Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 187: Ngâm nước nóng, uyên ương cùng nghịch nước!?

Edit: An Triệu
Trên thế giới chuyện hạnh phúc nhất là gì?
Không phải là vào ngày nghỉ có thể ngủ đến lúc tự tỉnh, cũng không phải lúc làm việc có thể ngủ gật… Mà là cầm được tiền lương, lại còn được đi chơi, đã thế còn là tiền do công ty trả!


Tường Vũ chơi đến điên cuồng, tắm suối nước nóng, dạo làng du lịch, hưởng thụ thời điểm sắp vào đông, thế giới tràn ngập màu xanh…
“Thật đói a…” Hướng Vãn đã ôm bụng bắt đầu kháng nghị.
Mạc Tiểu Nhã trừng mắt nhìn, “Đến nhà ăn rồi mà vẫn còn ầm ĩ…”


Tức khắc, mọi người rộ lên một tràng tiếng cười.
Mọi người ngồi xuống, đang chuẩn bị gọi cơm, đột nhiên quản lý phòng đi tới…


“Chào các vị, tôi là quản lý của làng du lịch Belle.” Belle mỉm cười nói, “Các vị là du khách của làng du lịch, bữa tối hôm nay sẽ do làng du lịch cung cấp miễn phí!”


Mọi người phản ứng không kịp, sững sờ vài giây, là Hướng Vãn cùng Đinh Đương dẫn đầu, hưng phấn kêu to… Thậm chí có người nói giỡn, cho Du Tử Vân bớt được tiền của một buổi tối.


“Nếu các vị không ngại, có thể cho phép tôi lựa chọn thực đơn dùm mọi người được không?” Belle mỉm cười dò hỏi.
Mọi người tự nhiên sẽ không để ý, dù sao cũng là được ăn miễn phí.


Giản Mạt có chút kỳ quái hơi nhíu mày, tổng cảm thấy là lạ… Chờ thức ăn được đưa lên, cô mới biết tại sao lại kỳ quái!
Bởi vì… Trên bàn đồ ăn, tất cả đều là món cô thích ăn.
Rõ ràng là có ý gì?
Tuyệt đối không phải trùng hợp…


“Mọi người ăn trước đi, tôi đi toilet một chút.” Giản Mạt nói, liền đứng dậy đi toilet, vừa đi vào liền móc điện thoại ra, nghĩ rằng sẽ gửi tin nhắn cho Cố Bắc Thần, thế nhưng, cuối cùng vẫn gọi điện thoại.
“Ân?” Thanh âm trầm thấp mà giàu từ tính từ đầu kia truyền đến.


Giản Mạt không có đi toilet, chỉ đứng ở trên hành lang rũ mắt nhấp miệng hỏi: “Bữa tối có phải anh chuẩn bị hay không?”
Bởi vì cực kì mong đợi, ánh mắt cô tràn ngập ý cười.
“Ừm!” Cố Bắc Thần ứng thanh, “Có hài lòng với thức ăn không?”


Giản Mạt khóe miệng hé ra, “A, không ngờ chồng yêu còn biết em thích ăn cái gì?” Lời nói của cô lộ ra tia chế nhạo.
Ánh mắt Cố Bắc Thần thâm sâu, cố ý nói: “A, không phải có người nào đó nói cái gì cũng đều ăn, không kén ăn sao?”


“…” Giản Mạt vừa nghe, tức khắc phủi miệng, “Chồng yêu, không phải lúc này anh nên nói… Thứ vợ thích thì chồng có thể nào không biết sao?”
“Ừm, lần sau sẽ sửa!” Cố Bắc Thần môi mỏng nhẹ cười, ý cười tràn đến đáy mắt, “Chơi cho thật vui…”


Giản Mạt trong lòng ấm áp, cúp điện thoại, hít một hơi thật sâu, xoay người trở về nhà ăn.


Bởi vì tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, cơm nước xong thì tinh thần lại lần nữa sung sức trở lại… Mọi người đỡ tốn tiền cho một bữa cơm, nói giỡn khi buổi tối trở về sẽ nói đã xài hết tiền, làm Du tổng đau lòng.


Tự nhiên, mọi người cũng là vì biết Du Tử Vân không phải dạng người keo kiệt gì, cho nên mới chơi đến không cần kiêng nể gì.


Làng du lịch có phương tiện thực đầy đủ, buổi tối có tiết mục giải trí, có quán bar, trò tiêu khiển ở địa phương chỉ cần ngươi có tiền, tự nhiên có thể được tiếp đãi.


Thời điểm mọi người tan cuộc đã là buổi tối hơn mười một giờ, nếu không phải suy xét đến ngày mai muốn thức dậy thật sớm để trở về, tất nhiên mọi người còn phải chơi thêm chốc lát…


“Hướng Vãn, nhớ rõ buổi sáng ngày mai sáu giờ tập hợp ở cửa nha…” Giản Mạt nói cho Hướng Vãn, rồi mới kéo thân thể đã chơi đến mệt hướng phòng mình đi đến.


Cầm lấy nắm tay mở cửa, Giản Mạt đem chính mình buông thả bước vào, đang muốn bật đèn… Đột nhiên, một cổ lực đạo đem cô kéo vào đồng thời đóng cửa lại.


“A” một tiếng theo bản năng sợ hãi kêu lên nhưng lời vừa ra liền bị chặn trở về, nụ hôn cuồng nhiệt mà quen thuộc nháy mắt ập đến.
Giản Mạt theo bản năng đẩy ra, thế nhưng, chẳng những đẩy không ra, đổi lại càng làm cho nụ hôn thêm sâu…


“Ngô…” Giản Mạt đột nhiên bị đau khó chịu kêu, có chút tức giận.
Khóe miệng Cố Bắc Thần cười xấu xa đứng dậy, nhìn Giản Mạt giơ tay vuốt miệng mình, trừng mắt nhìn hắn, ý cười không khỏi gia tăng lên.
“Anh cắn em làm gì?” Giản Mạt tức giận nói.


