Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Quyển 2 - Chương 16: Tiếng chuông giống nhau

Chiếc Aston Martin V8 Vantage mày đỏ như một cơn lốc phóng vào trong gara của biệt thự, sau đó một bóng người bước ra, chiếc áo gió màu đen bao quanh vóc người cao lớn, quanh thân người đó tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi! Khuôn mặt bị chiếc mặt nạ che kín, chỉ để lộ đôi mắt đen lấp lánh tràn đầy hận ý!

Hắn đi vào thư phòng phòng, ngồi xuống trước bàn đọc sách mở máy tính ra, nhìn những tấm hình trong mail mới gửi đến, ánh mắt lạnh lùng trở nên phức tạp, cả người rơi vào trầm tư!

Những tấm hình này đều là chụp một cô gái trẻ, không cũng có thể nói đây là một nữ hài (ý nói là nhìn rất trẻ) ở khắp mọi nơi, tỷ như đi trên đường, ngồi trên xe bus, trong nhà hàng ăn cơm, cùng đồng nghiệp dạo phố, trong đó nhiều nhất chính là đi cùng một người đàn ông, có cùng nhau ăn cơm, có cùng tham gia tiệc tùng, cùng nhau đi dạo phố, thấy gương mặt người đàn ông này giống mình đến bảy phần, đột nhiên hắn giật mình.....

Nhìn xong một lúc hắn lưu lại tất cả những tư liệu về cô, cuối cùng tấm mắt rơi vào khuôn mặt cô trên hình nền trên máy tính, tay phải không tự chủ vuốt nhẹ lên!

Ngồi im một lát, đột nhiên hắn ngoài nghi không biết lựa chọn của hắn là đúng hay sai?

Bầu trời lâu rồi không trong sáng

Vẫn giữ mãi nụ cười của em

Đã khóc rồi

Nhưng vẫn không thể chôn vùi tội lỗi của tôi

Cánh diều mắc kẹt trên bầu trời ảm đạm

Nỗi khát khao vẫn chờ đợi để cứu giúp

Tôi kéo dây diều, ôn lại sự dịu dàng mà em trao

Nỗi cô đơn đã bị cách ly sang một phía


Cười vào những lời hứa mà anh không dám thốt.....

Đúng lúc ấy điện thoại trong túi vang lên, điều kì lạ là tiếng chuông này giống hệt tiếng chuông của một người nào đó.

Hắn lấy điện thoại di động ra nhìn số điện thoại gọi đến rồi nhận máy!

“Có chuyện gì?” Âm thanh lạnh lùng vang lên!

“Lão đại, về chuyện phẫu thuật vết sẹo trên mặt anh, nếu như ngày mai anh có thời gian thì có thể về căn cứ làm!” Bên kia truyền đến giọng nói nhàn nhạt nhưng vẫn cung kính của phụ nữ!

“Vậy thì tốt, ngày mai tôi sẽ đến!” Sau khi nói xong liền cúp máy, sau đó nhìn tấm hình lần trước thủ hạ gửi tới, trên đó là hình một đôi nam nữ sóng vai đi bên nhau trong hội trường, khi nhìn tấm hình đó, ánh mắt của hắn càng trở nên lạnh nhạt, khóe miệng nhếch lên nụ cười tàn độc!

Được, nhiều lần như vậy mà vẫn mạng lớn không chết! Vậy bắt đầu từ bây giờ chúng ta bắt đầu chơi trò chơi đi!

Mà Giản Diệp bên kia đang ở căn cứ tổ chức “Tiếu” nghe âm thanh “tút...tút...tút” truyền đến từ điện thoại, trên khuôn mặt lạnh nhạt thoáng qua lên Nụ cười chua xót! Trong tổ chức mọi người đều biết Giản Diệp là một sát thủ tàn nhẫn, đối với bất kì ai cũng vô cùng tàn nhẫn, nhưng thật ra bọn họ không biết rằng sát thủ lãnh tình cũng là người, hơn nữa còn là phụ nữ, cũng có tình cảm! nhưng tình cảm của cô cũng phải chôn chặt dưới đáy lòng, bởi vì người cô yêu chính là người đàn ông tên là Sở Khiếu Nhiên, mà trong lòng Sở Khiếu Nhiên kia từ đầu đến cuối chỉ tồn tại môt người phụ nữ!

cô đã từng cho rằng hắn là người không có tâm, cho đến đêm hôm đó hắn uống say và ôm chặt lấy cô không ngừng lẩm bẩm tên của người phụ nữ khác, cô mới hiểu được thì ra hắn không phải không có tâm, chỉ là tâm của hắn chỉ daanhf cho người phụ nữ tên là Úy Úy.

cô tự nói với mình vô số lần, không cho phép bản thân ôm lấy một tia hy vọng nào với hắn, sự thật chứng minh rằng cô không dễ dàng vứt bỏ tình cảm của mình được.

Chiếc Lamborghini màu xám chậm rãi đỗ lại trước của tòa nhà Lam Lâm, Hạ Nam dịu dàng nhìn người phụ nữ ngủ say bên cạnh , sau đó nhẹ nhàng mở cửa xuống.

