Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 8 - Chương 30: Chương 16

Gương

vẫn gương xưa người đã khác[32]

[32]

Trích Ngọc xuân lâu - Thành thượng phong quang oanh ngữ loạn của Tiền Duy Diễn.

Nguyên văn Hán Việt: Loan kính chu nhan kinh ám hoán - ND.

Đi được nửa đường thì chúng tôi gặp một đội

nhân mã mấy ngàn người do Huyền Lăng phái tới tiếp ứng, cầm đầu là Hạ Ngải. Hắn

thấy tôi được hộ tống trở về thì vô cùng ngạc nhiên, sau đó liền than rằng sông

Vị Nam dâng nước lũ làm hành trình bị trở ngại, do đó không thể tới tiếp ứng

như ước hẹn. Rồi hắn cũng không dám hỏi han quá nhiều, chỉ lẳng lặng đưa tôi về

cung theo sự an bài từ trước.

Mọi việc đều thuận lợi, đến khi tôi về tới

Tử Áo Thành thì đã là nửa đêm bốn ngày sau rồi.

Cận Tịch tin tức nhanh nhạy, vừa hầu hạ tôi

tắm rửa vừa khẽ nói: “Hoàng thượng khi hay tin lục Vương gia tự tiện cầm quân

xuất kinh đã vô cùng tức giận, về sau lại biết nương nương được người của Vương

gia và Hạ Ngải cùng nhau hộ tống về cung thì hết sức nghi ngờ, lúc này không

biết đang tức giận điên cuồng tới mức nào nữa.” Nàng ta nhìn tôi vẻ âu lo.

“Hoàng thượng đã phái người tới truyền chỉ rồi, bảo nương nương giờ cứ nghỉ

ngơi trước đã, khi trời sáng hãy đến Nghi Nguyên điện bái kiến. Ma Cách còn

chưa chết, lại xảy ra chuyện của lục Vương gia, Hồ Uẩn Dung hai ngày nay đã nói

vào nói ra không ít lời bên tai Hoàng thượng, nương nương đã nghĩ ra cách ứng

phó nào chưa?”

Tôi mệt mỏi lắc đầu, xung quanh hơi nước

bốc lên nghi ngút phả thẳng vào mặt tôi, bên trong xen lẫn hương thơm nồng nàn

của hoa hồng. Cận Tịch múc từng gáo nước dội vào người tôi, giữa tiếng nước rào

rào, tôi nghe thấy giọng nói đầy vẻ bình tĩnh của chính mình: “Hoàng thượng nói

là ta kinh hãi thành bệnh, đến bây giờ vẫn chưa tuyên bố bệnh tình của ta có

chuyển biến tốt, trong thiên hạ có người làm mẹ nào mà không quan tâm tới con

gái của mình, lúc này nên để mẫu thân tới thăm ta một chút. Hoàng thượng không

để người khác tới quấy nhiễu ta tĩnh dưỡng, vậy thì hãy kêu Hoa Nghi tranh thủ

lúc đêm khuya đi mời mẫu thân ta và cửu Vương phi vào cung, trước tiên cứ tới

Nghi Nguyên điện cầu xin Hoàng thượng cho đến thăm ta một chút.” Tôi chậm rãi

nhắm đôi mắt lại. “Lỡ như Hoàng thượng thật sự muốn giết ta hoặc là phế truất

ta, đây cũng có thể coi là lần gặp mặt cuối cùng của ta với mẫu thân và tiểu

muội rồi.”

Cận Tịch nghe vậy liền không kìm được thầm

thương cảm, đành cười gượng, nói: “Hoàng thượng nhất định sẽ đồng ý thôi, từ

khi nương nương vào cung tới giờ, cho dù là lúc mang thai sinh nở, lão phu nhân

cũng rất ít khi vào cung, chưa từng gặp mặt Hoàng thượng, tính ra thì Hoàng

thượng dù gì cũng phải nể mặt nhạc mẫu một lần chứ. Nương nương nói rất đúng,

chúng ta dù sao cũng vẫn còn cửu Vương phi, Hoàng thượng chắc sẽ không làm quá

đâu.”

