Heart Aflame

Chương 33

“Tự hỏi, nếu mình trốn ở dưới cái bàn này, liệu anh ấy có tìm thấy mình không?”

Eda ném cho Kristen một ánh nhìn sắc lẻm. “Cô gái, hỏi cái kiểu gì thế?”

“Cái kiểu kỳ cục,” Kristen trả miếng khi thả mình phịch xuống chiếc ghế.

Sau những thời khắc chờ đợi đứng tim như thế, bây giờ nàng có quyền bực bội, nhưng đó không phải là lý do tại sao nàng cáu kỉnh. Nàng không thích bị trách mắng vì những lỗi không phải của nàng, vì thế phòng thủ là trạng thái đúng đắn để đối mặt với cơn giận của Royce. Tốt hơn là nàng nên tránh nó đi. Thực ra thì nàng đã ước có một nơi nào đó nàng có thể trốn trong một chốc, chỉ cho đến khi anh hạ hỏa. Nhưng chẳng có xó xỉnh nào cả, chẳng có nơi nào trong nhà của anh cả.

“Cô quay về có một mình thôi sao?” Eda xen vào những suy nghĩ của nàng. “Ngài Royce đâu?”

Kristen tùy tiện phẩy tay. “Có vài rắc rối nhỏ với tù binh. Ngài ấy sẽ về ngay.”

Anh về thật, ngay sau đó, và mắt anh chiếu vào nàng từ bên kia sảnh. Nhưng có vẻ như anh chưa sẵn sàng để xử nàng, vì ánh nhìn của anh chỉ một thoáng và anh tiến đến chiếc ghế trống của anh ở chiếc bàn dài, không phải về phía nàng.

Thế là, anh chỉ quay lại với việc chè chén và vui chơi của mình, cứ như thể anh chưa hề gần như mất mạng. Tại sao việc này lại làm nàng cáu kỉnh hơn?

“Tôi lại ngủ chỗ bà được không, Eda?”

“Cô biết là không được mà. Cô thấy đó, Ngài Averill và gia đình sẽ rời đi hôm nay.”

“Phải, nhưng tôi thích ngủ với bà.”

“Cô á? Thế mà tối hôm qua cô cự nự vì không được ngủ ở cái giường mềm mại của cô?”

“Tôi đâu có cự nự!” Kristen cắn cảu.

“Ồ, hố, cái gì làm cô hờn dỗi thế?”

Câu hỏi không đáng để được trả lời. “Sao ngài ấy lại đi theo tôi hả Eda? Tôi đi đâu có lâu đâu.”

Eda nhún vai trả lời. “Ngài ấy thấy Uland bước vào rảo mấy vòng với vài câu chuyện làm cậu ấy vện lên. Ông chủ liền gửi Edrea đi xem có chuyện gì. Thằng nhỏ ngờ ngệch nghĩ thật kinh ngạc khi cô được mấy gã Viking của cô chào đón như thể em gái thất lạc lâu ngày, và cô có thể sẽ chẳng còn chiếc xương lành lặn nào sau khi được chuyền quanh và ôm chặt bởi mấy cái gã khổng lồ ấy.”

“Điều đó làm ngài ấy đi tìm tôi à?”

“Không, ông chủ tiếp tục ăn. Nhưng tôi dòm chừng ngài ấy.” đến đây thì Eda rúc rích. “Và ngài ấy ngó ra cửa, đợi cô quay về. Tôi đoán cuối cùng thì ngài quyết định rằng cô đã đi quá lâu.”

Và Kristen đoán rằng vào lúc đó, Royce không muốn nhà Vua thấy anh cơn giận của anh. Nhưng chẳng chút nghi ngờ rằng nàng sẽ cảm nhận được cơn giận ấy chốc nữa. Anh sẽ chẳng để vụ lùm xùm này chìm xuồng mà không bị trừng phạt như anh đã từng bỏ qua việc đào tẩu của nàng.

Nàng nhìn về phía anh, nhưng chẳng thể thấy anh vì Alden đang ngồi bên cạnh anh và che khuất anh khỏi tầm nhìn của nàng. Alfred ngồi phía bên kia Royce, và từ góc ngồi của mình, nàng cũng không thể nhìn thấy nhà Vua.

Edrea đến bên Kristen, đặt lên bàn một chiếc khay gỗ. Tất cả những gì còn lại trên đó chỉ là vài mẩu vụn bánh mì.

“Họ rất thích, cô biết không, bánh mì cô làm đó,” Edrea bảo cô. “Ngay cả ông chủ cũng khen và hỏi ai đã làm bánh.”

“Rồi cô có nói cho ngài biết không?”