Cố Bắc Thần nhướng mày, ánh mắt thâm thúy nhìn Giản Mạt nói: “Trừng phạt chuyện em muốn đẩy anh ra…”
“Em cho rằng anh là sắc lang!” Giản Mạt tức giận nói.


Cố Bắc Thần cười tà mị, “Ân, anh đã là sắc lang, nếu anh không làm một ít hành vi của sắc lang, vậy thực có lỗi với cách xưng hô này…” Dứt lời, hắn đã đem Giản Mạt hung hăng đặt ở trên cửa… Bắt đầu thực hiện hành vi sắc lang.


Giản Mạt cảm giác hôm nay Cố Bắc Thần có điểm không đúng, chính là, không đúng ở chỗ nào thì cô cũng không thể nói?
Vô cùng nhuần nhuyễn đại chiến hai hiệp, Cố Bắc Thần mới buông tha thân thể Giản Mạt đã xụi xuống…


Hôn, tinh tế mà dày đặc in dấu ở cổ Giản Mạt, nhiệt khí phun trên da thịt của cô, lộ ra ái muội nhu tình.
“Mạt Nhi…” Cố Bắc Thần nhẹ giọng gọi.
Giản Mạt đã hoàn toàn không còn sức lực, nếu không phải Cố Bắc Thần ôm eo cô, tay cô câu lấy cổ hắn, chỉ sợ đã sớm theo cánh cửa trượt xuống…


Hôm nay bọn họ cứ đứng như vậy chiến đấu rất lâu…
“Ưm?” Giản Mạt nhẹ rên, càng phát hiện Cố Bắc Thần có chỗ không thích hợp.
Phòng không bật đèn, trừ bỏ nghe thấy hô hấp lẫn nhau, tất cả đều mơ hồ… Cảm giác như vậy, lộ ra quỷ quyệt.
“A!”


Giản Mạt đột nhiên sợ hãi kêu một tiếng, bởi vì Cố Bắc Thần lại cắn cô một cái!
“Cố Bắc Thần, anh là chó sao?” Giản Mạt buồn bực nói.
Cố Bắc Thần tà mị cười, chỉ là, trong bóng đêm, ánh mắt hắn thâm thúy cùng bóng tối dung hợp với nhau.


“Theo anh đi ngâm nước nóng!” Cố Bắc Thần đột nhiên nói, thuận thế một phen chặn ngang liền đem Giản Mạt bế lên, hướng ao suối nước nóng nhỏ bên ngoài phòng đi đến.
Giản Mạt nhúc nhích, “ Buổi chiều em đã ngâm rồi… Ngày mai còn phải dậy sớm, em muốn đi ngủ!”


Cố Bắc Thần không quản lời cô, trực tiếp đem quần áo cô còn mặc trên người cởi bỏ, rồi mới “Ném” vào ao suối nước nóng nhỏ.
Giản Mạt vô lực phản kháng, chỉ có thể tiếp nhận… Không có biện pháp, cô chính là biết chồng cô sẽ không nghe lời cô nói!


Hồ nước ấm áp, cái ôm ấm áp, không tránh được lại một đợt “Phong hoa tuyết nguyệt”.
Giản Mạt liền không hiểu được, phương diện kia của nam nhân chỉ có điểm đầu mà không có điểm cuối hay sao? Cũng không biết mệt mỏi?
Đương nhiên, đáp án này Giản Mạt sẽ không biết…


Đêm đầu tiên cô bị hạ dược, căn bản không có nhiều ít ký ức. Sau đó, cũng là do Cố Bắc Thần… Tự nhiên cũng không có cơ hội đi tìm chứng cứ.
“Nghĩ gì thế?” Cố Bắc Thần hỏi.


Giản Mạt nào dám nói cô đang nghiên cứu năng lực về phương diện kia của nam nhân, chỉ là “Hì hì” cười nói: “Em đang suy nghĩ, hôm nay thế nhưng chồng sẽ đuổi theo em tới nơi này… Đây là muốn bài tiết thể lực?”


Cố Bắc Thần lập tức trầm mặc, thầm nghĩ: Thành phố A hơn một ngàn km đều có thể đuổi theo…
Giản Mạt nằm bò trên bàn, Cố Bắc Thần từ phía sau ôm lấy cô tựa vào trên vai cô… Bởi vì cằm hắn còn sót gốc râu chưa cạo sạch, làm cô có chút ngứa ngứa.


Hai người cứ như vậy đợi, cũng không nói lời nào, chỉ có tiếng hít thở lẫn vào nhau cùng hơi nước bốc lên lượn lờ trước tầm mắt.
Giản Mạt trong nháy mắt xuất hiện ảo giác, cảm thấy… Cô yêu, Cố Bắc Thần đối với cô cũng có cảm tình.


Thế nhưng, xoay người, ý niệm như vậy làm cô liền cảm thấy buồn cười, lập tức bóp chết ý nghĩ vừa nảy sinh.


“Mạt Nhi…” Cố Bắc Thần đột nhiên mở miệng, “Nếu anh gặp vấn đề khó khăn, em sẽ lựa chọn cùng anh cùng tiến cùng lùi, hay là rời đi? Hoặc là…” Hắn dừng một chút, mới hỏi nói, “Em sẽ dùng phương thức của em tới tác thành cho anh?”