Ngọc Nhiêu, đâu phải là chỉ có Ngọc Nhiêu.

Giữa làn hơi nước bao quanh, tôi hơi nhếch

khóe môi nở một nụ cười lạnh lẽo, kế đó lặng lẽ nhắm đôi mắt lại không nói gì

thêm.

Khi trời gần sáng, phía đằng đông lộ ra một

vệt màu trắng bạc, rồi sau đó dần dần biến thành màu trắng hồng, màu vàng cam

nhạt, màu đỏ tươi, và cuối cùng bầu trời chỉ còn lại một mảng trong xanh biêng

biếc.

Tôi đứng lặng lẽ trong Nghi Nguyên điện,

trên người là một bộ xiêm y may bằng lụa mỏng thêu hình hoa lê. Đang dịp giữa

hè, mồ hôi rỉ ra làm áo váy dính sát vào da thịt mang tới cảm giác nhớp nháp vô

cùng khó chịu.

Huyền Lăng không nói gì, nhưng ánh mắt y

thì vẫn đầy vẻ lạnh lùng và xa cách, dường như khắp toàn thân y không có chỗ

nào là không tỏa ra hơi lạnh.

Tôi cung tay nói: “Thần thiếp không thể

hoàn thành nhiệm vụ mà Hoàng thượng giao, tội đáng muôn chết.”

Y dường như đã khẽ cười. “Đúng là đáng

chết, nhưng tội đáng muôn chết thì lại không phải ở chuyện này...” Y không nói

tiếp nữa, tôi thì biết rõ nhưng không hỏi, chỉ lặng lẽ cung tay đứng đó.

Lúc này trời vừa sáng, vì gian điện rộng

quá nên ánh sáng không thể chiếu rọi hết được, vẫn còn hơi u ám. Trong bình hoa

đặt trên chiếc bàn gần đó có cắm một bó hướng dương vừa hái, không ngừng tỏa

hương. Tôi lặng lẽ nhìn y, cất giọng thành khẩn: “Thần thiếp có tội, quả thực

không dám cầu xin gì cho mình, chỉ mong Hoàng thượng hãy xót thương mẫu thân

cùng muội muội của thần thiếp, bọn họ đã ở ngoài điện cầu kiến từ nửa đêm

rồi...”

Một làn gió sớm mát rượi thổi vào, xen lẫn

bên trong đó dường như còn có giọng nói của Ngọc Nhiêu: “Công công không cần

khuyên nữa, nếu Hoàng thượng không rảnh thì để ta với mẫu thân chờ thêm một lát

nữa là được rồi.”

Giọng của Lý Trường vang lên vẻ vừa nôn

nóng vừa bất lực: “Chao ôi, Vương phi mà cứ tiếp tục thế này, lỡ như Vương gia

trách tội thì lão nô biết phải làm sao!”

Ngọc Nhiêu chắc hẳn cũng đã sốt ruột, bèn

đi tới vừa đập cửa điện vừa cất giọng trong trẻo: “Tỷ phu! Tỷ phu! Tỷ tỷ bị ốm

nặng đã lâu như thế rồi, tỷ phu hãy để muội và mẫu thân đi thăm tỷ ấy một chút

đi mà!”

Huyền Lăng bất giác máy động đôi mày, hiển

nhiên là đã bị lời cầu xin của Ngọc Nhiêu đánh động. Tôi bèn khẩn khoản cất tiếng

van nài: “Hoàng thượng xin hãy kiếm lấy cái cớ nào đó kêu Ngọc Nhiêu và mẫu

thân thần thiếp rời đi là được, thần thiếp thực không đành lòng để bọn họ phải

thương tâm. Thần thiếp tuy có lỗi nhưng xin Hoàng thượng hãy nghĩ đến tình

nghĩa bao năm nay giữa chúng ta...”

