Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 8 - Chương 31: Chương 17 - phần 01

Trời

ghen tâm nguyện chẳng chiều nhau[33]

[33]

Trích Hoán khê sa - Chuyển chúc phiêu bồng nhất mộng quy của Lý Dục. Dịch thơ:

Nguyễn Chí Viễn. Nguyên văn Hán Việt: Thiên giáo tâm nguyện dữ thân vi - ND.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng trắng lóa len qua

những tán lá cây chiếu rọi vào phòng, chờ đến khi trời sáng thì liền biến thành

ánh dương trong vắt và tràn đầy sức sống. Kỳ thực sân vắng lặng thinh cũng

được, cung cấm phồn hoa cũng thế, dù tôi giờ đã đứng ở nơi cao nhất trong chốn

hậu cung này để cúi nhìn chúng sinh rồi, thế nhưng trái tim thì lại giống như

một con cá đang lẳng lặng lặn xuống đáy biển Tử Áo Thành, bình thản đón lấy

từng tia sáng len qua mặt biển chiếu xuống, lại bình thản nhìn thời gian trôi

qua.

Tôi đã quen rồi, quen với cuộc sống trong

chốn hậu cung, không còn khăng khăng đòi có được tình yêu của kẻ quân vương như

hồi còn trẻ nữa. Tôi giờ đây đã quen nhìn các phi tần trẻ tuổi hơn tôi dùng

trăm phương ngàn kế để tranh giành sự sủng ái có hạn của Huyền Lăng, để mong

được Huyền Lăng sủng hạnh, qua đó nâng cao địa vị của bản thân.

Tôi đã dần già đi, thế nhưng sự quan tâm mà

Huyền Lăng dành cho tôi vẫn không hề suy giảm, hơn nữa còn đặc biệt hậu đãi cha

mẹ tôi. Cho dù Hồ Uẩn Dung vì sự sủng ái của Huyền Lăng mà được sắc phong làm

hiền phi thì tôi vẫn là thục phi cao cao tại thượng, địa vị sừng sững không ai

lay chuyển được. So với sự huênh hoang tự mãn của Hồ Uẩn Dung vốn xinh đẹp trẻ

tuổi, tôi tỏ ra quá yên tĩnh, thường ngày chỉ lẳng lặng xử lý sự vụ trong cung,

lẳng lặng nuôi dạy con cái, khi rảnh rỗi thì uống trà trò chuyện với các phi

tần có quan hệ thân mật với mình.

Nếu không xảy ra chuyện gì bất ngờ, tôi tin

rằng cuộc sống của mình sẽ cứ thế này tiếp mãi, cho tới khi tôi trở thành thái

phi, hoặc là thái hậu.

Tất nhiên, trong cuộc sống của tôi cũng có

một chuyện khiến tôi cảm thấy vô cùng mới mẻ và thỏa mãn, ấy là Tuyết Phách.

Sau khi từ biên cảnh trở về được hơn chín

tháng, tôi liền sinh cho Huyền Lăng cô con gái thứ sáu, phong hiệu là Tuyết

Phách Công chúa, nhũ danh là Thiên Vũ. Đó là một cô bé xinh đẹp có làn da trắng

ngần tựa như những bông tuyết dưới ánh trăng. Hơn nữa cô bé còn rất thích cười,

khi cười trông giống một bông mai đỏ đang dần dần hé nở giữa trời tuyết rơi

trắng xóa, trong trẻo và thuần khiết vô cùng.

Lũ trẻ cứ thế lớn lên từng ngày, thời gian

cũng từng ngày trôi qua.

Thỉnh thoảng có buổi đêm khuya, Huyền Lăng

lại sủng hạnh các phi tần xinh đẹp như hoa ở Đông thất của Nghi Nguyên điện,

còn tôi thì ngồi trong Tây thất lẳng lặng chong đèn phê duyệt từng bản tấu sớ.

