Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa

Chương 66

Edit: Nại Nại
____
Vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng, từ lúc vừa lên xe là bắt đầu nhăn mặt.
Trên đường trở về, hàng mi rũ xuống, nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ không nói lời nào.
Lý Nhiễm biết anh đang tức giận, nhưng cô cũng không muốn nói gì cả.


Người đàn ông hơn ba mươi tuổi rồi, cô chỉ đơn giản nhảy một điệu với người ta mà đã ăn giấm chua, lại còn muốn huyên náo người ta không được sống yên ổn.
Cô đỡ trán, day day huyệt thái dương mỏi mệt, bận bịu cả ngày trời, bây giờ sức cùng lực kiệt rồi.
"Giận thật à?"


Hạ Nam Phương vô cùng uất ức: "Không thì sao?"
Lý Nhiễm nhướng mày, nửa thật nửa giả nói: "Nếu anh giận vậy tôi đi là được."
Hạ Nam Phương cuối cùng cũng quay mặt lại đối diện với cô, nói từng chữ qua kẽ răng: "Em dám!"


Vừa nói xong lại giống như thật sự sợ Lý Nhiễm sẽ chạy mất, nhanh chóng nắm lấy tay cô: "Ngồi yên."
Cô bị hành động của Hạ Nam Phương chọc cười, xe đang chạy thế này, nếu cô muốn chạy thì chạy như thế nào?


Nhưng ngay cả khi xe đang chạy đi chăng nữa cũng không thể làm giảm đi sự khẩn trương căng thẳng trong lòng anh.
Trong bóng đêm, cặp mắt màu hổ phách của anh nhìn cô như thể con sư tử đang bảo vệ thức ăn của mình.
Lý Nhiễm nhếch miệng cười nhạt, nhìn Hạ Nam Phương.


So với sự nhiệt tình như lửa của người đàn ông, ánh mắt cô phai nhạt hơn rất nhiều.
Giống như bông hoa nhài đậu trên bệ cửa sổ, gió có thể cuốn cô đi, mưa cũng có thể thổi cô đi.
Vẻ kìm nén trên mặt người đàn ông tạo nên sự đối lập mạnh mẽ với vẻ vân đạm phong khinh trên mặt cô.


Cảm xúc đè nén bị anh giấu trong hành động nhăn mày rất nhỏ, không dám dùng sức nhưng nắm lấy bàn tay cô chặt chẽ không nới lỏng.
"Đừng đi."
Anh nói vô cùng trịnh trọng, giống như anh muốn lưu lại một ấn ký trên người Lý Nhiễm.


Anh đợi hai năm ròng rã, tính tình vẫn nhẫn nại nhưng lại kém hơn trước kia nhiều.
Lý Nhiễm cười hỏi: "Cái ánh mắt kia của anh là có ý gì? Y như chó sói!"


Hạ Nam Phương hoàn toàn không phủ nhận đánh giá của Lý Nhiễm, dù sao anh trả giá đã đủ nhiều. Trừng phạt khiến anh chờ đợi trong mong mỏi, Hạ Nam Phương không thể tưởng tượng được mình vì cô còn có thể làm được gì nữa.


Anh là một doanh nhân, anh nghĩ cha Lý không yên tâm giao cô cho mình là bởi vì ông không đủ tin tưởng mình, vì thế anh làm quân tử đưa ra lời hứa với ông.
Hiện tại anh đã làm được.
Theo như suy nghĩ của anh, cô nên cho anh một chút ngọt ngào.


Lý Nhiễm về nước, không chỉ không có sự ngọt ngào mà ngược lại bản thân lại ăn một lu giấm vừa chua vừa đắng.
Hạ Nam Phương bị nghẹn trong lòng, sau đó nói: "Nếu em thích khiêu vũ thì đến tìm anh là được rồi. Kỹ thuật của anh tốt hơn tên nhãi ranh Trịnh Huyền Lang kia nhiều."


Lý Nhiễm ồ một tiếng: "Bình dấm chua." Bị dăm ba câu của anh chọc cười: "Được rồi..."
Hạ Nam Phương túm lấy không buông: "Rốt cuộc làm sao mà quen biết?"
"Tôi không quen hắn ta." Cô xoay người, giải thích chuyện đêm nay.
"Không quen biết mà em nhảy với người ta?"


Lý Nhiễm trầm mặc một lát: "Tôi thật sự không biết hắn ta, hơn nữa... là hắn chạm vào tôi trước."
Lực chú ý của Hạ Nam Phương lập tức bị từ "chạm" này thu hút, không rối rắm về chuyện khiêu vũ nữa: "Hắn chạm vào em? Khi nào? Hắn chạm vào đâu?"
Hạ Nam Phương trong nháy mắt bùng nổ, kéo cô lại gần.


Thấy anh cuối cùng cũng không rối rắm chuyện khiêu vũ nữa, Lý Nhiễm vươn ba ngón tay ra: "Hắn túm tôi trước lại không buông, một hai muốn nhảy với tôi, tôi đây đành phải nhảy với hắn, thuận tiện... giáo huấn hắn một chút."
Ánh mắt Hạ Nam Phương sâu kín nhìn ba ngón tay của Lý Nhiễm.