“Không hề, tôi e rằng hơn một nữa các vị lãnh chúa sẽ nhổ bánh đi, họ sợ rằng cô sẽ đầu độc họ.”

Đôi mắt nâu sẫm của Edrea hấp háy. Ắt hẳn cô ta đang đùa. Kristen khó mà tin được câu chuyện, để xem cô ả đang thực sự nói với nàng về món bánh của nàng.

“Sau khi họ dùng xong, lúc đó nói cho họ biết cũng được mà”, Kristen trả miếng.

Giờ thì Edrea vỡ ra cười. “Uland nói đúng. Cô rất khác lạ. Eda cũng nói thế, nhưng Eda lại thích cô. Điều này thật kỳ lạ.”

Kristen đành cười mặc dù chẳng thấy vui tí nào. “Tin sao nổi, bà già đó quá ư là ác nghiệt.” Giọng nàng cao lên vào phần cuối để Eda có thể nghe được.

Nhận xét của nàng được đáp trả bằng cái khịt mũi từ Eda và nụ cười nhăn nhở từ Edrea. “Phải rồi, với tính khí của mình, Eda có thể nhầm lẫn. Có lẽ mấy gã Viking cũng không quá rụt rè.”

Kristen ướm lời “Anh ấy tên Bjarni,”

“Ai cơ?”

“Anh chàng mê cô đó.”

Cô gái tội tình không hề biết phải làm sao để che dấu niềm vui sướng. Khuôn mặt xinh xắn của cô sáng bừng lên với sự kinh ngạc. “Anh ấy nói thế thật à?”

Kristen không biết chính xác tình trạng sâu xa của động cơ Bjarni và những người khác vào lúc này, nhưng chí ít là phải nói chuyện với cô gái đang phân tâm. “Anh ấy bực mình vì anh ấy không thể tự nói với cô được. Anh phải nhờ Thorolf dạy anh ngôn ngữ của cô, nhưng xin chớ ngạc nhiên nếu cô chẳng hiểu gì hết khi nghe họ nói, vì bản thân Thorolf cũng không rành tiếng của cô.”

Suốt một tiếng đồng hồ sau đó, Edrea không ngừng hỏi về anh chàng Viking trẻ, và Kristen đã tô vẽ một bức tranh rực rỡ mà chẳng nghi ngờ gì sẽ dẫn đến một kết cục thất vọng tràn trề, vì Bjarni không phải là mẫu người hoàn hảo đầy đức tính như nàng đã nhào nặn. Anh là một gã đàn ông hưởng thụ, chẳng chút nghiêm túc. Nhưng nếu Edrea đủ ngốc ngếch để tin bất cứ điều gì anh nói để anh có thể tranh thủ sự trợ giúp của cô trong cuộc đào thoát, thì Kristen không thể tội nghiệp cho cô nàng được.

Bạn bè của nàng và tự do của họ phải được đặt lên trên tình cảm của một cô nàng Saxon. Nếu Kristen có thể tiếp cận Lyman và chiếc chìa khóa đó, nàng sẽ tự làm. Nhưng nàng sẽ bị bắt trở lại phòng ngủ của lãnh chúa.

“Cô cứ ngồi không đó mà chẳng thèm làm việc,” Eda đi ngang qua cằn nhằn Kristen khi Edrea được gọi đi chuốc thêm rượu vào mấy chiếc sừng. Cô cũng đi nghỉ đi để mai còn có thể làm việc sớm. Tiểu thư Darrelle đòi thêm bánh mì quả hạch do cô làm cho riêng cô ấy. Cô ấy nghĩ tôi đã giấu công thức làm bánh cho riêng mình trong suốt ngần ấy năm trời.”

“Và đương nhiên là bà đã để mặc cho cô ấy nghĩ vậy.”

“Dĩ nhiên.” Eda cười hình hịch. “À mà cô và Edrea túm tụm vì chuyện gì thế?”

“Cô ấy thích một tù binh.”

Nghe vậy, Eda nhướng một bên mày khó chịu. “Tôi mong là cô đã bảo cô ấy đó là chuyện không thể.”

“Thế tại sao lại không? Họ là đàn ông, giống như Royce vậy thôi. Chắc ngài ấy sẽ không độc ác đến mức không gửi phụ nữ đến để thỏa mãn những nhu cầu tự nhiên của họ. Nếu không, sự thất vọng sẽ gây khích động. Rắc rối sẽ theo sau. Điều này dễ hiểu mà --"

“Chúa gìn giữ chúng con!” Eda cắt lời nàng trong kinh ngạc. “Thoạt đầu, cô đòi đem thức ăn cho họ. Bây giờ cô muốn đưa đám chị em ta đến cho họ. Đi ngủ đi cô gái, trước khi cô nảy ra ý nghĩ tiếp theo là họ được phép cưới vợ và ở luôn đây.”

