Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 682: Xông vào bên trong

Dọc đường, Triệu Vô Cực ánh mắt đảo xung quanh bốn phía quan sát, hắn không muốn mình ngốc nghếch bỏ qua cái gì chi tiết quan trọng hoặc là rơi vào bẫy rập, bởi vậy thần kinh cũng rất căng thẳng.

Đám chưởng môn cũng là tay già đời lập tức tứ phía quan sát.

Triệu Vô Cực cảm nhận được, ở xung quanh hắn truyền tới không ít ánh mắt quan sát.

Có hiếu kì, có đánh giá, có cừu hận phẫn nộ,... mỗi người quan sát hắn đều mang theo một loại tâm tình riêng.

Đám người này không tham gia chiến đấu, hiển nhiên chính là không thiện chiến đấu, là sản xuất đơn vị, hoặc là bọn hắn cũng có thể chiến đấu, nhưng vì lí do riêng mà không xuất động mà thôi.

Triệu Vô Cực cũng lười quản cái này, chỉ cần người dám to gan đứng ra chặn đường của bọn hắn, kết cục chỉ có một chữ mà “chết” mà thôi.

Bảy người một đường lao nhanh, dựa vào Triệu Vô Cực tinh mắt cùng linh giác mẫn cảm né tránh các loại bẫy rập, hướng về Thần Điện chỗ sâu nhanh chóng lao tới.

Thần Điện kiến trúc cũng không quá nhiều, bọn hắn xây dựng cơ sở đều là ở trên đỉnh núi hoặc là đâm sâu vào trong lòng núi, tạo thành hang động, động phủ loại này.

ở bên ngoài kiến trúc, đa số lấy đình đài lầu các làm chủ.

giống như chỗ này người đa số đều là võ giả, đối với chỗ nghỉ ngơi không mấy yêu cầu, bởi vậy kiến trúc cũng khá thưa thớt, không hề giống trong thành, nhà nối tiếp nhà, san sát san sát, không có bao nhiêu chỗ dư thừa đáng nói.

Chỉ là dọc đường Triệu Vô Cực cũng gặp được mấy cái lạc đàn người, cảnh giới không hề cao.

Những người này mang theo vũ khí hướng bên ngoài di chuyển, thần sắc có chút lo lắng vội vàng, giống như là chuẩn bị đi tiếp ứng chiến đấu ở bên ngoià vậy.

Hắn liền thuận tay bắt lại, tra hỏi một chút trọng địa của Thần Điện.

Triệu Vô Cực lên tiếng:

“ nói, Thần Điện các ngươi có cái gì trọng địa như là tàng thư các, bảo vật các những cái này vị trí quan trọng hay không? nằm ở đâu?”

Trước mặt hắn, tên này Thần Điện võ giả bị Triệu Vô Cực khống chế được vẫn rất cương liệt:

“ phi, muốn đại gia nói cho các ngươi biết? Mơ đi thôi!”

Phốc!

Triệu Vô Cực không nói thêm một lời dư thừa, lập tức động thủ kết thúc tính mạng của hắn.

Hắn nhìn sang người bên cạnh cười lạnh nói:

“ nếu muốn kết cục giống hắn, có thể thử lừa dối ta một chút xem sao?”

Người này nhìn xuống xác chết của đồng bạn, Triệu Vô Cực vừa rồi ra tay vô cùng quả quyết gãy gọn, khiến hắn sống lưng lành lạnh.

Đây chính là là trong miệng đám người kia nói võ lâm nhân sĩ sao? Bọn hắn sao có thể xuất hiện ở chỗ này? không phải phía trước đang chiến đấu sao? Chẳng lẽ bọn hắn là lẻn vào?


Tên này trong đầu óc nhanh chóng suy tư, nhưng sau đó Triệu Vô Cực cứng như kìm sắt đại thủ bóp lấy cổ hắn, đem hắn từ dưới mặt đất xách lên, nhẹ nhàng như xách một con gà con vậy.