Cuộc sống của tôi cũng không tính là ngồi đáy giếng nhìn trời, ít nhất thì cứ

vài tháng một lần tôi lại có thể tới gần với cuộc sống của Huyền Thanh qua các

bản tấu chương còn thơm mùi mực.

Từ sau chuyện lần đó, y không về kinh mà tự

nhận tội tùy tiện cầm quân xuất quan, sau đó xin được ở lại trấn thủ nơi biên

ải coi như chịu phạt.

Y trấn thủ Nhạn Minh quan sáu tháng, quân

Hách Hách không dám xâm phạm. Y đi tuần biên cảnh, bước chân trải dài một mạch

từ Nhạn Minh quan tới đất Bãi Di ở Nam Chiếu, nơi thân mẫu của mình được sinh

ra.

Một năm sau đó, Ngọc Diêu sinh được một cô

con gái. Muội ấy vốn tính dịu dàng mà không kém phần kiên nghị, rất được Ma

Cách yêu thương, vừa khéo lúc này Đông trướng Yên thị Đóa Lan Ca mắc bệnh qua

đời, Ma Cách liền lập Ngọc Diêu làm đại phi của Hách Hách. Năm ấy Huyền Thanh

đã thay mặt Đại Chu đưa tặng quà mừng.

Nhạn Minh quan đổ tuyết lớn, y và các tướng

sĩ cùng nhau trấn thủ biên quan, trên áo giáp tuyết rơi dày ba tấc, rất được

các tướng sĩ kính phục.

Trong thời gian cầm quân, y cùng ăn cùng

ngủ với tướng sĩ, không hề vì mình là thân vương mà kiêu ngạo, thế nên mọi

người lại càng thêm mến yêu, không ai là không phục.

Y trị quân nghiêm minh, không động đến chút

tài sản nào của trăm họ, được người ta gọi là hiền vương.

Y tôn trọng Hách Hách, vỗ về dân chúng,

chốn biên cảnh trở nên yên bình, Hỗ Thị càng thêm hưng thịnh, trăm họ được an

cư lạc nghiệp.

...

Trong vô số đêm tôi được thị tẩm, trời bên

ngoài hoặc là đổ mưa hoặc là trong vắt dưới ánh trăng chiếu rọi, tôi đều khoác

áo trở dậy, lẳng lặng đi tới bên ô cửa sổ chạm trổ hình uyên ương mà đứng im

đón gió, hy vọng mình có thể mượn ngọn gió thổi tới từ hướng bắc để nghe thấy

giọng nói của y, hoặc là cảm nhận được đôi làn hơi thở của y. Cạnh giường có

treo một cuộn tranh chữ nền đỏ, bên trên viết một hàng chữ vàng rất lớn: “Hoa

thắm trăng tròn người trường cửu.” Hoa thắm trăng tròn dễ kiếm, tiếc rằng người

thì lại chẳng thể vĩnh viễn ở bên nhau sum họp vui vầy, nhưng ít nhất bầu trời

đêm trên cao bây giờ cũng thuộc về cả tôi và y.

Có điều một hồi lâu sau, bên tai tôi chỉ có

tiếng thở đều đều của Huyền Lăng, những âm thanh ấy thực ở gần tôi biết mấy.

Vậy nhưng mỗi lần nhìn thấy những bản tấu

sớ như thế, Huyền Lăng sau khi yên tâm lại không kìm được cau mày phiền muộn.

“Huyền Thanh làm thế chẳng phải là mua chuộc lòng người ư?”

Tôi không dám khuyên, cũng chẳng dám nói

gì, bởi từ sau phen biến cố ở Thái Bình hành cung, Huyền Lăng rất không thích

tôi nhắc tới Huyền Thanh. Y lại chỉ tay vào một bản tấu sớ Huyền Thanh dâng

lên, gằn giọng nói: “Y lại dâng sớ xin phát thêm quân hưởng[34] cho

tướng sĩ để họ được ăn no mặc ấm, chẳng lẽ trẫm thường ngày đối xử với các

tướng sĩ ở biên quan rất tệ hay sao?”

