngụy An Lan rút... dao găm ra, dùng sức đâm về hướng ngực.
"An Lan!"
Cảm giác dao đâm vào làn da rất đau nhưng có thứ gì đó tràn ra từ miệng vết thuơng kia, lại làm cho nàng cảm thấy nhẹ nhõm cả người.


Nàng đang muốn lại đâm sâu xuống một ít, cổ tay lại bị thứ gì cuốn lấy, không động đậy được chút nào.


Nàng chớp chớp mắt, tia nắng ban mai chiếu tới từ đỉnh đầu nàng, ẩn giấu dung mạo của người trước mặt trong bóng tối, rõ ràng là tướng mạo bình thường đến mức không thể bình thường hơn, lại có một đôi mắt mà nàng mong nhớ một đêm.
"Tần Tiêu."


Tần Tiêu ôm lấy thân thể suy sụp của Ngụy An Lan, giống như bầu trời đã sụp mất một nửa. Trong chốc lát, cảm xúc hoảng hốt, đau xót, không biết làm sao, quấy đến lòng hắn đau nhức như muốn rạn nứt.


Hắn luống cuống tay chân muốn bịt lại máu đang tuôn ra từ lồng ngực Ngụy An Lan, thanh dao găm kia cũng đâm không sâu. Có lẽ bởi vì cổ tay nàng không còn lực, cũng có lẽ bởi vì hắn ngăn cản kịp thời, chỉ là máu kia làm sao cũng không ngăn được.


"Nàng, đứa ngốc này..." Tần Tiêu mắng một tiếng, lại nghẹn ngào nói không nên lời.


Thần trí Ngụy An Lan hoảng hốt lại tr