Tay cô mịn màng trắng nõn, đầu ngón tay hồng hào mềm mại, lớp sơn bóng phủ nhẹ trên móng tay ánh lên ánh sáng ẩm ướt.
Hạ Nam Phương mặt không cảm xúc nắm lấy ba ngón tay của cô, sau đó dùng sức bóp mạnh.
"A... đau." Lý Nhiễm lập tức kêu một tiếng, muốn rút tay ra.


Hạ Nam Phương thả lỏng lực đạo, ngón tay cô mềm mại tinh tế, khi chạm mạnh sẽ đỏ ửng lên: "Còn biết đau, loại chuyện này sao không nói ngay cho anh biết?"
Lý Nhiễm rụt ngón tay lại, trốn vào trong lòng bàn tay anh: "Nói cho anh biết làm gì?"


Hạ Nam Phương nghe vậy rất muốn cười, anh như nhà sư gian khổ chờ cô hai năm, kìm nén những cảm xúc và du͙ƈ vọиɠ chờ đợi cô suốt hai năm.


Giống như thả con chim nhỏ mình chăm sóc che chở nhiều năm lên không trung, trong lòng tràn đầy vui mừng đón cô về, nhưng không ngờ đến anh lại đợi được con chim nhỏ xà vào sào huyệt của người khác.


Hạ Nam Phương nhắm mắt, nếu anh cứ nghĩ về điều đó nữa, anh có thể tức giận đến mức không nói được gì thêm.
Lý Nhiễm nói đến đó, cũng không muốn anh hiểu lầm cái gì: "Tôi không có hứng thú với hắn. Nếu tôi có hứng thú thì đêm nay đã không theo anh lên xe."


"Hai năm không gặp, tôi cho rằng chúng ta đã sớm phai nhạt rồi." Lý Nhiễm nhẹ giọng nói, hai năm trước cô đã nghĩ tới vấn đề này.
Trên đời này, thứ không có giá trị nhất trên thế giới này là lời hứa.


Tuy Hạ Nam Phương nói chờ cô, nhưng Lý Nhiễm cũng không có gì để nói khi anh kết hôn sinh con trong khoảng thời gian đó.
Thích là hai bên cùng tình nguyện, lưỡng tình tương duyệt, loại chuyện chờ đợi này nếu chỉ có một bên tình nguyện thì lại khác.


Lúc trước Hạ Nam Phương lấn sang thị trường nước ngoài, ở nước ngoài hơn một năm.
Lý Nhiễm ở trong nước đợi anh hơn một năm.
Nhưng tâm lý lúc đó không tốt như Hạ Nam Phương.


Tâm lý mà Hạ Nam Phương vẫn luôn giữ trong mấy năm qua là sau hai năm, những gì Lý Nhiễm muốn làm đều đã làm xong, cha Lý cũng không phản đối nữa. Cuối cùng tất cả những ngăn cách giữa bọn họ đều tan rã, có một kết thúc có hậu.


Nhưng tâm lý lúc trước của Lý Nhiễm lại là chờ thêm một ngày, lượt thích trong lòng cô sẽ vơi đi một ít, một ngày nào đó cô không còn thích nữa, cô sẽ ra đi.
Cho nên nói, mấy năm nay Hạ Nam Phương chờ huyết khí phương cương, càng chờ càng có lực.


Mà lúc trước tim Lý Nhiễm như tro tàn, cho đến tình yêu mất đi.
"Phai nhạt?" Biểu cảm của Hạ Nam Phương không có gì gọi là tình cảm phai nhạt.


Lý Nhiễm mỉm cười, như là thử: "Anh cả ngày bận rộn, tôi cũng không có nhiều thời gian tinh lực nghĩ đến đoạn tình cảm này, chúng ta vốn dĩ cũng không cùng một thế giới, hai năm qua đi, chút yêu thích ấy hẳn là..."
Hạ Nam Phương nhướng mi, liếc nhìn cô một cái.


Tư thế kia như muốn thu thập những lời nói hỗn trướng tiếp theo của Lý Nhiễm: "Phải không? Theo anh thấy thì chỗ nào cũng dày đậm hơn."
Trong xe lâm vào trầm mặc, Lý Nhiễm bị một bước của anh siết chặt.


"Em và Trịnh Huyền Lang quen biết như thế nào?" Kỳ thật anh muốn hỏi hai người có quan hệ gì, nhưng Lý Nhiễm ở nước ngoài mấy năm nay, học hành công việc bận đến độ chân không chạm đất, cho nên giao tình của hai người có lẽ không sâu lắm.
Điểm tự tin này Hạ Nam Phương vẫn có.


Nụ cười trên môi Lý Nhiễm càng nhạt hơn: "Được rồi, chỉ nhảy chung có một điệu mà thôi, tôi cũng không có làm gì."
Có chút buồn cười, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng.
"Mà cho dù tôi có quen biết với Trịnh Huyền Lang thì làm sao?"


