Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 132: Chỉ nghĩ sẽ bảo vệ trái tim đến lúc cuối cùng

Editor: An Nhiên
Bầu không khí trong phòng tiệc có chút cứng ngắc, Cố Bắc Thần không ngăn cản việc Giản Mạt rời đi, trái lại Lệ Vân Trạch hơi mấp máy môi, muốn kêu cô lại, rốt cuộc cũng nhịn xuống...


Lâm Hướng Nam mắt đã mơ màng say đem cái chén trong tay buông xuống, trong đầu càng trống rỗng không có cách nào tự hỏi, chỉ là nhìn thấy bóng lưng của Giản Mạt rời đi liền gọi lớn: "Tam... tam tẩu... tam tẩu..."


"..." Lệ Vân Trạch có chút oán giận nhìn về phía Lâm Hướng Nam, trong lòng thầm nghĩ: Lúc này chuyên tâm uống rượu của cậu thì tốt rồi.
Thẩm Sơ cười tự giễu, từ ghế đứng lên: "Xem ra... người nên đi phải là tôi!"


Nói rồi cô hướng mắt nhìn Cố Bắc Thần, trong mắt tràn đầy bi thương, đạp chân bước đi ra ngoài.


Giản Mạt xoay người, đã thu hết những biểu cảm trong mắt, vẻ mặt như không có chuyện gì cười nói: "Đừng..." Cô hơi nhướn mày, làm cho người ta nhìn không ra một chút kẽ hở nào, vô vị nói, "Tôi thật sự còn có chuyện, hôm nay Cẩn Tịch làm bữa tiệc chúc mừng Quân Ly."


Nói xong, cô còn nhìn về phía gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Cố Bắc Thần bởi vì một tiếng "Quân Ly" thật thân thiết của cô mà căng ra, nói tiếp: "Em không quấy rầy anh nữa... Chúc anh cùng với người đẹp có một buổi tối vui vẻ."


Giản Mạt để lại cho Cố Bắc Thần một nụ cười bình thường nhất, giống như những gì diễn ra trong hai năm qua, sau đó hướng Thẩm Sơ gật đầu chào một tiếng, liền rời khỏi cửa phòng tiệc...
Cười, một nụ cười cứng đờ ở khóe miệng!


Giản Mạt cảm thấy mình lúc này thật hèn mọn... Cô không vui, dựa vào cái gì lại để cho người khác cảm thấy thoải mái?


Cô hẳn là nên trực tiếp kéo Thẩm Sơ cùng Lệ Cẩn Tịch ra khỏi chỗ đó, nói như thế nào thì Cẩn Tịch cũng không nên đem người đó đến không phải sao? Với thân phận của cô, đáng lẽ cô sẽ tự do vui chơi ở đó, khiến một kẻ "tiểu tam" như Thẩm Sơ cảm thấy ngột ngạt!


Giản Mạt cười tự giễu, nhìn cánh cửa phòng tiệc đã bị mình đóng lại, hít một hơi thật sâu... Kèo thân thể nặng nề đi vào thang máy.
Vô lực tựa ở trên vách thang máy, ánh mắt Giản Mạt như dại đi nhìn từng con số đang chạy xuống, đầu mũi bỗng nhiên cay xót lợi hại...


Muốn bảo vệ tôn nghiêm đến lúc cuối cùng, không muốn bị nhìn ra thật sự trái tim cô từ lâu đã trầm luân trong thế giới của hắn...
Thì ra, ngụy trang cũng không phải là một việc làm tùy ý suốt hai năm qua, mà là đã quá mệt mỏi với một việc.


Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên ngưng trọng dường như không khí cũng đã ngưng tụ, Thẩm Sơ đứng tại chỗ cắm cắm môi, viền mắt đỏ ửng nhìn Cố Bắc Thần hỏi: "Giản Mạt chính là Cố phu nhân trong tin đồn sao?" Cô muốn xác minh chuyện này.


Con ngươi Cố Bắc Thần híp lại nhìn Thẩm Sơ, môi mỏng khẽ trả lời: "Ừm."
Thẩm Sơ cười, một nụ cười chế nhạo, cô cắn răng nói: "Lần đó ở nhà của Cẩn Tịch, cô ấy cũng đã ở đó!"
Cố Bắc Thần không nói gì...