[34]

Chỉ loại tiền chi dùng cho các việc trong quân đội - ND.

Hủ Quý tần vốn đang hầu hạ cạnh bên rốt

cuộc đã không kìm nén được mà bưng một đĩa đồ điểm tâm đi tới, dịu dàng khuyên

nhủ: “Lục Vương gia đề nghị như vậy kỳ thực cũng vì mong các tướng sĩ ở biên

quan cảm niệm hoàng ân mà trung thành với Hoàng thượng hơn thôi.”

Huyền Lăng nghe thế thì chỉ cười lạnh. “Cảm

niệm hoàng ân hay là cảm niệm y vì xin được hoàng ân? Là trung thành với trẫm

hay trung thành với y?” Y đưa mắt liếc nhìn Hủ Quý tần một cái rồi lại nói

tiếp: “Trẫm nhớ ra rồi, nàng vốn là người của phủ Thanh Hà Vương, tất nhiên

phải nói giúp y rồi.” Y bước lên hai bước, đưa tay chụp lấy bờ vai yếu ớt của

Hủ Quý tần, quát lên: “Có phải trước khi vào cung nàng đã có tư tình với y rồi

không?”

Hủ Quý tần sợ đến nỗi mặt mày tái nhợt,

không kìm được bật khóc nức nở. “Thần thiếp sau khi vào cung vẫn luôn theo hầu

Hoàng thượng, một lòng trung thành, làm sao lại có tư tình gì được chứ?” Hủ Quý

tần nào đã từng thấy Huyền Lăng dữ dằn như vậy, tức thì phủ phục xuống đất,

không ngừng khấu đầu đến tứa máu tươi. “Thần thiếp tuyệt đối không có tư tình

với lục Vương gia. Mong Hoàng thượng minh giám!” Nhưng Huyền Lăng vẫn không

nguôi giận, còn lớn tiếng quát: “Cút, trẫm không muốn gặp lại nàng nữa. Y xin

trẫm tăng quân hưởng, trẫm cũng không bao giờ để y được như ý nguyện đâu.”

Kể từ đó, Hủ Quý tần vốn một thời đắc thế

bắt đầu thất sủng, Huyền Lăng thì ngày một đa nghi, các phi tần không ai dám

bàn tán tới chuyện triều chính, duy có Hồ Uẩn Dung là càng ngày càng đắc sủng.

Hai năm sau, Huyền Thanh lại một lần nữa

xin tăng quân lương cho tướng sĩ ở biên ải, nói là vùng Nhạn Minh quan này rét

lạnh vô cùng, hy vọng Huyền Lăng có thể ban ân trạch tới đó. Nhưng Huyền Lăng

lại chỉ trầm ngâm không trả lời, cuối cùng triệu y về kinh bẩm báo công việc.

Khi tôi gặp lại y lần nữa thì đã là dịp

cuối xuân đầu hạ, vì năm nay trời nóng sớm nên lúc này tôi đã đến ở tại Thái

Bình hành cung. Dưới ánh dương xuân phủ khắp, những bông sen trong hồ Phiên

Nguyệt đã nở ngợp trời ngợp đất, khung cảnh chìm trong một mảng hồng hồng trắng

trắng đan xen khó mà phân tách.

Linh Tê rất thích hoa sen, bèn dắt tay tôi

cùng tới đó dạo chơi. Linh Tê vốn tính điềm đạm ít nói, cho dù có thích thứ gì

cũng không bao giờ lớn tiếng càm ràm hay nằng nặc van xin, chỉ mở to cặp mắt

trong veo mọng nước ra nhìn khiến ai cũng phải mềm lòng.

