Heart Aflame

Chương 34

Sáu ổ bánh mì nóng được đặt trong rỗ và mang ra xe đẩy hành lý đang đợi bên ngoài. Eda đã đánh thức Kristen dậy từ sớm để làm chúng cho nhà vua. Ngài và tùy tùng cuối cùng cũng rời đi.

Những người hầu lại tập trung ở cửa sổ để ngắm các quý tộc cưỡi những chú ngựa tốt của họ. Bầu trời xám xịt mây. Họ có thể sẽ bị mắc mưa trước buổi sáng. Nhưng không có lệnh dời ngày đi. Alfred không trông chờ thời tiết.

Trái với khi những quý tộc này đến, Kristen có thể cùng những người khác nhìn họ rời khỏi. Nàng thấy Đức vua ôm Royce. Nàng thấy họ tươi cười với nhau về điều gì đó Alfred đã nói. Và lúc đó nàng ngắm vị vua trẻ của Saxon cưỡi ngựa ra khỏi Wuyndhurst.

Nàng không luyến tiếc khi đức vui rời đi, nàng không thích sự biến đổi mà chuyến viếng thăm của đức vua gây ra. Và vì nàng biết sự rời khỏi của ngài có ý nghĩa gì với nàng: mặc cả giữa nàng và Royce kết thúc.

Nàng đi chầm chậm lại khu vực bếp, Eda ngay bên cạnh nàng. “Royce có nói gì với bác sáng nay không?” nàng đánh bạo.

“Có, ngài ấy có nói.”

“Oh.”

“Oh? Thật không giống cháu khi rào đón thế, cô gái,” Eda nói một cách gắt gỏng. “Nếu cháu muốn hỏi về dây xích, hãy hỏi ta. Không, đừng hỏi. Ta có lệnh của ngài ấy, không hơn những gì cháu nghĩ đâu.”

“Phải, cháu mong là không hơn thế.”

“Nếu có bất cứ điều an ủi nào, ngài ấy cũng không vui thích gì hơn cháu đâu.”

“Không đâu.”

Eda trừng mắt vì sự thờ ơ của nàng. “Cháu đã mặc cả với ngài ấy. Hãy làm thế một lần nữa đi. Cháu có cảm xúc, cô gái à. Dùng những gì cháu có để đạt điều cháu muốn.”

Bà lão cuối cùng cũng cố chọc vào cơn giận của nàng, cơn giận đã lộ ra trong lời châm biếm mỉa mai. “Bác đang chống lại lãnh chúa của bác khi đề nghị thế đấy. Bác quên là cháu được tin tưởng ít đến thế nào rồi. Cháu có thể trốn thoát giữa ban ngày.”

“Phải, đừng nghe lời ta. Cháu không bao giờ nghe lời ta. Ta thì biết gì nào? Ta chỉ biết người đàn ông đó từ khi cậu ta là một đứa trẻ. Ta có…”

“Chúa tôi!” Kristen bực mình quạt lại. “Nếu bác không thôi cằn nhằn cháu, bà lão, cháu sẽ…”

“Chúa giúp nàng à?” Royce hỏi sau lưng nàng. ‘Đức chúa nào cơ?”

Nàng quay ngoắt lại, quá bực bội để mà chú ý đến sự kinh ngạc của anh. “Ngài muốn gì đây, Saxon? Ngài không đi săn hay đi huấn luyện hay thứ gì khác để làm à? Tôi ghét khi ngài cứ lén lút sau lưng tôi!”

Anh biết điều gì khiến nàng như thế. Anh đã liệu trước sẽ khó mà bắt nàng mang xích lại. Đó là lý do tại sao anh ở đây, để chắc không có rủi ro nào xảy ra. Nhưng nàng đã làm anh mất cảnh giác khi dùng một câu chửi rủa mà chỉ người của Chúa mới dùng.

“Nàng đã khẩn nài vị thần nào?” anh lặp lại.

Nàng mím môi bướng bỉnh. Nàng sẽ không trả lời anh. Anh túm lấy hai cánh tay nàng và lắc cho tới khi nàng vùng vẫy đẩy anh ra trong cơn giận bừng bừng.

“Làm răng tôi va vào nhau lần nữa, Saxon, tôi thề tôi sẽ đấm thẳng vào mặt ngài.!”

Anh hẳn là sẽ bùng nỗ trong cơn giận. Thay vì thế anh bật cười. “Đó chỉ câu hỏi dơn giản, Kristen. Sao nàng quá phòng thủ như thế?”

Tiếng cười của anh ảnh hưởng đến nàng như ma thuật, xoa dịu cơn giận của nàng.

Sao nàng vẫn cứ giữ bí mất này? Ban đầu là có lý do, nhưng bây giờ thi không nữa.

Kristen tự cười vào sự xấu tính của mình. Eda quay đi, lắc đầu vì sự thay đổi tâm trạng nhanh chóng như thế. Royce bị làm rối tung. Cái cách nàng làm chủ cảm xúc xáo trộn một cách dễ dàng thật là phi thường.

“Thứ lỗi cho tôi, thưa ngài,” Kristen nói, dù trông nàng chẳng có chút hối lỗi nào. “Tôi không cố ý đẩy ngài…à, tôi đã, nhưng tôi xin lỗi vì điều đó.”

“Điều này không có nghĩa nó sẽ không xảy ra lần nữa.”

“Thật mà.” Nàng cười với anh bằng mắt.

Royce cũng cười, lắc đầu. “Giờ nàng có trả lời câu hỏi của ta không nào?”

Nàng nhún vai. “Em theo đạo của mẹ em.”

“Vậy sao không gọi tên Người?”

“Em đã” nàng giải thích khi anh nhướng mày. “Mẹ em tin vào Chúa.”