"Cố Bắc Thần, anh xem Thẩm Sơ em là cái gì?" Thẩm Sơ rốt cuộc cũng không kiềm chế được quát lên: "Tôi đúng là như một con ngốc mà... Ngay cả khi mọi người đều đang nói về em và anh, cô ấy lại ở nơi nào thờ ơ lạnh nhạt!"
"A Sơ..." Lệ Vân Trạch mở miệng: "Bắc Thần cùng với Giản Mạt là..."


"Là cái gì?" Thẩm Sơ cắt ngang lời nói của Lệ Vân Trạch: "Hướng Nam vừa rồi là sao?" Cô cười rất sắc lạnh: "Người Hướng Nam thừa nhận là ai? Cậu ấy cho dù có say đến như vậy, cũng còn biết kêu Giản Mạt là một tiếng "tam tẩu"..."


Cô nghiêm nghị chất vấn, nghiễm nhiêm không hề hay biết thật ra Lâm Hướng Nam cũng chỉ vừa mới gặp Giản Mạt được mấy lần gần đây mà thôi...


"Giản Mạt bây giờ là bà xã của anh, Hướng Nam gọi cô ấy là tam tẩu thì có vấn đề gì chứ?" Cố Bắc Thần có chút bực bội, trong đầu hắn toàn là hình ảnh bình tĩnh của Giản Mạt lúc ban nãy, cô làm như thể mình không sao cả khiến cho hắn có chút bất mãn.


Thẩm Sơ nhìn về phía Cố Bắc Thần, tự giễu câu khóe môi, đáy mắt mờ mịt một tầng hơi nước mỏng manh: "Là... Giản Mạt là bà xã của anh, vậy em hiện tại là gì hả? Là người thứ ba sao?" Cô gào thét lên tiếng: "Cố Bắc Thần, có phải hay không?"


Cố Bắc Thần nhíu chặt mày kiếm, môi mỏng càng mím chặt hơn: "Thẩm Sơ, em muốn anh nói bao nhiêu lần nữa?" Hắn hừ lạnh: "Người nói đi là em, người nói trở về liền trở về cũng là em... Không cần biết giữa anh và Giản Mạt là có tình cảm gì, nhưng cô ấy bây giờ chính là người vợ hợp pháp của anh, không phải sao?"


Thẩm Sơ nhìn Cố Bắc Thần, đáy mắt tràn đầy thất vọng, ánh mắt của cô giống như không biết Cố Bắc Thần là ai, đáy mắt hoàn toàn là một mảnh xa lạ: "Được, được... Em biết rồi..." Cô cười có chút thê lương: "Anh chính là muốn trả thù em, trả thù em lúc trước nói đi là đi... đúng không?"


Con ngươi Cố Bắc Thần hơi trầm xuống, đáy mắt tràn ra tức giận nhưng không hề lên tiếng.
Thẩm Sơ không nhận được câu trả lời từ Cố Bắc Thần, cười ha hả một cái nhạo báng: "Cố Bắc Thần, anh vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu..." Cố thất vọng nhìn hắn một cái: "Em lúc trước vì sao phải rời đi..."


Thì thầm tự nói với bản thân xong, vành mắt Thẩm Sơ đỏ ửng xoay người, rời khỏi phòng tiệc...
Long Kiêu châm một điếu thuốc, mực đồng nguội lạnh không có một tia tình tự.
Lệ Vân Trạch than nhẹ lắc lắc đầu, nằm tựa ở trên sô pha, cảm thấy phụ nữ đúng là phiền phức... Thật rắc rối!


"Ha ha..." Lâm Hướng Nam lại lớn mật cười, mắt lờ đờ vì say mơ màng cười: "Tam ca... Em, em một... một cô bạn gái nhỏ cũng không có... Anh, anh lại có đến tận hai người... Ha ha..."
Nói xong, hắn cầm bình rượu lên liền rót hai chén: "Tam ca..." Hắn cầm lấy cái chén đứng dậy: "Em... em mời anh!"