Buổi chiều hôm ấy, tôi một tay dắt Linh Tê,

một tay bế Tuyết Phách chậm rãi bước đi bên bờ hồ Phiên Nguyệt. Sau khi đi qua

cây cầu Kính trên hồ Phiên Nguyệt thì tới cầu U Phong, dưới cầu hoa sen nở rộ,

dõi mắt nhìn đi, đâu đâu cũng thấy những bông hoa trắng ngần thuần khiết, so ra

thì còn khiến người ta cảm thấy tâm thần thư thái hơn những loài hoa diêm dúa

khác nhiều. Bỗng đâu có một con chuồn chuồn đỏ đậu lại trên một chiếc lá sen

xanh biếc, Linh Tê không kìm được mừng rỡ kêu lên: “Chuồn chuồn, chuồn chuồn đỏ

kìa...”

Ánh dương rạng rỡ từ trên cao rọi xuống mặt

hồ làm phản chiếu những tia sáng vàng ươm chói lóa, tôi nhất thời không mở mắt

ra được, chỉ ngửi thấy gần đó thấp thoáng hương hoa tố hinh, hoa nhài, hoa hàm

tiếu, dần dần át cả mùi hoa sen, liền lẩm bẩm nói: “Chỗ này không nên trồng

những loài hoa khác mới đúng chứ nhỉ?”

Chợt một giọng nói ôn tồn vang lên: “Hương

sen đã đủ thanh tân rồi, nếu trồng thêm những loài hoa khác bên cạnh thì mùi

hương sẽ trở nên hỗn loạn, không còn thuần khiết nữa.”

Giọng nói quen thuộc ấy vang vọng trong

lòng tôi không biết bao nhiêu lần, tôi gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập

của chính mình. Hơi thở của y vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, trong sự khô hanh

của gió cát cùng với sự lạnh lẽo của giáp trụ chiến mã lại xen lẫn một tia điềm

đạm của hoa đỗ nhược. Tôi chợt cảm thấy cõi lòng thư thái, trái tim chưa bao

giờ an định như lúc này.

Tôi mở mắt ra, thấy y đứng ở nơi tận cùng

của ánh sáng, tựa như bước ra từ trong mây. Linh Tê chăm chú nhìn một lát rồi

thử thăm dò: “Lục vương thúc...”

Y hơi khom người xuống, cặp mắt nheo lại

thành hai vầng trăng khuyết cong cong, bên khóe miệng thoáng hiện nụ cười.

“Linh Tê đã lớn thế này rồi cơ đấy.”

Y đã đen hơn, cũng gầy hơn, khuôn mặt khi

xưa vốn ôn hòa trở nên góc cạnh vì những làn gió cát nơi biên ải, trong cặp mắt

như ngưng tụ những tia hàn khí sắc lạnh từ vầng trăng trên cao chiếu xuống, làm

tăng thêm mấy phần cương nghị. Vì phải vào cung nên y đã cởi bỏ giáp trụ, chỉ

mặc trên người một chiếc áo dài màu trắng may bằng vải lụa, nơi tay áo có thêu

mấy chữ vạn màu xanh, vẻ cát bụi dặm trường trên khuôn mặt hãy còn chưa kịp rửa

sạch.

Đã bao ngày dài đằng đẵng lặng lẽ trôi qua,

tôi gần như là trông mòn con mắt, nay rốt cuộc đã được gặp lại y lần nữa, thật

là đột ngột xiết bao. Vô số chuyện xưa liên tục hiện về trước mắt, nhưng lại bị

ngăn cách bởi tấm màn thời gian, khiến tôi vừa vui vừa buồn.

Tôi khẽ nói: “Sớm đã nghe nói lục Vương gia

sắp về, nhưng không ngờ lại nhanh như thế.”

Dưới ánh dương vừa ấm áp vừa rạng rỡ, y

nhìn tôi chăm chú một hồi lâu rồi mới hỏi: “Đã lâu rồi không gặp Thục phi nương

nương, nương nương vẫn khỏe chứ?”

