Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 186: Giải quyết nỗi lo về sau

Edit: Airy Nguyen


Giản Mạt nhận được tin nhắn của Cố Bắc Thần cũng là lúc xe vừa tới hội quán, để mọi người vào trước làm thủ tục nhận phòng, cô tranh thủ trả lời tin nhắn: Nhờ phước của chồng và sau khi công bố bản thiết kế thành công, sếp của em thưởng cho công ty đi hưởng thụ tắm suối nước nóng mất rồi!


Cố Bắc Thần hơi nhíu mày: Ở đâu?
Giản Mạt trả lời tin nhắn: Thì là chỗ của anh...
Cố Bắc Thần không trả lời tin nhắn nữa, ở Lạc Thành, nếu thuộc về Đế Hoàng thì chỉ có một làng du lịch thiên nhiên hội quán ôn tuyền, trừ chỗ đó thì không còn nơi nào khác.


Giản Mạt không chờ tin nhắn trả lời của Cố Bắc Thần, việc này cũng bình thường... Trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, vì dù sao hai năm nay tình huống này thường xuyên gặp mà.
"Mạt Mạt, thẻ căn cước của cô..." Tôn Kha đúng lúc gọi.


Giản Mạt đi đến đem chứng minh thư cho lễ tân. Hôm nay mọi người sẽ trực tiếp nghỉ ngơi ở đây, rồi mai trở về công ty làm việc luôn. Tường Vũ dù là công ty chưa có tiếng tăm, trong mắt Đế Hoàng hoàn toàn là công ty rất nhỏ nhoi, thế nhưng, bởi vì Du Tử Quân đối với nhân viên của mình lại rất hào phóng, nên mọi người đi làm đều rất vui vẻ và gắn bó lâu dài, ít thấy nhân viên nào có ý nhảy việc. Dù vậy, trải qua một thời gian mà không thể hiện được năng lực cũng sẽ tự biết rút lui...


Mọi người trước tiên vào nhận phòng, sau đó đi ngâm nước nóng và thư giãn. Thực ra trong mỗi phòng đều bồn tắm nóng, nhưng mọi người đều thích ngâm nước nóng vui đùa cùng nhau hơn.


Hướng Vãn nhân cơ hội Giản Mạt ở một mình, vội vàng chạy qua, lúng ta lúng túng toét miệng cười trừ ngồi kế bên cô.
"Em muốn hỏi gì thì nói đi?" Giản Mạt nhìn cô bé này, khoé miệng nhẹ cười nói, "Nếu nhịn miết, không sợ nghẹn quá thành bệnh cảm mạo sao?


Hướng Vãn bĩu môi, "Mạt tỷ..." Cô bé nũng nịu, nhỏ giọng hỏi, "Bản thiết kế rõ rằng không giống nhau đúng không? Mặc dù bản mới tốt hơn, thế nhưng, phía Đế Hoàng sao có thể đồng ý đổi vậy chị?"


Giản Mạt để cánh tay chống lên mặt nhỏ, chân cô vẫn ngâm trong làn nước ấm thư giãn, "Em cũng nói là bản này tốt hơn đó thôi..."


Một câu nói là đủ trả lời, không cần giải thích quá nhiều, Hướng Vãn là cô gái vô tư và suy nghĩ đơn giản, nếu giải thích nhiều thì chỉ khiến cô nhóc này xoắn xuýt.
Quả nhiên...


Mắt Hướng Vãn lập tức sáng lên, nhìn Giản Mạt với vẻ mặt sùng bái: "Cũng là chỉ có thiết kế của Mạt tỷ mới chinh phục được Đế Hoàng... Hihi, em đã biết Mạt tỷ là tuyệt nhất, chị là mục tiêu phấn đấu của em!"


Giản Mạt nhìn cô nhóc này, không khỏi cười khúc khích... Nghiễm nhiên quên mất cô lớn hơn Hướng Vãn cũng chỉ khoảng hai tuổi!