Cố Bắc Thần quay đầu lại nhìn về phía Lâm Hướng Nam, hơi cau mày, tiến lên một bước liền một phen đem cái chén trong tay hắn đoạt lại: "Em nhìn lại bộ dáng bây giờ của em đi, là bộ dáng gì rồi hả?"


"Quan tâm đến bộ dáng của em làm gì nữa chứ..." Lâm Hướng Nam vung tay một cái, trừng mắt lên liền nói: "Tình yêu... con mẹ nó đều đi chết hết đi!" Hắn trong nháy mắt kiềm chế không được cảm xúc mà bộc phát ra: "Bạn gái nhỏ tính là cái gì? Thẩm Sơ tính là cái gì?" Hai mắt của Lâm Hướng Nam đã đỏ tươi màu máu: "Muốn đi thì đi, muốn về thì về... Cho rằng chúng ta là những tên đần sao?"


Lời nói khi say của Lâm Hướng Nam giống như cái gai chui vào trái tim Cố Bắc Thần, đoi mắt như ưng của hắn trở nên u ám, như hai viên đá màu đen bắn ra hai tia lạnh giá nhìn Lâm Hướng Nam...


Lâm Hướng Nam đã say đến mức mất luôn lý trí, nếu như rơi vào lúc bình thường, nhìn thấy tầm mắt xám xịt Cố Bắc Thần như vậy thì nhất định hắn sẽ lập tức ngậm miệng, nhưng hôm nay hắn uống rất nhiều rượu, lời nói ra không hề suy nghĩ: "Em nói sai sao? Ợ..." Hắn ợ một cái sau đó lại nói tiếp: "Em thấy tam tẩu rất tốt... Lại còn có năng lực, nhìn cũng rất được, chủ yếu là đối với tam ca anh giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó..."


"..." Lệ Vân Trạch nhíu mi tâm, đứng lên định kéo Lâm Hướng Nam đi.
Hiện tại Bắc Thần trở thành hình dạng này, rõ ràng có chút không rõ tâm tư của hắn... Đối với Thẩm Sơ nhớ mãi không quên là thật, nhưng chỉ sợ rằng đối với Giản Mạt chính là cũng có tình cảm không hề ít.


Chỉ bất quá, chuyện tình cảm của người khác thì không nên nhúng tay vào... Bắc Thần lại là người luôn luôn biết mình cần cái gì, bây giờ nếu như có ai đó ở một bên nói bóng gió cũng không tốt.
...


Sau khi Giản Mạt rời khỏi Thiên Đường Dạ liền trực tiếp trở về Nhuận Trạch viên... Nhìn ngôi nhà vắng vẻ, lòng của cô cũng trở nên trống không.


Trước đây lúc cô ở Lam Trạch viên, ở trong một biệt thự lớn như vậy nhưng cô cũng không cảm thấy trống rỗng,, nhưng bây giờ khi chuyển ra ở một căn nhà khác, vậy mà cô lại cảm thấy trống rỗng khiến cho người ta trở nên cô tịch.
Đêm đến, bóng đêm bên ngoài làm cho người ta cảm thấy thần bí.


Khắp bầu trời, những ngôi sao lấp lánh, xuyên qua thủy tinh công nghiệp, Giản Mạt ngồi ở trên thảm, dựa vào cửa kính nhìn ra ngoài trời... Rõ ràng là nên chuyện lãng mạn, nhưng lúc này cô lại cảm thấy buồn và cô đơn.


Trên bàn ăn, máy tính liên tục thay đổi thiết kế tầng 18 Imperial Club 3D render của Đế Hoàng... Màu sắc đậm, đổi mới táo bạo cho thấy linh hồn đẫm máu chìm trong bóng tối.


Tiếng chuông di động dễ nghe truyền đến, phá vỡ vẻ trầm tĩnh của ngôi nhà lúc này, Giản Mạt chậm rãi thu hồi tầm mắt, cổ ngẩng lên một lúc khá lâu, khi cúi xuống cảm thấy rất mỏi...


Cô đứng dậy, tiến đến bàn ăn, trong lòng không hiểu sao lại có chút khẩn trương cùng chờ mong, nhưng khi thấy người gọi điện đến, đáy mắt cô đột nhiên lan tỏa sự thất vọng...