Y đưa mắt liếc tôi, lạnh lùng nói: “Nàng

đang ốm, không tiện gặp người khác vào lúc này.”

Tôi hiểu ý, bèn rảo bước đi nhanh đến phía

sau bức bình phong trong điện. Huyền Lăng lớn tiếng nói: “Mau mời lão phu nhân

và cửu Vương phi vào đây.”

Cổ họng tôi đột nhiên nghẹn lại, tự nơi đáy

lòng trào dâng một thứ cảm giác khó tả bằng lời. Tôi trước giờ chưa từng căng

thẳng như thế, hoàn toàn không khống chế nổi nhịp tim của bản thân.

Có lẽ đây sẽ là ván cược cuối cùng trong

cuộc đời này của tôi.

Cửa điện đột ngột mở ra mang theo một luồng

sáng rực rỡ từ ngoài điện chiếu vào, người ở trong điện nhất thời không thể mở

to mắt ra được. Huyền Lăng hơi nheo mắt lại nhìn về phía hai nữ tử đang cùng

cất bước đi vào trong Nghi Nguyên điện.

Hai người cung kính quỳ xuống hành lễ,

Huyền Lăng nhìn qua phía Ngọc Nhiêu, cất giọng ôn tồn khác hẳn vừa rồi: “Ngọc

Nhiêu, có chuyện gì muội cứ từ từ nói là được rồi, không cần phải nôn nóng.”

Ngọc Nhiêu vừa khóc nức nở vừa nói: “Thời

gian qua tỷ tỷ cứ ốm mãi không khỏi, muội đã lâu lắm không được gặp tỷ tỷ rồi,

muội lo là...”

Mẫu thân cất giọng dịu dàng điềm đạm cắt

ngang lời của Ngọc Nhiêu: “Xin Hoàng thượng hãy cho phép thần phụ được gặp Thục

phi một lần.”

Mẫu thân sau khi đi vào trong điện thì một

mực cúi đầu. Bà là người đã có tuổi, lại đang mùa hè nên tà váy rất ngắn, cứ

quỳ dưới đất quả thực không được tiện lắm. Huyền Lăng dường như có chút áy náy,

vốn định sai người tới đỡ bà dậy nhưng sau lại khách sáo nói: “Chân phu nhân

mau đứng dậy đi, khỏi cần quỳ nữa.”

Chính lúc này, tầm mắt của Huyền Lăng bắt

gặp khuôn mặt đang ngước lên của mẫu thân, thần sắc tức thì biến đổi hoàn toàn,

đôi bờ vai hơi run rẩy, tâm tư chìm trong một cơn chấn động và mừng rỡ tột

cùng, như thể có một món bảo vật vốn đã mất lâu rồi nay bỗng xuất hiện trở lại

trước mặt y. Huyền Lăng rảo bước đi tới trước mặt mẫu thân, nhìn chằm chằm vào

khuôn mặt bà, chừng như muốn moi móc ra vô số sự quen thuộc của ngày xưa từ

trên đó.

Ngọc Nhiêu nghi hoặc vô cùng, chẳng biết là

có chuyện gì xảy ra. Mẫu thân cũng cực kỳ kinh ngạc, không rõ cớ gì mà Huyền

Lăng lại đột nhiên thất thố như thế.

Trái tim vốn suýt nhảy ra ngoài cổ họng của

tôi rốt cuộc đã yên ổn trở lại trong lồng ngực, ba hồn bảy phách cũng quay về

trong cơ thể. Tôi không dám động đậy, sợ rằng sẽ không kìm nén được những giọt

lệ đã rưng rưng trong khóe mắt.

Một hồi lâu sau, chỉ nghe Huyền Lăng kêu

“a” lên một tiếng, kèm theo đó là một tiếng thở dài mang theo nỗi thất vọng

cùng buồn bã tột cùng, thực là trái ngược hoàn toàn với nỗi mừng vui mà y vừa

mới thể hiện ra khi nãy. Huyền Lăng đang quay lưng về phía tôi, tôi không thể

nhìn thấy vẻ mặt của y lúc này, chỉ thấy chiếc long bào trên người y nhẹ nhàng

lay động, hai bàn tay đang chắp sau lưng thì không ngừng run lên lẩy bẩy.

