Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 131: Kinh ngạc, cô chính là Cố phu nhân?!

Editor: Nam Cung Tử Uyển
"Rầm" một tiếng, Cố Bắc Thần liền đẩy cửa ra, Tô Quân Ly cùng Giản Mạt đang ở trong hành lang đột nhiên cả kinh, trong nháy mắt liền tách nhau ra, sau đó chuyển hướng nhìn về phía hắn...
"A" Cố Bắc Thần lạnh lùng nói, "Có cần tôi phải tránh đi hay không?" Đôi môi mỏng của hắn khẽ mở, hỏi.


Giản Mạt cắn môi, rõ ràng không làm chuyện gì xấu, nhưng ngay lúc này cô lại cảm thấy chính mình giống như đang bị bắt quả tang, "Em..."


"Thần Thiếu cũng đã xuất hiện rồi, cần gì phải tránh đi chỗ khác nữa?" Tô Quân Ly dửng dưng mở miệng, khuôn mặt tuấn tú không xuất hiện quá nhiều biểu tình, nhưng trong thanh âm ôn nhuận rõ ràng có một tia cười chế nhạo.


Khóe miệng Giản Mạt không khống chế được co quắp lại, những lời nói của Tô Quân Ly cũng khiến cô bình tĩnh hơn một chút... Chỉ là, Cố Bắc Thần bây giờ vẫn là chồng cô, cho dù thế nào cũng cần phải giải thích.
"Lông mi của em rơi vào mắt không lấy ra được..." Giản Mạt nói, "Quân Ly vừa thổi cho em."


"Hừ!" Cố Bắc Thần lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, nghĩ đến tin tức mấy ngày hôm nay, trong lòng đột nhiên trở nên ngột ngạt, "Thổi lông mi thôi cũng cần phải trốn trong hành lang sao?"
Giản Mạt im lặng, bởi vì bây giờ cũng không cần phải giải thích thêm...


Lúc cô nghe Lệ Cẩn Tịch nói Thẩm Sơ cũng muốn đến đây, thần kinh cô đột nhiên đau đớn, hoảng loạn vội vàng cụp mắt che giấu ánh mắt, ai biết tự làm tự chịu, lông mi đột nhiên bị dính vào trong mắt.


Cô sợ bị người khác phát hiện ra mình đang hoảng loạn, Giản Mạt vội vàng trốn ra khỏi hộp đêm, nhưng vẫn bị người nhạy bén nắm bắt tâm lý như Tô Quân Ly nhìn ra...
Cô buồn bã trốn vào hành lang, sau đó mọi chuyện xảy ra như vừa rồi!


Giản Mạt không nói lời nào, Tô Quân Ly nhìn cô đang cụp mắt xuống, sau đó tầm mắt rơi vào trên khuôn mặt của Cố Bắc Thần, âm thầm nhíu mày... Anh là một người đàn ông, cho nên có thể nhìn ra được, một người đàn ông có dục vọng chiếm hữu đối với một người phụ nữ chính là đã yêu người phụ nữ đó.


Cố Bắc Thần đối với Giản Mạt... Chỉ sợ không giống với những lời bên ngoài nói?


"Tùy anh, muốn nghĩ như thế nào cũng được..." Giản Mạt nghiêng đầu sang một bên, không muốn giải thích, chỉ lầm bầm nói, "Mấy ngày này ở ngoài, anh có nhiều scandal như vậy, vậy mà em chỉ vào hành lang một chút cũng không được!"


Thanh âm của cô rất nhỏ, giống như tiếng muỗi kêu, thế nhưng, Tô Quân Ly đứng gần cô có thể nghe được... Khóe miệng anh nâng lên nhàn nhạt ý cười, có chút đau xót cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Sợ rằng Giản Mạt cũng đã yêu Cố Bắc Thần rồi?


Trong thanh âm của cô rõ ràng mang theo mùi giấm nồng nặc, khiến anh cảm thấy rất khó chịu...
Cố Bắc Thần không nghe được Giản Mạt đang nói gì, chỉ nhìn ánh mắt híp lại của Tô Quân Ly nhìn Giản Mạt mang đậm ý cười, trong lòng càng trở nên tức giận...