Hướng Vãn có được đáp án xong liền bỏ đi nhập hội vui đùa với mọi người. Một lát sau, Tôn Kha đến trước mặt Giản Mạt, "Mọi việc tiến hành thế nào rồi?" Tôn Kha mịt mờ hỏi.


Giản Mạt biết mọi người đều là quan tâm mình, cô cũng không khó chịu khi mọi người hỏi, chỉ mỉm cười nói: "Hẳn là sẽ không sao nữa..."


"Tôi đã nghe tổng giám nói..." Lúc Tôn Kha đến đây tụ họp với mọi người, liền thuận tiện hỏi Đường Hạo Dương về vụ việc thiết kế bị sao chép, "Cô đã dùng bản thiết kế tuyệt vời hơn để chứng minh tất cả, thì dù cho sau đó có bị người khác lấy chuyện đó ra nói, cô cũng có tự tin để phản bác."


Lòng Giản Mạt cảm thấy ấm áp, mặc dù trong tình thế bất đắc dĩ phải ký hợp đồng dài hạn với Tường Vũ, thế nhưng... cùng làm việc với những đồng nghiệp luôn chia sẻ và ở bên cạnh cô, cô cảm thấy rất vui vẻ.
...
Tiêu Cảnh nhìn xung quanh, dừng xe tại ven đường nhỏ...


Chiếc Cayenne dừng ở một khu phố ổ chuột ở Lạc Thành, khiến những người dân ở dãy nhà hai bên đường có chút đột ngột, nhất là khi thấy Tiêu Cảnh âu phục, giày da chỉnh tề đứng bên chiếc xe, khí thế khiến người khác phải lui người.


Đúng lúc di động vang lên, Tiêu Cảnh liền nhận, "Chúng tôi đã đến."
"Nhị cảnh, anh cùng Thần thiếu đối với chúng tôi như vậy thật sự được sao?" Giọng nói phía bên kia điện thoại truyền tới sự bất mãn, nhưng lộ ra là giọng của nữ giới.


Tiêu Cảnh cười cười, "Chị.... nếu không hài lòng có thể tìm Long lão đại hoặc Thần thiếu mà nói? Dù sao, tôi cũng sẽ không nói gì!"
"..." Hai bên hiển nhiên đều bất mãn, nhưng cũng không nói gì nữa, chỉ là Tiêu Cảnh muốn lấy thông tin anh cần.


"Chị, khi khác gặp lại sẽ mời chị dùng bữa." Tiêu Cảnh vui cười nói xong, liền cúp điện thoại.
Tiêu Cảnh đi theo con đường nhỏ, cuối cùng đứng trước cửa của một căn nhà... Nhìn cánh cửa, ánh mắt anh thâm sâu.
"Thùng thùng!"
"Ai?" Bên trong truyền đến một giọng nói lười biếng.


Tiêu Cảnh mặt không đổi sắc, chỉ nói: "Giao dịch!"
Bên trong không có động tĩnh, một lát sau, liền thấy cửa mở toang, một gã râu ria xồm xàm híp mắt xuyên qua song sắt nhìn Tiêu Cảnh, "Làm cái gì?"
"Tìm anh có vài tin!" Tiêu Cảnh dửng dưng mở miệng.


Gã này vừa nghe xong, nghe là tới giao dịch lập tức sáng mắt, sau đó vội vàng mở cửa, "Mời vào mời vào!"
Tiêu Cảnh đối với thái độ này không có vẻ quan tâm, chỉ dửng dưng một tay đút túi đi vào... Nếu như nói bên ngoài là cảnh hoang tàn, thì trong phòng quả thực chính là đống rác.


Mà Tiêu Cảnh cũng hiểu được cuộc sống của khu nhà ổ chuột, nên không có gì kinh ngạc.


"Anh có tin tức gì?" Gã đàn ông hơi ngượng ngùng khi nhìn đống rác xung quanh hắn, "Anh yên tâm, tôi có thể làm cho tin tức của anh đăng tải trên tất cả các mặt báo lớn, tuỳ vào yêu cầu cụ thể mà giá cả có thể khác nhau..."