Anh cứng người, tính khí bùng nổ. “Sao có thể thế được chứ?”

“Rất dễ, thưa ngài. Người Viking xâm chiếm những vùng đất khác trong nhiều năm. Các chiến binh mang về những tù binh là người Thiên Chúa. Mẹ em là một trong số đó. Bà nội của em cũng là con chiên của Chúa. Cha em và các anh em trai…” đến đây nàng mỉm cười—“ họ không ứng xử liều lỉnh hay tôn sùng vị thánh nào cả”

“Còn nàng?”

“Em tin vào Đức Chúa trời.”

Anh nhăn mặt, gay gắt nhắc nàng, “Nàng đã ủng hộ ý định tấn công tu viện của bạn nàng!”

Nàng cũng nhăn nhó lại với anh. “Tôi không ủng hộ. Tôi biết, cái mà ngài còn hơn cả sẳn lòng làm thế. Tôi đã nói với ngài anh trai tôi đã không cho tôi biết ý định của họ. Tôi đã không nói tại sao, nhưng lý do là anh ấy biết rằng tôi sẽ làm tất cả để ngăn cản anh ấy. vì thế anh ấy không cho tôi biết. Vì thế anh ấy đến đây và chết! Trong thâm tâm, tôi biết đó là ý của Chúa, nhưng một nữa dòng máu viking trong người tôi và trái tim tôi gào thét phải trả thù. Ngài có nói rằng những con chiên Thiên Chúa ở Saxon này không trả thù cho cái chết của người thân không? ”

Anh không thể nói với nàng điều đó. Nhà thờ căm ghét những mối thù truyền kiếp, nhưng không thể ngăn lại.

“Tại sao nàng chưa bao giờ nói với ta nàng là con chiên của Chúa?” anh gặng hỏi.

“Điều đó có thể tạo ra khác biệt gì chăng? Những nô lệ khác của ngài cũng theo Chúa, nhưng họ vẫn là nô lệ.”

“Điều đó tạo ra khác biệt, Kristen. Nó cho chúng ta mối ràng buộc chung, và cho ta cơ sở mà ta thiếu để mặc cả với nàng. Nó cho ta điều gì đó để tin cậy.”

Nàng liếc mắt nghi ngờ. “Ngài đang nói gì, Saxon?”

“Ta có thể chập nhận đề nghị của nàng nếu nàng thề trước Chúa. Thề rằng nàng sẽ không bao giờ bỏ trốn, và nàng sẽ có tự do như những người hầu khác.”

“Không mang xích nữa?” Nàng hỏi một cách ngờ vực.

“Không.”

“Vậy thì em thề…”

Nàng ngừng lại. Điều này quá vội. Nàng đang cam kết mà không suy xét trước.

“Kristen?”

“Lạy Chúa!” nàng quạt lại. “Cho em một phút.”

Không bao giờ, anh đã nói. Không bao giờ là mãi mãi. Chuyện gì sẽ xảy ra khi anh không muốn nàng nữa, khi anh có vợ đáp ứng cho nhưng nhu cầu của anh? Lúc đó nàng sẽ chán ghét nơi này, rồi không nghi ngờ là sẽ ghét cả anh nữa. Và vì lời thề của mình, nàng sẽ phải ở lại đây, tiếp tục làm người hầu trong lâu đài này – mãi mãi.

Nàng tặng anh cái nhìn nhiều ý nghĩa. Anh sẽ thích điều đó. Sao anh phải quan tâm đến cảm nhận của nàng? Nhưng lúc nay đây, anh phải để ý nhiều thứ, hoặc là anh sẽ không sẳn lòng mặc cả với nàng.

“Rất tốt, thưa ngài. Em thề với danh dự của Chúa rằng em sẽ không cố gắng bỏ trốn khỏi Wyndhurst – cho đến khi anh kết hôn.” Mắt anh nheo lại, và nàng thêm vào một cách hợp lý. “Em rất tiếc phải nói điều đó, nhưng em không thích vợ hứa hôn của anh. Em không nghĩ là em sẽ có thể chịu đựng được nơi này một khi cô ta cai quản nơi này.”

“Xong.” Anh nói vội.

“Anh có ý gì vậy?” nàng hỏi vì bất ngờ. “Anh đồng ý những điều kiện đó sao?”

“Phải. Đó chỉ có nghĩa là nàng lúc đó nàng sẽ lại mang xích.”

Nàng nghiến răng trèo trẹo, chán nản. “Cứ thế đi. Nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể thề.”

“Không đâu, nàng cũng sẽ phải thề rằng nàng sẽ không giúp bạn nàng bỏ trốn.” anh miết tay lên môi nàng để ngăn tiếng hét tức giận của nàng. “Cho đến khi ta kết hôn.”

“Được rồi!” nàng trả miếng chua chát. “Nhưng tôi sẽ không thề sẽ từ bỏ việc trả thù đâu.”

“Không, ta biết nàng sẽ không thề đâu,” anh nói buồn rầu. “Alden đã hồi phục đủ để tự vệ trước nàng rồi. Ta tin tưởng khả năng của cậu ấy, miễn là nàng không tấn công cậu ta trong khi ngủ thôi.”

“Tôi trả thù, không phải ám sát,” nàng đáp trả với sự khinh miệt.

“Rất tốt. Vậy thì ta chỉ cần cảnh cảnh báo nàng rằng nếu nàng giết Alden, ta sẽ buộc phải bắt nàng đền mạng.”

Đó là những lời cuối cùng của anh. Anh bỏ đi, bỏ lại cơn giận đang sủi tăm biến thành lôi đình của nàng. Làm cách nào đó mà nàng không cảm thấy mình là người chiến thắng trong cuộc mặc cả này.