Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Quyển 2 - Chương 17: Anh thích cô ấy

Hạ Nam thấy Tô Úy khác thường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt, nụ cười trên mặt liền thay thế bằng sự lo lắng.

“Anh.....Tuyệt đối anh không thể có chuyện.......Tuyệt đối không thể”. Chỉ thấy Tô Úy nói nhỏ rồi vội vàng chạy đến thang máy, bước chân lảo đảo suýt nữa là mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.

Hạ Nam nhặt điện thoại của cô lên rồi bước nhanh đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống ôm cô đứng dậy!

Tô Úy vừa được đỡ lên liền đẩy Hạ Nam ra, tiếp tục chạy đến thang máy, trước cửa thang máy cô không ngừng nhấn nút....nhìn thang máy vẫn đứng yên, Tô Úy xoay người chạy đến cầu thang bộ.

Hạ Nam theo sát sau cô, không nói một câu, chỉ cần nghe mấy câu vừa lúc nãy anh đại khái đoán ra được đã xảy ra chuyện gì.

Trong chiếc xe thể thao màu xám bạc, Hạ Nam thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía cô, thấy cô cắn chặt môi dưới, cơ hồ có thể thấy khóe môi đã tràn ra tơ máu, đôi tay nắm chặt trước ngực, cặp mắt vô hồn đờ đẫn nhìn về phía trước như một con búp bê nhỏ mất đi sự sống, khiến lòng Hạ Nam như quặn đau!

Xe chưa kịp dừng lại trước cửa bệnh viện Nhân Ái, Tô Úy đã vội vàng tháo dây an toàn trên người muốn nhảy xuống! Hạ Nam nhìn Tô Úy hoảng hốt, vội nắm lấy tay cô phanh xe dừng lại! Anh dùng một tay tháo dây an toàn, một tay ôm cô đi xuống, sau khi xuống xe anh bế cô lên rồi chạy vào trong bệnh viện!

Tô Úy ở trong lòng anh giãy giụa muốn nhảy xuống, nhưng dần ngừng lại động tác, ôm lấy cổ vùi đầu trước ngực anh, lẳng lặng để cho anh ôm, từ đầu đến cuối không nói một lời!

Trong đại sảnh bệnh viện, mọi người nhìn thấy một người đàn ông cao lớn tuấn mỹ cẩn thận ôm một người phụ nữ nhỏ bé trong ngực, coi như trân bảo mà giữ chặt lấy, đủ để cho bao người phụ nữ hâm mộ! TRên đường đến phòng cấp cứu lưu lại không ít âm thanh thổn thức!


Trên hành lang ngoài phòng cấp cứu, Lâm Nguyệt ngồi trên ghế chờ, nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu, nghe được tiếng bước chân nhìn sang, nhìn thấy người đang đến đáy mắt thoáng qua sự sợ hãi, ngay sau đó chú ý đến người phụ nữ trong ngực anh thì lập tức hiểu ra!

“Cậu ấy sao rồi?” Hạ Nam đặt Tô Úy xuống băng ghế dài, tỉ mỉ giúp cô sửa lại quần áo trên người, sau đó ngồi xuống ôm lấy cô, ánh mắt nhìn về cửa phòng cấp cứu!

Nhìn động tác thân mật của Hạ Nam với Tô Úy, tuy có chút nghi ngờ nhưng vẫn lựa chọn im lặng, dù sao những chuyện này cô cũng không muốn hỏi tới, cũng là không có tư cách hỏi tới! Nghe câu nói của anh, tất nhiên cô biết anh đang hỏi ai, chậm rãi mở miệng, “Tạm thời còn chưa rõ, đã vào hơn nửa tiếng rồi!” Nói xong lại nhìn về phòng cấp cứu!

Từng giây từng phút trôi qua, ba người lẳng lặng ngồi trên ghế băng, không ai nói gì, ánh mắt nhìn chăm chú về cửa phòng cấp cứu, không khí có chút nặng nề áp lực!

Ba giờ đã qua, rốt cuộc cửa phòng cấp cứu cũng mở ra, một bác sĩ trung tuổi từ trong ra ngoài!

Cơ hồ là một giây kế tiếp, Tô Úy chạy vội tới trước mặt người bác sĩ, hỏi dồn dập, “Bác sĩ, anh trai tôi sao rồi?”

Bác sĩ nhìn ba người đứng trước mặt, mở miệng, “Yên tâm đi, đã không sao rồi, chờ một chút nữa có thể đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt!”