"Em lên lầu cũng anh!" Cố Bắc Thần lạnh lùng mở miệng, sau đó nhanh chóng cầm cổ tay Giản Mạt kéo lên cầu thang.
"Thần Thiếu, chuyện này sợ không thích hợp cho lắm?" Tô Quân Ly cố ý nói, "Dù sao hôm nay cũng là kễ khởi công sảnh âm nhạc của tôi, cô ấy là nhà thiết kế chính, không thể đi được."


Cố Bắc Thần lạnh lùng nhìn Tô Quân Ly, "Thế nào, chẳng lẽ tôi để vợ của tôi ở bên cạnh anh đó mới gọi là thích hợp?"
Tô Quân Ly nhíu mày, "Hả? Thật ra... Thần Thiếu vẫn nhớ Mạt Mạt là vợ của anh sao?"


Cố Bắc Thần lập tức nhíu mày, đôi mắt hắn bắn ra hai tia sáng lạnh lùng khiến người ta phải hoảng sợ, giống như muốn giết chết Tô Quân Ly, "Tam Thiếu hình như rất bấy bình?" Hắn lạnh lùng mở miệng.


Tô Quân Ly mỉm cười, "Sao có thể chứ?" Anh nhíu mày, nói: "Chỉ là, tôi không quan tâm anh có bao nhiêu cao cao tại thượng, ở bên ngoài dây dưa với ai... Tôi chỉ khuyên Thần Thiếu một câu, có những thứ nếu như đã đánh mất, có thể sẽ không bao giờ tìm về được."


"Phải vậy không?" Cố Bắc Thần cười mỉa mai, "Nếu như Cố Bắc Thần tôi muốn, cho tới bây giờ không cần phải tìm!" Câu nói hết sức độc đoán, khí thế bao phủ ở khắp người hắn, trong nháy mắt, khiến cho không khí xung quanh trở nên ngưng tụ.


Giản Mạt không biết Tô Quân Ly đêm nay bị làm sao, tuy rằng chỉ là câu nói nói với Cố Bắc Thần, thế nhưng, cô lại không biết anh rốt cuộc muốn biểu đạt điều gì...
Thật ra, Lệ Cẩn Tịch nói Thẩm Sơ qua đây, cô không nghĩ ngợi nhiều... Lúc này cùng rời đi với Cố Bắc Thần, cũng đã nói rõ lý do.


Cố Bắc Thần thu lại ánh mắt giàng co với Tô Quân Ly, lạnh lùng kéo Giản Mạt đi lên lầu.
Tô Quân Ly ngước mắt nhìn, nhìn vào ánh mắt tỏ vẻ áy náy của Giản Mạt, anh chỉ ôn nhuận cười cười lắc đầu, ra hiệu không có chuyện gì...


Chỉ là, khi Giản Mạt quay đầu đi, tầm mắt anh đột nhiên thay đổi, ở chỗ sâu trong đáy mắt có một tia bất đắc dĩ cay đắng tràn ra.


Còn chưa kịp học cách để yêu thương, lại rơi vào tình cảnh như vậy... Tuy rằng anh yêu cô nhưng cô đã kết hôn, đạo đức không cho phép anh tiếp tục, nhưng mà, mỗi một lần thấy cô, anh lại trầm luân thêm một lần.


Cố Bắc Thần, hắn phải đối xử với cô thật tốt... Một khi, hắn dám vứt bỏ cô, anh sẽ không cho hắn cơ hội tìm về!
Tô Quân Ly chậm rãi xoay người, không đi lên lầu, mà lại đi bộ xuống dưới tầng một, thuận thế lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Lệ Cẩn Tịch, nói anh và Giản Mạt đi về trước.


Cố Bắc Thần mở cửa đi ra ngoài, chân của hắn rất dài, cho nên bước chân rất, Giản Mạt chỉ có thể chạy theo, "A Thần, anh đang tức giận sao?" Cô cố ý hỏi.
"Hừ!" Cố Bắc Thần hừ lạnh một tiếng.