“Nhân tiện bà đề cập đến vấn đề này….”

Kristen phóng vội đi trước khi Eda có thể lên tiếng. Nàng vẫn còn mang nụ cười trên môi cho đến khi lên đến những bậc trên cùng của cầu thang. Rồi việc chòng ghẹo Eda cũng xao nhãng khi nàng bận nghiêng ngó quan sát cánh cửa phía cuối hành lang. Nàng thở dài, chậm chạp đi về phía đó, lòng tự hỏi nàng sẽ có bao nhiêu thời gian trước khi Royce đến gặp nàng.

Nàng có không đến nửa phút. Ắt hẳn anh đã rời sảnh ngay lúc nàng đi. Nàng đang đứng bên chiếc bàn, lưng quay về phía cửa. Nàng định cởi quần áo và tận dụng số nước trên bàn. Khi cánh cửa bật mở, nàng thậm chí còn không kịp tháo đai lưng ra.

“Cái quái gì xảy ra với đám tù binh vậy hả Kristen?”

Nàng quay ngoắt lại, đôi mắt trong veo mở to nhìn Alden, chứ không phải Royce. Nàng mất một lúc để trấn tỉnh lại với sự bất ngờ; rồi nàng nhìn về phía đám khí giới treo trên tường.

“Thôi mà,” anh nói, như đi guốc trong bụng nàng. “Nghe tôi nói đã trước khi cố cắt cổ tôi một lần nữa. Tôi rành anh họ tôi quá mà. Khi ảnh giận, ảnh sẽ thét lác, khi điên tiết, ảnh sẽ đập đầu mọi người lại với nhau. Khi nổi cơn cuồng nộ, ảnh im lìm chết người, và khi đó thì chỉ có Chúa mới giúp được linh hồn bất hạnh của kẻ phá vỡ sự câm lặng đó. Giờ thì ảnh đang thịnh nộ. Điều gì gây nên nó vậy?”

“Sao anh không đi mà hỏi Ngài ấy?”

“Hỏi anh ấy hả?” Alden rùng mình, và Kristen tự hỏi không biết đó là thật hay anh ta làm bộ nữa. “Khi nào anh ấy như thế, tôi chẳng dám lảng vảng xung quanh anh ấy đâu.”

“Và tôi thì chẳng muốn ở gần anh, chàng Saxon ạ. Anh không cần sợ rằng tôi sẽ tấn công anh. Tôi đã hứa với anh họ của anh rằng chừng nào nhà Vua của các người còn ở đây, tôi sẽ tránh xa anh ra.”

Một nụ cười nửa miệng cong lên đôi môi anh. “Ý cô là lúc này tôi sẽ an toàn nếu đến gần cô hả?”

“Tôi chẳng đề nghị điều đó đâu,” nàng mơ hồ đáp trả.

“Chí ít thì cô cũng sẽ cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra chứ? Biết đâu sau đó tôi có thể biết làm cách nào để hạ hỏa cho ảnh chứ.”

Nàng nhún vai không chút ngại ngùng, thế nhưng lời nói thì ngược lại với vẻ lạnh nhạt của nàng. “Ngài ấy cư xử như một tên ngốc không não vậy. Ngài đi vào giữa những tù binh để đưa tôi ra ngay trong sào huyệt của họ.” Giọng nàng bắt đầu vút cao, nàng quay lại cáu kỉnh. “Thorolf đang giữ tôi, nhưng thay vì Royce khôn ngoan bỏ đi lúc đó, vì tôi cũng xe đi nếu ngài ấy làm thế, thì ngài lại bước vào để đưa tôi ra. Đây là điều ngu ngốc, kiêu ngạo nhất mà ngài ấy từng làm. Đó chính là điều họ mong ngài ấy làm!”

“Thế nhưng chẳng có gì xảy ra.”

Biểu hiện của Kristen cho thấy sự kinh tởm của nàng. “Vấn đề không phải ở chỗ đó. Ngài ấy đã xoay chuyển tình thế và đã ở thế thượng phong. Ngài ấy có thể dể dàng thấy mình đã nằm trong tay bọn họ.”

“Điều này làm cô không vui à?”

Nàng trừng mắt nhìn anh. “Tôi đã cho anh điều anh muốn biết. Giờ thì để tôi yên.”