“Cám ơn....cám ơn...” Tô Úy không ngừng nói lời cám ơn, vẻ mặt u ám dần trở về bình thường, “Chúng tôi có thể đến thăm anh ấy một lúc không?”

“Được!”


Trong phòng chăm sóc đặc biệt, Tô Úy ngòi bên giường bệnh, hai mắt đẫm lệ, bàn tay nhỏ bé nắm chặt bàn tay của Tô Minh Hiên.

May quá anh vẫn ở đây, anh có biết vừa rồi em sợ thế nào không, em sợ anh sẽ bỏ em đi!

Anh à, anh mau khỏe đi, được không?

... ........

Ngoài phòng bệnh, hai bóng người đứng trước cửa sổ thủy tinh, ánh mắt đều nhìn bên trong phòng bệnh, chỉ là hai người một là nhìn về người nằm trên giường bệnh, còn một là nhìn người bên cạnh giường bệnh!

“Anh biết không? TÌnh cảm của hai anh em họ rất tốt, khiến cho người ta cảm thấy ước ao ghen tị! Ngay cả em là vợ của anh ấy mà cũng.....” Thanh âm có chút thê lương của Lâm Nguyệt truyền đến, trên mặt thoáng qua một tia đau buồn! Bởi vì cô không thể không thừa nhận, Tô Minh Hiên đối xử với người em gái này còn tốt hơn cô nhiều nhiều lắm, sự thật trước mắt, dù có muốn cô cũng không thể lừa mình dối người!~

Có lẽ cô không biết nguyên nhân khiến Tô Minh Hiên đối xử lạnh nhạt với cô như vậy, không phải vì anh không thích cô, không coi trọng cô, mà bởi vì anh biết truyện xảy ra năm năm về trước là do cô sắp đặt, bao gồm chuyện Hạ Nam gặp tập kích, chỉ là anh không nghĩ ra vì sao cô phải làm như vậy, cô ấy làm như vậy để được lợi gì? Đã mấy lần anh cũng muốn hỏi, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt trở về! Mấy năm qua, Tô Minh Hiên chỉ đối xử lạnh nhạt với Lâm Nguyệt, Thậm chí khiến Lâm Nguyệt cảm thấy anh chán ghét cô!

Hạ Nam không quay đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh, chỉ là ánh mắt càng trở nên thâm thúy khi nhìn bóng người nhỏ nhắn bên trong! NGười con gái kia thật sự rất hạnh phúc, có anh trai thật sự yêu quý cô, ngay cả có thể nói là rất thích rất thích cô, cho dù là hy sinh tính mạng cũng muốn bảo vệ cô! Đúng vậy, ở câu lạc bộ lần đó anh nhìn thấy sự sủng ái và yêu thương tràn đầy trong mắt Tô Minh Hiên tuyệt đối không phải là giả hơn nữa sự sủng ái ấy hình như còn vượt qua cả giới hạn trói buộc.

“Anh thích cô ấy?” Âm thanh khàn khàn của Lâm Nguyệt truyền đến, nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mắt, cô thử suy đoán, có lẽ không tính là suy đoán, bởi vì ai cũng có thể nhìn thấy sự nhu tình và cưng chiều của Hạ Nam khi nhìn Tô Úy! Có lẽ ngay chính anh cũng không biết, vẻ mặt bây giờ của anh khi nhìn Tô Úy như nhìn một người mà anh vô cùng yêu: bất đắc dĩ, nhu tình, cưng chiều, thương yêu, ngay cả khí thế quanh người cũng dần trở nên nhu hòa! Mà anh năm đó có vẻ mặt này sao, hình như là không phải, nghĩ đến đây cô khẽ cười một tiếng!

Hạ Nam nghe những lời này, quay đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh không do dự chút nào gật đầu, sau đó kiên định mở miệng, “Nhìn cô ấy mỉm cười, anh cũng không tự giác mỉm cười, nhìn cô ấy không vui, anh cũng cảm thấy không vui, có lúc an tĩnh đứng bên cạnh nhìn cô ấy cũng cảm thấy trái tim ấm áp! Có lẽ đây chính là cảm giác thích một người!”

Lam Nguyệt nghe lời của Hạ Nam, kinh ngạc ngước lên nhìn anh, chỉ thấy khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt!

Có lẽ bất kì ai nói lời này cô cũng không hề cảm thấy kinh ngạc, nhưng lời này thoát ra từ miệng Hạ Nam lại có thể khiến cô cảm thấy thất kinh! Có lẽ anh ấy vốn không phải người như vậy, mà là một người phụ nữ đã khiến anh như vậy! Có lẽ đây chính là tình yêu!