Mẫu thân còn chưa biết là đã xảy ra chuyện

gì, đành đánh bạo cầu xin: “Không biết có phải Thục phi đã làm điều gì đó đắc

tội với Hoàng thượng trong lúc đau bệnh thần chí không rõ ràng hay không, nhưng

dù thật sự là như thế thì cũng mong Hoàng thượng hãy niệm tình Thục phi đã hầu

hạ Hoàng thượng hơn mười năm nay mà khoan hồng đại lượng, đừng nên trách tội

làm gì.”

Huyền Lăng cất giọng ngẩn ngơ: “Bà là ai?”

Mẫu thân và Ngọc Nhiêu ngơ ngác nhìn nhau,

cuối cùng đành trả lời: “Thần phụ là Chân Vân thị, thê tử của Chân Viễn Đạo.”

Huyền Lăng chậm rãi lùi về phía sau hai

bước. “Bà bao nhiêu tuổi rồi?”

Câu hỏi này của Huyền Lăng quá kỳ lạ, Ngọc

Nhiêu nghe mà vừa kinh ngạc vừa hồ nghi, mặt mày bất giác tái nhợt. Thế nhưng

quân vương đã hỏi chuyện thì không thể không trả lời, mẫu thân rốt cuộc vẫn bình

tĩnh đáp: “Thần phụ năm nay tuổi vừa tròn năm chục.”

“Tuổi vừa tròn năm chục...” Huyền Lăng khẽ

cất tiếng lẩm bẩm. “Nếu nàng vẫn còn sống, bộ dạng chắc cũng giống như bà ta

bây giờ...” Y dần tỉnh táo trở lại, bèn gượng cười, nói: “Phu nhân rất biết giữ

gìn, nhìn chỉ như người mới ngoài bốn chục, vậy nên trẫm mới mạo muội hỏi một

câu như thế.”

Mẫu thân mỉm cười điềm đạm, thực là rất có

phong độ của một bậc mệnh phụ cao quý, cử chỉ hết sức đắc thể. “Hoàng thượng

quá khen, thần phụ thẹn không dám nhận.”

Tôi đưa mắt nhìn ra từ phía sau bức bình

phong, thấy mẫu thân và Ngọc Nhiêu giống hệt hai bông sen cùng nở dưới ánh bình

minh rạng rỡ và ấm áp. Nếu nói Ngọc Nhiêu là một bông sen vừa hé nở vẫn còn hơi

e ấp, kiều diễm tột cùng, vậy thì mẫu thân chính là một bông sen đã qua thời nở

rộ, bắt đầu có dấu hiệu úa tàn, nếu tỉ mỉ nhìn kĩ còn có thể thấy được không ít

nét phong sương.

Ngoài đôi mắt ra, Ngọc Ẩn có lẽ giống với

mẹ ruột Hà Miên Miên của mình. Còn trong số ba tỷ muội cùng cha cùng mẹ chúng

tôi, Ngọc Nhiêu chính là người giống mẫu thân nhất. Lúc này khi đứng bên cạnh

mẫu thân, Ngọc Nhiêu thật giống như hình ảnh của mẫu thân thời còn thiếu nữ,

khiến người ta không kìm được sinh lòng cảm khái khôn nguôi.

Kỳ thực trong mấy năm phụ thân bị biếm đến

đất Thục, mẫu thân đã phải chịu không ít nỗi khổ, do đó già đi rất nhanh. Nếu

đứng ở vị trí của Huyền Lăng mà nhìn kĩ, dù mẫu thân có dùng nhiều phấn son đến

mấy cũng không cách nào che giấu được những nếp nhăn trên mặt, hơn nữa tóc mai

của bà lúc này cũng đã bắt đầu điểm bạc rồi.