Anh gật đầu, nhưng anh đế thêm trước khi quay gót ra đi, “Cô gái, có một lời cảnh báo cho cô đây. Đừng nói với anh ấy những gì cô vừa nói với tôi. Tôi không nghĩ lần này anh ấy sẽ dung thứ khi bị gọi là một tên ngốc không não đâu.”

Anh mở cửa bước ra, và gặp ngay Royce đứng đó. Alden rên trong lòng, thầm cầu nguyện rằng Royce đã không nghe được bất cứ thứ gì trong câu chuyện. Kristen đã rèn luyện nhiều mặt tính cách, nàng nhận thấy Alden đã nói đúng. Bề ngoài Royce nhìn thật trầm tĩnh, nhưng đó chỉ là cái nhìn sơ đầu tiên. Một cái nhìn gần hơn sẽ thấy đôi môi anh mím chặt, ánh mắt nguy hiểm của anh.

“Em làm gì ở đây vậy, em họ?”

Alden đùa cợt, “Đang giúp cô nàng chuẩn bị cho một cuộc vây hãm.”

Royce không thấy vui tí nào. “Giúp đỡ cô ấy, đó là một thói quen không khôn ngoan mà em đang hình thành. Cuối cùng rồi cũng dẫn đến việc em lãnh đủ một dao vào lưng thôi. Biến đi, để chúng tôi yên.”

Những lời này được nói rất nhẹ nhàng, nhưng Kristen nhận thấy mối đe dọa ẩn dấu bên dưới. Nàng quay lưng lại phía cánh cửa đóng, lo lắng cắn môi dưới. Duy nhất có một lần nàng thấy Royce giống như vầy trước đây: đó là lần đầu tiên nàng thấy anh. Anh đã nói thật lạnh lùng rồi sẽ giết cả đám. Lần này thì sao? Nàng không quá sợ hãi, chắc chắn rằng anh sẽ không giết nàng. Điều mà nàng e sợ là phải đối mặt với điều mà nàng không biết.

“Lúc này tôi buộc phải tự hỏi, có điều gì nàng từng nói mà không phải là dối trá.”

Kristen cứng cả người. Chúa giúp nàng, nàng chắc chắn là không thể tự giúp mình nếu nàng không thể hiểu được anh. Có gì liên quan giữa điều đã xảy ra với nhận xét thất thường vừa được thốt ra?

“Em phải cho rằng ngài có lý do để nói thế, thưa ngài. Liệu ngài sẽ nói cho em biết hay em phải tự đoán ra?”

Anh tiến đến phía sau nàng khi nàng đang nói, vì vậy nàng không thể nghe tiếng anh bước đến, và nàng thở dốc lên khi những ngón tay anh nắm chặt lấy vai để xoay nàng lại. Nhưng biểu hiện của nàng lúc này cho thấy sự sắt đá nàng nhìn thấy trong đôi mắt tối sầm của anh. Nàng không nên đùa với chúng, giống như mèo và chuột vậy. “Cứ việc đưa ra lời kết tội của ngài và thực hiện nó luôn đi!” Kristen trả treo.

“Hắn ta còn hơn là một người bạn đối với nàng nữa, cái gã Thorolf của nàng ấy.”

“Ngài nói vậy vì em đã để anh ấy cầm chân mình lâu sao?” nàng kinh ngạc hỏi. “Phải, em đã để anh ấy làm thế vì em không hề nghĩ rằng ngài lại có thể quá ngốc nghếch đến nổi rơi ngay vào tròng của anh ấy.”

“Ai là tên ngốc vậy?”

Mắt nàng vụt mở to. “Thế ra ngài đã biết! Ngài biết điều anh ấy định làm, thế mà ngài vẫn bước vào! Ngài điên rồi!”

Giờ thì anh nắm chặt lấy hai vai nàng và lắc. “Có là gì chăng nữa thì ta cũng không phải là người kiên nhẫn đâu. Nàng yêu hắn phải không?”

Nàng hất tay anh ra, đôi tay đang giữ chặt lấy nàng, cho thấy sự mất kiên nhẫn của nàng. “Lại thêm một câu hỏi chẳng dính dáng gì đến những gì đã xảy ra! Dĩ nhiên là em yêu anh ấy. Anh ấy như là anh trai của em vậy. Giờ thì ngài cho em biết đi, cần làm gì cho phải đạo hả! Ngài tự đặt mình trong tầm tay của họ. Thorolf nói các anh sẽ không giết ngài, nhưng ngài đâu thể biết điều đó. Ngài chỉ cần quay lại sảnh thôi, Ông tướng Saxon ạ, và em sẽ tự mình theo sau thôi.”

“Liệu ta có biết điều đó không?”