Sau khi xuống xe, Hạ Nam nghiêng người dựa vào thân xe hút thuốc, khói trắng phảng phất quanh tỏa ra hơi thở lười biếng, đứng một lúc lâu, dưới chân anh đã rơi đầy tàn thuốc, trên người cũng dính một ít tro thuốc! anh cúi đầu vuốt nhẹ chiếc đồng hồPatek Philippe, khóe miệng không tự chủ nhếch lên một đường cong.

Bên trong xe, Tô Uý mở mắt, mới phát hiện xe đã dừng lại từ lúc nào, mà người đàn ông bên cạnh cũng không còn ở trên xe, cô tháo dây an toàn, mở cửa đi xuống, quay đầu liền nhìn thấyanh đang đứng dựa bên sườn xe, gò má tuấn mỹ cũng tỏa ra hơi thở vương giả khiến người ta không thể coi thường.


Cảm thấy xe hơi động nhẹ, Hạ Nam chạm rãi quay người lại, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo có vẻ hơi mê man, ánh mắt nhìn anh chăm chú, vừa mới ngủ dậy nên tinh thần có vẻ hơi uể oải.

Bước đến bên người cô, sửa lại giúp cô nếp nhăn trên áo khoác ngoài và mũ lưỡi trai, động tác tự nhiên mà thân mật.

Tô Uý ngẩn đầu nhìn người đàn ông đang rất gần mình, gương mặt không tự chủ được mà đỏ ửng, ngửi thấy mùi hương nam tính xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt quen thuộc khiến co không khỏi hít sâu một hơi, như muốn nhớ rõ mùi hương này.

“không phải em có chuyện muốn làm sao? đi đi, anh ở đây chờ em!” Hạ Nam nhíu mày, dịu dàng nói với cô.

“Ừm nếu khôn như vậy đi, chyện của tôi cũng không phải là chuyện gì quan trọng, anh và tôi cùng lên cũng được.!” Tô Uý nghiêng đầu suy tư một chút rồi mở miệng. nếu người ta đã chở mình đi, thì cũng nên đưa anh ta cùng lên, dù sao cũng không phải chuyện gì lớn! công ty quảng cáo Minh Nguyệt bắt đầu sửa sang, cừa rồi là điện thoại của người lắp đặt thiết bị. cô sợ nói chuyện trên điện thoại không tiện nên mới về đây một chuyến.

Trong thang máy yên tĩnh, Hạ Nam và Tô Uý đừng sóng vai bên nhau, cánh cửa đối diện phản chiếu bóng dáng hài hòa đến khác thường của hai người, Tô Uý khẽ nâng đầu nhìn con số không ngừng nhảy lên, trong mắt lạnh nhạt, nhưng trên gương mặt nhỏ nhắn lại có vẻ không tự nhiên, mà Hạ Nam chỉ dịu dàng nhìn cô, gương mặt tuấn tú tràn ngập ý cười.

Cửa thang máy “Đinh” một tiếng, khi thang máy mở ra Tô Uý cơ hồ như chạy vội ra ngoài, bây giờ cô bắt đầu hối hận vì đã gọi anh ta đi cùng.

Hạ Nam nhìn động tác của cô, nhẹ nhàng cười cười, chậm rãi bước ra từ trong thang máy đi theo sau cô.

Đẩy cửa màu trắng bước vào, xông vào mũi là mùi dầu của thiết bị và phụ tùng lắp đặt khiến Tô Uý không khỏi nhíu mày!

“Xin chào, cô có phải là Tô Úy?” một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt hai người.

“Chính là tôi.”

“Tôi tên là Giang Tuấn, là người phụ trách thi công!”

“Chào chú Giang!” lễ phép cùng ông bắt tay một cái.

Giang Tuấn nhìn thấy một người đàn ông tuấn mỹ nhưng có vẻ hơi lạnh lùng đứng sau lưng Tô Úy, khí thế bất phàm khiến ông không khỏi mở miệng, “Người đúng sau Tô tiểu thư chắc là bạn trai của cô phải không? Cậu ấy thật là đẹp trai mà!”

Khóe miệng Tô Úy giật giật, đang muốn mở miệng giải thích hai người chỉ là bạn bè, đã nghe thấy tiếng của Hạ Nam: “Xin chào, tôi là Hạ Nam!”. Nở nụ cười thân thiện lẽ phép đưa tay ra cùng ông bắt tay. Rất dễ nhận thấy, những lời này khiến Hạ Nam rất vừa lòng, nhìn nụ cười trên mặt anh cần bao nhiêu rực rỡ liền có bấy nhiêu!

Tô Úy và người phụ trách sau khi bàn bạc xong những điều cần lưu ý mới cùng Hạ Nam đi ra ngoài, điện thoại đột nhiên đổ chuông, cô lấy điện thoại ra nhìn, hóa ra là chị dâu, liền vội vàng nhận máy!

Tô Úy nghe âm thanh bên kia, sắc mặt dần trở nên tái nhợt, đôi mắt trở nên đờ đẫn, điện thoại trong tay vì không cầm chắc và rơi xuống đất.