Khung cảnh ở Thái Bình hành cung vẫn giống

hệt ngày nào, dường như không hề thay đổi, tôi phải cố hết sức mới kìm nén được

cơn nghẹn ngào nơi cổ họng, dịu dàng cất tiếng trả lời: “Nhờ phúc của Vương

gia, ta vẫn khỏe.”

Y đưa mắt nhìn cô bé đang ngủ say trong

lòng tôi, ôn tồn nói: “Đây chắc là Tuyết Phách Công chúa.” Sau khi chăm chú

nhìn một lúc, y lại nói tiếp: “Trông giống nương nương quá.”

Linh Tê với một gốc xương bồ bên bờ hồ lại

mà nghịch ngợm, đồng thời cười nói: “Dạ phải, đúng là rất giống mà. Muội muội

của con bây giờ đã mười bốn tháng tuổi rồi đấy.”

Huyền Thanh nghe thế thì ngẩn ra, lập tức

đưa mắt nhìn qua phía tôi, dường như có ý dò hỏi. Tôi hiểu được nỗi nghi hoặc

của y, bèn cố hết sức đè nén sự thấp thỏm và sợ hãi trong lòng, khẽ cười, nói:

“Hoàng thượng thường ngày thương yêu cô con gái này lắm.” Ánh mắt tôi vẫn giữ

nguyên vẻ điềm tĩnh. “Bản cung đã sinh được ba cô con gái rồi mà Vương gia vẫn

chỉ có một mình tiểu thế tử, đến giờ vẫn chưa có cô con gái nào nữa.”

Y hơi cụp cặp mi mắt xuống, tựa như một con

chim nhẹ nhàng thu cánh về, chỉ khẽ mỉm cười coi như đáp lại. Tôi lại nói tiếp:

“Bây giờ Triệt Nhi đã lớn lắm rồi đấy, Vương gia đã gặp thằng bé chưa vậy?”

Y đưa tay vuốt ve khuôn mặt hồng hào như

quả táo đỏ của Tuyết Phách vẻ đầy cưng nựng, rồi chậm rãi nói: “Lúc về phủ thay

y phục ta gặp rồi, Ngọc Ẩn đã dẫn theo thằng bé đứng ngoài cửa vương phủ chờ

ta.” Khẽ cười một tiếng, y lại nói tiếp: “Thằng bé đúng là đã cao hơn nhiều

rồi, qua đó đủ thấy Ngọc Ẩn quả thực rất thương yêu nó.”

Tôi thầm máy động trong lòng, bèn nói:

“Ngọc Ẩn là một người mẹ tốt.”

Y không trả lời, chỉ khẽ mỉm cười nhìn

Tuyết Phách. Dường như cảm nhận được ánh mắt thương yêu của y, Tuyết Phách chậm

rãi mở mắt ra, cặp mắt trong veo đen láy nhìn Huyền Thanh vẻ tò mò, một lát sau

liền nở nụ cười ngọt ngào vô hạn. Linh Tê cũng khẽ cười, còn lay nhẹ tay tôi,

nói: “Mẫu phi, xem ra muội muội rất thích lục vương thúc đấy.”

Huyền Thanh bật cười, chớp chớp mắt với

Linh Tê mấy cái, lòng tôi bất giác mềm lại, sinh ra cảm giác quyến luyến và ấm

áp khó tả, bàn tay hơi lỏng ra, Huyền Thanh liền đón lấy Tuyết Phách, bế trong

lòng một cách rất tự nhiên. Y bế rất cẩn thận, tựa như trong lòng là một thứ

bảo vật quý giá nhất trên đời, miệng thì dịu dàng dỗ dành. Tuyết Phách cười rất

vui vẻ, tiếng cười trong trẻo vô cùng, hệt như tiếng chuông gió treo trước hiên

nhà khiến ai nghe cũng cảm thấy thư thái.