Tôi khẽ hít một hơi khí lạnh, Huyền Lăng

lúc nào cũng đối tốt với Ngọc Nhiêu chẳng qua là bởi vì dung mạo của muội ấy

giống Thuần Nguyên Hoàng hậu hồi trẻ mà thôi.

Hồng nhan như hoa thì sao chứ? Bàn tay của

thời gian hết sức công bằng, nó nhẹ nhàng vuốt qua khuôn mặt của mỗi nữ tử,

chẳng hề thiên vị bất kỳ ai. Với mẫu thân là thế, với tôi là thế, với Ngọc

Nhiêu là thế, với Thuần Nguyên Hoàng hậu cũng là như thế.

Tôi chậm rãi nở một nụ cười gượng gạo, tự

cổ mỹ nhân như danh tướng, chẳng khoe đầu bạc với thế gian. Nếu thật sự bạch

đầu giai lão, đối với Huyền Lăng cùng Thuần Nguyên Hoàng hậu mà nói, chưa biết

chừng lại là một chuyện đau khổ.

Huyền Lăng nói bằng giọng hết sức ôn tồn:

“Lão phu nhân muốn gặp Thục phi tất nhiên là không có vấn đề gì cả, có điều

Thục phi sáng nay vừa uống thuốc, bây giờ e là còn đang ngủ. Lão phu nhân và

tiểu di chi bằng hãy qua chỗ Đức phi ngồi tạm một lát đã, đợi khi Thục phi tỉnh

lại trẫm sẽ lập tức cho người qua mời. Lão phu nhân hình như rất ít khi vào

cung thì phải, thành ra trước đây trẫm chưa gặp bao giờ.”

Mẫu thân cười rất mực dịu dàng. “Thần phụ

xưa nay vẫn hay đau bệnh, lại không hiểu quy củ trong cung lắm, do đó rất ít

khi vào cung. Thỉnh thoảng tới thăm Thục phi, thần phụ cũng chỉ theo cùng mọi

người, lúc nào may mắn lắm thì mới được thấy long nhan từ xa, thực là phúc

bạc.”

Huyền Lăng cất giọng hòa nhã: “Lão phu nhân

khách sáo quá rồi, Thục phi là thê tử của trẫm, lão phu nhân thì là nhạc mẫu

của trẫm, cả gia đình chúng ta nên thường xuyên tụ họp vui vầy mới phải.”

Mẫu thân tiếp tục tươi cười đối đáp với y,

tiến thoái đều mười phần đắc thể. Tôi ngẩn ngơ nhớ lại hồi mình thơ bé, hình

như là lúc mới năm, sáu tuổi, khi đó Thuần Nguyên Hoàng hậu vừa mang thai, gia

quyến của các quan viên trong kinh đều tới trung cung chúc mừng. Mọi người đều

biết đó là cái thai đầu tiên của đích Hoàng hậu, rất có thể sẽ là rường cột

quốc gia sau này.

Hôm ấy vốn là ngày thiên hạ cùng vui, vậy

nhưng mẫu thân khi trở về lại có chút buồn bã uể oải, khi phụ thân hỏi thì mẫu

thân bèn cười, đáp: “Ai ai cũng nói là thiếp thân trông giống Hoàng hậu, chỉ có

điều lớn hơn mấy tuổi mà thôi.”

Phụ thân vốn là người cơ trí tột cùng, lập

tức nói: “Sau này nếu không có việc gì thì nàng đừng nên vào cung, kẻo lại sinh

điều bất trắc.”

Khi đó tôi còn rất nhỏ, chỉ biết tựa người

vào đùi bà mà nghịch ngợm một dải dây lụa. Khi tuổi tác lớn dần, tôi sớm đã

quên đi những lời ấy, chỉ biết là sau khi mình vào cung dù đã trải qua mấy phen

chìm nổi nhưng mẫu thân rất ít khi tới thăm nom, thỉnh thoảng có một lần thì cũng

là tranh thủ lúc Huyền Lăng đã đi rồi, lại càng không đi bái kiến Hoàng hậu và

Thái hậu. Cũng có lúc tôi nghi hoặc hỏi dò nhưng mẫu thân chỉ cười, đáp: “Mẫu

thân không hiểu quy củ lắm, không gặp những người tôn quý thì hơn. Huống chi

mẫu thân nếu thường xuyên thăm con thì người ta ắt sẽ nói ra nói vào, bảo là

con ỷ được sủng ái mà kiêu ngạo, mấy việc thế này cứ nên cẩn thận thì hơn.”