Tên này Thần Điện võ giả lập tức hoảng, hắn vội vàng nói:

“ có, đương nhiên có. Các ngươi muốn tìm tàng thư các chỉ cần tiếp tục đi thẳng vào bên trong, tận cùng phía trước chính là chính điện của Điện Chủ, tàng thư các nằm ở bên phải nó, còn bảo vật các thì ở bên trái!”

Triệu Vô Cực nhíu mày, tất cả kiến trúc quan trọng đều xây cạnh chính điện để Điện Chủ tiện quản lí canh chừng sao?

Cũng không phải không có lí, Điện Chủ chính là Thần Điện đệ nhất cao thủ, những công trình kiến trúc này xây dựng ở vị trí này gần với Điện Chủ, có chuyện gì xảy ra, Điện Chủ có thể nhanh chóng tiếp ứng can thiệp, đảm bảo không bao giờ xảy ra chuyện gì.

Hắn cũng không cần xác nhận, bởi vì khoảng cách điểm cuối Thần Điện đã không còn xa, chỉ cần đi qua một chút sẽ có thể thấy được.

Hắn tiếp tục tìm tòi thêm thông tin:

“ Thần Điện ngoài ngũ đại chí bảo vũ khí ra còn cái gì chí bảo nữa không?”

tên võ giả này lập tức lắc đầu nói:

“ nếu còn cũng là các vị Các chủ cùng Điện Chủ biết, ta một cái lính quèn sao có thể biết được những thứ cơ mật này.

Triệu Vô Cực suy nghĩ một chút, cảm giác không thể hỏi thêm được gì từ miệng đối phương, lập tức ra tay đánh giết hắn cùng đồng bạn.

Triệu Vô Cực lên tiếng:

“ các vị chưởng môn, chúng ta biểu quyết một chút nên đi tàng thư các trước hay bảo vật các trước a! ta chọn tàng thư các!”

Đối với Triệu Vô Cực mà nói, Thần Điện bảo vật đối với hắn không có mấy lực hấp dẫn.

Ngược lại hắn giống như là Bán Thiên Ưng như vậy, hắn hướng tới chính là đột phá tam hoa tụ đỉnh cảnh giới trở thành tu tiên giả, bởi vậy Triệu Vô Cực mới đưa ra cái này bầu chọn.

Hắn tuy là dẫn đầu đám người, nhưng nếu tự mình quyết định, áp đặt suy nghĩ của bản thân hắn cho tất cả mọi người ở đây, vậy thì chỉ sợ sẽ có người không vui.

Dù sao bọn hắn đều là chưởng môn cấp nhân vật, tâm trí đều thành thục đều có ý riêng. Nếu Triệu Vô Cực vì mình muốn mà ngăn cản bọn hắn tìm kiếm của mình cơ duyên như vậy chưa nói giúp đại ân, nhưng chắc chắn sẽ kết thù.

Tuy hắn không sợ kết thù, nhưng lúc này đây mọi người nói chuyện đều là hòa hòa khí khí, không cần thiết phải vì một chuyện nhỏ này mà sản sinh mâu thuẫn.

Hiền Tụ Nghĩa liếc mắt nhìn mọi người, bỗng nhiên lên tiêng nói:

“ ta đề nghị chính là mọi người trước cùng nhau xông vào Thần Điện chỗ sâu, sau đó ai muốn tìm kiếm cái gì liền tùy ý tự mình tìm kiếm a!

Chúng ta cũng không nhất thiết phải góp chung một chỗ!”

Triệu Vô Cực nhìn đối phương, sau đó gật đầu.

Hắn lúc đầu suy nghĩ chính là tất cả cùng chung hành động, nhưng nếu đã có người có ý khác, vậy thì không cần ép buộc.


Quả nhiên rất nhiều người đồng ý với Hiền Tụ Nghĩa ý kiến, bọn hắn cũng rất phân vân giữa bí tịch cùng tài bảo, bảo vật, nhưng bọn hắn càng không muốn hơn chính là bị Triệu Vô Cực chi phối, dẫn đi đâu thì đi.