“Hoa sen trong hồ Phiên Nguyệt vẫn như xưa,

nương nương thì đã lại có thêm một cô con gái, chắc hẳn cuộc sống trong cung

không tệ chút nào.” Giọng nói của y như một dải lụa mềm mại chậm rãi trải ra,

ấm áp mà bình tĩnh. “Ta rất yên tâm.”

“Đa tạ Vương gia.” Tôi ngoảnh đầu nhìn

những bông sen đang vươn mình đón gió khắp hồ, khẽ cười, nói: “Nơi biên ải ngợp

đầy bóng đao bóng kiếm, lại rét lạnh hoang vu, Ngọc Ẩn ở nhà lo lắng cho Vương

gia lắm đấy.”

Y nhìn tôi vẻ trìu mến. “Đa tạ Thục phi,

sau khi quay về ta sẽ dặn dò Ngọc Ẩn cẩn thận, bảo nàng ấy không cần lo lắng

quá mức.”

Y không nói nhiều thêm, chỉ ôm Tuyết Phách

trong lòng mà chơi đùa với nó. Tôi lúc này cảm thấy thư thái vô cùng, trong

lòng ngợp đầy sự ấm áp. Dư Hàm và Linh Tê hồi nhỏ đều không có cơ hội được y bế

trong lòng, chỉ duy có mình Tuyết Phách là có phúc thôi.

“Thục phi nương nương vạn phúc kim an.” Chỉ

sau nháy mắt, tâm trạng thư thái của tôi đã bị giọng nói the thé quen thuộc của

Lý Trường phá vỡ.

Y mặt mày tươi tắn đứng sau lưng tôi, khom

người nói: “Chẳng trách Hoàng thượng đợi mãi mà chẳng thấy Vương gia đến, hóa

ra Vương gia đã bị Tuyết Phách Công chúa giữ chân tại đây rồi. Khởi bẩm Vương

gia, Hoàng thượng kêu nô tài tới đây mời ngài đấy ạ!”

Huyền Thanh hơi biến sắc mặt, áy náy nói:

“Vậy bản vương sẽ đi gặp hoàng huynh ngay.”

Dứt lời, y bèn đưa trả Tuyết Phách lại cho

tôi. Bên dưới tã lót, đầu ngón tay y nhẹ nhàng lướt qua cổ tay tôi, mà bên trên

đó, tôi vẫn còn đeo chiếc vòng san hô do y tặng ngày nào.

Y cáo từ rời đi, Lý Trường đi theo bên cạnh

y, làu bàu nói: “Hoàng thượng thủ túc tình thâm, do đó mới kêu nô tài tới đây

xem thế nào đấy.” Vừa nói vừa lén nhìn qua phía tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ ưu lo,

dường như đang muốn nhắc nhở tôi điều gì.

Sáng hôm sau, tôi nghe nói Huyền Lăng đã

giữ Huyền Thanh lại trong cung uống rượu, chuyện trò hết sức vui vẻ, rồi Huyền

Thanh say rượu và được đưa qua ngủ lại ở chái điện của Thủy Lục Nam Huân điện.

Đến khi tôi ngủ trưa thức dậy thì Tiểu Hạ

Tử tới truyền gọi: “Hoàng thượng đang chờ nương nương ở Thủy Lục Nam Huân điện

ạ!”

Vì lần truyền gọi này quá đột ngột nên tôi

chỉ kịp trang điểm qua loa, sau đó vội vã tới Thủy Lục Nam Huân điện. Khi tôi

đi tới trước cửa điện thì thấy rèm trúc buông lơi lớp lớp, Lý Trường tranh thủ

lúc thỉnh an mà ghé đến bên tai tôi khẽ nói: “Chuyện hôm qua, Hoàng thượng và

Hiền phi đều đã thấy hết rồi.”

Chẳng qua chỉ là mấy lời ngắn ngủi, tôi

cũng chẳng kịp hỏi han kĩ càng, thế nhưng trái tim thì như đã chìm vào trong

băng tuyết, toàn thân đều lạnh giá tột cùng.