Đúng vậy, cứ nên cẩn thận thì hơn. Mẫu thân

bấy lâu nay vẫn luôn tỉnh táo và biết mình biết người, vậy nên bà và phụ thân

mới có thể sống bên nhau hòa thuận nhiều năm, ngoài Hà di nương ra thì các vị

di nương trong phủ chẳng qua chỉ là thứ đồ bài trí cho có.

Tôi chậm rãi đưa tay lên che miệng, uể oải

tựa người vào bức bình phong, trong lòng thầm nhủ sự đời chính là như vậy, tôi

trước nay vốn chưa từng có thể tránh thoát, lại càng không thể oán trách gì

Thuần Nguyên Hoàng hậu.

Một hồi lâu sau tôi mới chậm rãi đi ra,

bước sen vốn luyện thành từ nhỏ thướt tha rất mực, đi trên nền gạch chẳng phát

ra tiếng động nào. Y nhìn thấy tôi thì không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ đưa tay

tới nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi. “Hoàn Hoàn, trẫm đột nhiên phát hiện ra

một chuyện vô cùng quan trọng.”

Bàn tay y lạnh giá vô cùng, tựa như vừa

ngâm vào nước lạnh giữa ngày đông tháng Chạp. Tôi chỉ khẽ cất tiếng hỏi:

“Chuyện gì?”

Y không trả lời mà ôm tôi vào lòng. “Không

có gì cả. Nàng không cần phải biết.”

Tôi khẽ “ừm” một tiếng, nói: “Tứ lang, thần

thiếp đã mắc tội lớn, chàng muốn trừng phạt thế nào cũng được, có điều đừng tức

giận quá mà làm tổn hại đến thân thể.”

Y không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm tôi, mãi một

lúc sau mới nhẹ nhàng cất tiếng: “Tái ngoại vốn là đất phong sương, trẫm quả

thực đã làm khó nàng rồi.”

Tôi mỉm cười dịu dàng. “Ngày đó thần thiếp

cũng rất sợ hãi, nhưng về sau Ngọc Diêu đã tới. Ngọc Diêu trẻ hơn thần thiếp,

nhìn bộ dạng của Ma Cách thì hình như cũng rất thích muội ấy.”

Y đưa tay khẽ vỗ vai tôi. “Không sao cả,

nàng bình an trở về là tốt rồi.” Vừa nói y vừa nhìn tôi chăm chú. “Bây giờ muội

muội nàng đã đi hòa thân, Ma Cách cũng không có dị nghị gì, vậy việc này hãy

dừng ở đây đi, sau này có gì thì sẽ tính tiếp.”

Tôi gật đầu, y cũng không nói gì thêm. Tôi

suy nghĩ một chút rồi cuối cùng vẫn không yên tâm, bèn nói: “Đa tạ Hoàng thượng

đã phái lục Vương gia cầm quân tới cứu thần thiếp.”

Y không nói một lời, hai mắt nhắm hờ, dường

như không nghe thấy lời tôi nói. Ánh dương từ ngoài cửa điện rọi vào chiếu lên

khuôn mặt y, sắc mặt y lúc này vẫn bình tĩnh vô cùng, thế nhưng hai dòng lệ

nóng lại đã rỉ ra từ lúc nào chẳng hay.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy y thất thố rơi

nước mắt như vậy, trong lòng trào dâng một thứ cảm xúc khó diễn tả bằng lời.

Tôi đưa tay che mặt, chậm rãi nhắm đôi mắt

lại.