Bởi vì chỉ cần Triệu Vô Cực còn ở đây, khả năng nhận được chỗ tốt của bọn hắn cũng sẽ giảm đi nhiều.

Mà bọn hắn đã là đỉnh cấp cao thủ trên giang hồ, tu luyện đều là môn phái mình truyền thừa võ công tâm pháp, đối với những thứ kia tàng thư lâu ngược lại không quá thích thú.

Thế là mọi người quyết định trước tiên đồng thời thăm dò, sau đó mỗi người tự mình tìm kiếm cơ duyên

Triệu Vô Cực đối với cái này quyết định cũng không ý kiến gì, liền gật đầu.

Nhưng chợt hắn cảm giác được thứ gì, Triệu Vô Cực đưa đầu ngẩng lên nhìn lên trên một cái đỉnh núi gần đó.

Lúc nãy di chuyển quá nhanh hắn không cảm ứng được gì, nhưng lúc này đứng lại, hắn liền nhận ra một cỗ khí tức vô cùng đặc biệt đang quan sát lấy mình.

Sở dĩ là khí, bởi vì đối phương dùng khí đến quan sát mà không phải mắt thường nhưng lại cho Triệu Vô Cực cảm giác giống như đang bị mắt thường nhòm ngó vậy, vô cùng thần kì.

Bởi vậy, Triệu Vô Cực mới phát giác ra đối phương, chú ý đến đối phương.

Triệu Vô Cực không biết, người nhìn lén hắn không ai khác chính là Phá thiên cung.

Phá thiên cung lúc này đang ở trên đỉnh núi cùng Chư Hiểu Mai. Lúc này nó bỗng nhiên lo lắng ở trong đầu Chư Hiểu Mai nói to:

“ không tốt, chúng ta bị đối phương phát hiện rồi. Mau chạy thôi!”

Chư Hiểu Mai đang ngẩn người ở đó, bỗng nhiên lấy lại tin thần, mơ màng hỏi:

“ ai phát hiện? tại sao phải chạy?”

Phá thiên cung vô cùng sâu sắc nói:

“ là thủ lĩnh của đối phương, tên tiểu tử kia.

Bọn hắn đã chiến thắng trận chiến ở trước cửa Thần Điện rồi, Điện Chủ cùng các vị Các chủ đã tử trận.

Ta lúc nãy chỉ dùng khí đến quan sát đối phương một chút, vậy mà bị đối phương nhận ra.

Tên tiểu tử này quả thật linh giác mẫn cảm vô cùng, so với người khác phải gấp mười lần không ngừng.

Hắn đang hướng về bên này chạy, ngươi không phải đối thủ của hắn đấu.

Mau tìm đường chạy trốn đi!”

Chư Hiểu Mai vừa nghe liền mộng!

cái gì? Điện Chủ tử trận? Các vị Các chủ khác cũng tử trận?

Nàng mới ở đây ngây người một lúc, liền ra nhiều biến cố như thế rồi?

Còn Triệu Vô Cực đang hướng bên này xông tới? Hắn muốn gây khó dễ cho bản thân mình?

Triệu Vô Cực vừa giết chết Điện Chủ phải không? Vậy thì bản thân mình làm sao cso thể làm đối thủ của hắn a!

Lượng thông tin quá lớn xung kích Chư Hiểu Mai choáng váng, nhưng nàng rất nhanh liền biết, mình bây giờ không có thời gian ngây người nữa, mà phải lập tức chạy ngay.

Chư Hiểu Mai dưới chân dẫm nhẹ một cái, thân pháp toàn lực triển khai, hướng cung các phương hướng chạy tới.

Nhưng chỉ chạy được một đoạn, Phá thiên cung âm thanh trầm thấp khó thở truyền tới :

“ không cần chạy nữa, ngươi chạy không thoát, đối phương đã sắp đuổi kịp rồi!”