Dừng một chút, gã nhếch miệng cười, "Chủ yếu là... làm ăn với tôi thì khách hàng không cần lo lắng thông tin bị tiết lộ."
"Vậy sao?" Tiêu Cảnh đáp lại, khoé miệng cong lên nụ cười.


Anh cười, nhưng khiến gã kia trong lòng bỗng hoang mang, cảm giác có luồng khí lạnh từ lòng bàn chân lan tràn đến toàn thân, "Đúng, đúng vậy..."
Khóe miệng Tiêu Cảnh tươi cười sâu hơn, chỉ nhỏ giọng mở miệng nói: "Thế nhưng... làm sao bây giờ đây? Tôi đến đây là muốn lấy thông tin!"


"Sao?" Gã đàn ông nhất thời không kịp phản ứng.


Tiêu Cảnh nhìn gã này giật mình, sắc mặt anh không thay đổi, chỉ thuận tiện đi qua lại trong phòng rồi nói: "Đế Hoàng có nguyên tắc của Đế Hoàng...", anh dừng lại, quay đầu nhìn về phía gã đàn ông, "Có một số chuyện... tuyệt đối không để bất kỳ ai nhúng tay vào, hiểu không?"


Gã đàn ông mở to mắt nhìn Tiêu Cảnh, "Anh là..."
Tiêu Cảnh cười khẽ, đưa danh thϊế͙p͙ ra, "Câu lạc bộ của chúng tôi là một tập đoàn với lượng nhân lực hùng hậu, tổng tài của chúng tôi không hy vọng nhìn thấy bất kỳ ảnh hưởng tiêu cực nào!"


Lúc gã đàn ông nhìn thấy trên danh thϊế͙p͙ mấy chữ "Trợ lý đặc biệt của Tổng tài", hắn hoảng sợ lùi lại hai bước. Người khác có thể không biết, nhưng hắn là kẻ chuyên săn tin, hắn biết rõ... thận phận trước đây của người trợ lý bên cạnh Cố Bắc Thần là gì.


"Tôi, không phải tôi gửi tin đi đâu..." Gã vội vàng giải thích.
Tiêu Cảnh cười cười, "Tôi biết..." Anh cười tà mị, giọng nói lạnh lùng chậm rãi, "Bằng không, anh nghĩ còn có thể ở đây nói chuyện với tôi!"
Gã vừa nghe, đã bị doạ hoảng sợ mềm nhũn chân, chỉ thiếu điều muốn ngã quỵ.


Tiêu Cảnh thu lại khoé miệng cười, "Tôi không hy vọng sẽ nhìn thấy bất kỳ tài liệu nào... Thậm chí, dù tin tức truyền thông cũng không muốn nhìn thấy. Dù cho không phải anh làm, thì tôi sẽ tìm đến anh đầu tiên."


"Tôi chỉ có thể quản lý mạng truyền thông, nhưng với các bản giấy đã in thì tôi sao can thiệp được?" Gã vội vàng nói.


Tiêu Cảnh nhẹ đáp, "Anh chỉ cần quản lý mạng truyền thông là được..." Dứt lời, anh thâm ý liếc mắt gã này, xoay người đến gần máy vi tính, sau khi sao lưu thông tin rồi trực tiếp xoá sạch dữ liệu trên máy.
Vẻ mặt gã đàn ông trở nên trắng nhợt, nhưng cũng không dám hó hé.


Tiêu Cảnh rời khỏi, như chưa từng ở đây, như một người không liên quan đến nơi này, không để lại dấu vết... Người này có năng lực, nhất là ở phương diện máy móc, nếu được nên thu dùng, để không mất đi một kẻ được việc...


Ngồi trên xe, Tiểu Cảnh nhìn đồng hồ ở bàn điều khiển, âm thầm thở dài... Vị trí của Thẩm Sơ ở trong lòng Thần thiếu đã thay đổi, không như trước kia nữa?
Chỉ một biến cố mà mọi chuyện đã sớm thay đổi...