Chợt lóe lên trong đầu nàng rằng anh đang quát lên, thế có nghĩa là anh không còn nổi cơn lôi đình nữa -- chỉ còn giận thôi, nếu nàng có thể tin những gì Alden nói. Nàng tự hỏi liệu những gì nàng nói đã làm anh khuây khỏa đủ để đem lại sự đổi thay này?

Nàng xuống giọng. “Tự ngài cũng biết thôi mà. Bên ngoài căn chòi, ngài kiểm soát tình thế. Ngài có thể buộc em ra ngoài bằng nhiều cách. Em biết điều đó. Vả lại em đâu có định ở lại đâu,” nàng thậm chí còn thú nhận. “ Em không định ở lại lâu như thế, nhưng lâu quá rồi em không nói chuyện với họ.”

“Hay đụng chạm vào họ -- vào gã ta thì đúng hơn! Ta có mắt mà cô em. Nàng gần như ngồi lọt thỏm trong lòng hắn!”

“Ồ, thật không công bằng!” nàng la lên. “Em ngồi cạnh anh ấy. Anh ấy nắm tay em. Làm sao ngài đọc ra được nhiều hơn những gì thực sự xảy ra hả? Em đã bảo với ngài từ lâu rằng em được nuôi dạy không che dấu tình cảm thực của mình. Rất tự nhiên khi em chạm vào những ai em yêu thương.”

“Vậy thì hãy chạm vào ta đi, Kristen.”

Những lời này đánh mạnh vào nàng như một tia sét, chúng lan khắp người nàng như bị tích điện. Thật đột ngột, cách diễn đạt của anh tràn ngập khát khao, không chút giận dữ, và nó chạm vào sự hồi đáp trong Kristen. Nàng hoàn toàn bị khuấy động cảm xúc. Ánh nhìn của anh chỉ đơn giản cho thấy cảm xúc ấy, xoáy nó vào các giác quan của nàng, chúng đang gào thét rằng nàng hãy ném mình vào đôi tay anh.

Nàng gần như đã ở trong tay anh. Nàng nhón bước cuối mang hai cơ thể họ lại gần với nhau. Chỉ còn một chút ý chí nàng làm chủ còn sót lại bảo rằng không. Chúa giúp con, nếu anh chỉ nói điều ấy với ý khác, nếu tình yêu không phải là điều anh nói tới…

"Kristen?"

“Không!” ngôn từ bật ra khỏi miệng nàng, quá nhiều cho bản thân nàng cũng như cho anh. “Em không yêu ngài!”

Nàng biết lời chối từ quá mạnh mẽ, dứt khoát. Chẳng chút nghi ngờ anh đã làm lơ nó. Anh lấp đầy bước chân mà nàng muốn thực hiện, nâng nàng lên cao dựa vào cơ thể căng cứng của anh. Lại một tia sét khác, hông chạm hông, ngực dựa ngực và đôi môi anh là niềm an ủi làm dịu đi cơn sốt đang lan khắp người nàng. Thiêu đốt, không cho phép bất cứ sự chối từ, anh áp môi mình lên miệng nàng, rút hết đam mê từ sâu thẳm tâm hồn nàng.

Anh cúi xuống, ôm nàng để cơ thể nàng cong áp vào anh, thật chặt, khi đôi môi anh cháy bỏng bên tai nàng. “Ta chịu thua, Kristen. Hãy chạm vào ta không phải vì nàng yêu ta, nhưng vì ta cần nàng. Đi nào, hãy chạm vào ta!”

Một tiếng rên van nài phát ra từ sâu thẳm trong anh như thể anh đang trong một cơn đau cùng cực chết người. Tim nàng không còn chút sức lực để kháng cự lại lời cầu khẩn. Cơ thể nàng cũng đã thua trong cuộc chiến này. Đôi tay nàng khum lấy khuôn mặt anh, buộc anh nhìn vào nàng, và ánh nhìn của anh mang nhiều uy lực hơn bất cứ sự vuốt ve mơn trớn nào.

Vâng, chàng Saxon của em, em sẽ chạm vào anh. Em sẽ chạm vào anh cho đến khi em với được tới tim anh. Nàng không nói điều ấy ra thành lời, nhưng nó in trong mắt nàng để cho anh nhìn thấy: mong muốn của nàng, khát khao của nàng -- tình yêu của nàng. Nhưng nàng lại hôn lên đôi mắt anh để chúng nhắm lại, nàng không muốn anh nhận biết quá nhiều. Và rồi nàng kéo đôi môi anh lại với đôi môi nàng và bắt đầu làm anh trở nên hoang dại với những gì anh đã hỏi xin. Nàng đã chạm vào anh với tất cả nhiệt thành của con tim.