Giản Mạt có chút mất mặt, thấy Cố Bắc Thần kéo cô đến nơi tụ họp của hắn, không khỏi tò mò hỏi: "Là mấy người Lệ Vân Trạch sao?"
Cố Bắc Thần không trả lời.
Giản Mạt cũng đã tự khẳng định, cô nói không kiêng nể gì, "Ông xã, bộ dạng này của anh là đang ghen hả..."


Đúng lúc, Cố Bắc Thần đã mở cửa phòng, Giản Mạt cũng không nhìn người ở bên trong, liền tiếp tục nói: "Ông xã, nếu như anh ghen thì cứ nói thẳng đi... Em sẽ không cười nhạo anh đâu!"
Giản Mạt vừa nói xong, lập tức cũng cảm giác được bầu không khí trong phòng đột nhiên nhưng tụ lại...


Trong vô thức, đầu tiên cô nhìn vào gương mặt đang gồng lên của Cố Bắc Thần, sau đó liền theo tầm mắt của cô nhìn lại... Chạm vào ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Sơ.
Giản Mạt trong lòng bỗng nhiên "lộp bộp" một tiếng, con ngươi trong nháy mắt mở to...


Thẩm Sơ không phải nên ở dưới lầu hay sao? Tại sao lại ở chỗ này?
Lệ Vân Trạch cùng Long Kiêu nhìn nhau, cảm thấy sự việc này cũng quá đúng dịp, đột ngột như vậy cũng khiến họ không biết phải làm sao.


Vừa rồi khi Lệ Vân Trạch gọi điện thoại cho Bắc Thần, liền nhận được điện thoại của Lệ Cẩn Tichj nói Thẩm Sơ hình như gặp phải chuyện phiền phức... Hắn đi xuống tìm sau đó đơn giản đem hai người bọn họ lên đây, nhưng ai biết Bắc Thần cũng dẫn theo Giản Mạt đến đây.


Bầu không khí có chút lúng túng, Thẩm Sơ không thể tin được nhìn Giản Mạt, sau đó dùng ánh mắt nghi hoặc dò hỏi Cố Bắc Thần... Thậm chí, có thể nhìn thấy bởi vì kinh ngạc mà khóe môi cỉa cô ta khẽ run rẩy.
Cố Bắc Thần không nói gì, chỉ buông cổ tay của Giản Mạt ra.


Giản Mạt cúi đầu nhìn, cánh tay của cô vẫn duy trì tư thế bị nắm... Cổ tay không còn cảm giác khiến lòng cô trở nên trống rỗng.
Thẩm Sơ lại nhìn về phía Giản Mạt, cô thế nào cũng không nghĩ đến, vợ của Cố Bắc Thần lại là cô ấy... Cô ấy vậy mà chính là "Cố phu nhân" trong lời đồn sao?


Còn nhớ Cẩn Tịch lần đó gọi cô đến nhà, Bắc Thần đang ở đó, Giản Mạt cũng thế... Thế nhưng, không có bất kỳ người nào nhìn ra quan hệ của bọn họ.


Giản Mạt âm thầm nuốt nước bọt xuống, khi ngước mắt lên cũng đã che giấu sự thất vọng và cảm xúc trống rỗng, chỉ nhíu mày nói: "Mấy người cứ chơi vui vẻ, tôi còn có việc chính cần giải quyết... À, không quấy rầy mấy người nữa."


Nói xong, vẻ mặt cô làm như không bị sao cả, nhìn về phía Cố Bắc Thần nhún nhún vai, sau đó liền đi ra ngoài.
Từ lúc nói chuyện đến lúc xoay người rời đi, lưng Giản Mạt đều đứng thẳng, làm cho người khác nhìn không ra cô có một tia cảm xúc không thích hợp nào...


Chỉ là, không có ai biết... Ngay thời khắc xoay người kia, lòng của cô liền giống như bị một con dao hung hăng chém vào, đau đến mức cô không thể thở được!