Thái độ hưng sư vấn tội này của anh cho ai xem đây?
Hạ Nam Phương hừ lạnh một tiếng: "Vất vả lắm em mới về nước, vì sao không đến gặp anh trước?"


Lý Nhiễm cảm thấy người nói được loại chuyện này hẳn là trong lòng rất tự tin, cho nên mới có thể nói ra những chuyện nực cười như vậy mà biểu cảm lại vô cùng nghiêm túc, giống như không phải đang nói một câu chuyện cười.


Thật ra Lý Nhiễm có thể hiểu được Hạ Nam Phương, điều duy nhất mà anh dành tình cảm chân thành trong nhiều năm qua cũng chỉ có một mình cô. Đặc biệt là mấy năm nay, có thể nói là từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.


Chiêu này là Phí Huyên dạy anh, phụ nữ rất dễ rung động, chỉ cần đối xử với cô tốt thì cô sẽ cảm động.
Sau đó cô sẽ toàn tâm toàn ý bên cạnh anh.


Hạ Nam Phương không dám trông cậy vào cô sẽ toàn tâm toàn ý bên cạnh canh, chỉ cần cô có thể lại thích anh nhiều thêm một chút vậy là đủ rồi.
Trong lòng anh cũng chỉ có chút ý muốn như vậy, từ một điểm biến thành hai điểm, hy vọng cô có thể càng ngày càng thích anh.


"Từ lúc về đến giờ tôi luôn bận rộn chuyện công việc, hơn nữa nửa ngày anh lại gọi điện đến một lần, tôi không gặp anh với gặp anh có gì khác nhau đâu?"
"Công việc còn quan trọng hơn cả anh sao?"


Lý Nhiễm cười, đôi mắt nheo lại tinh ranh như con mèo nhỏ, dựa vào cửa xe, khuỷu tay chống lên một nửa: "Tôi đây chọn công việc."
Cô lười biếng dựa vào cửa xe, chiếc áo khoác lỏng lẻo lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.


Yết hầu của Hạ Nam Phương thắt chặt một cái, không được tự nhiên nới lỏng caravat, miệng lưỡi bá đạo: "Công việc có gì mà quan trọng?"
Lý Nhiễm cười hỏi: "Làm sao? Công việc của anh quan trọng, công việc của tôi thì không quan trọng?"


Hạ Nam Phương hiển nhiên cũng không bị cô khích tướng: "Công việc quan trọng, nhưng không quan trọng bằng em."
Loại lời này giống như nói suông, quả nhiên giây tiếp theo, điện thoại của Hạ Nam Phương lập tức vang lên, Lý Nhiễm cười như không cười nhìn anh.
"Cho anh mạnh miệng này, nhận điện đi."


Khuya như vậy mà còn gọi điện đến chắc chắn là có việc gấp.
Khi Hạ Nam Phương bắt máy, chiếc nhẫn cưới được anh đeo trên ngón áp út kia chợt vụt qua ánh mắt Lý Nhiễm, cô nhìn theo ngón tay anh.
Chiếc nhẫn này cô cực kỳ quen mắt.


Đây là một cặp nhẫn cưới, Hạ Nam Phương đã từng đưa cho cô chiếc của nữ hai lần, lần đầu tiên bị cô ném ở Hạ gia, lần hai bị cô ném ở đám cưới.
Cặp nhẫn đôi này đúng là xấu số nhiều chông gai.


Chiếc nhẫn nam bây giờ đang được đeo trên ngón áp út của Hạ Nam Phương, kích thước vừa phải, chiếc nhẫn bạch kim vừa lúc ôm lấy ngón tay có khớp xương xinh đẹp rõ ràng, màu bạch kim đối lập với vỏ điện thoại màu đen tạo ra loại cảm xúc khác biệt, khiến người ta có cảm giác vừa cấm dục lại vừa khiêu khích.


Rất nhanh Hạ Nam Phương đã nói điện thoại xong, Lý Nhiễm hỏi: "Phải đi à?"
Hạ Nam Phương gật đầu: "Ừ, bên phòng nghiên cứu xảy ra chút vấn đề."
Lý Nhiễm gật đầu, vấn đề này đúng thật rất quan trọng.


Phòng nghiên cứu là trung tâm mạch máu kinh tế của Hạ gia, cô nghiêng đầu nhìn nhìn bên ngoài: "Anh đưa tôi đến ga tàu điện ngầm là được."
Hạ Nam Phương không đồng ý cố chấp muốn đưa cô về nhà, Lý Nhiễm cười hỏi: "Nhà nào?"


Tâm tư nhỏ của anh, Lý Nhiễm cũng lười vạch trần anh: "Phương hướng anh đang đi, cũng không phải nhà tôi."
Lý Nhiễm nhìn ngoài cửa sổ, ngọn đèn ven đường sáng như tia chớp xẹt qua: "Về nhà tôi."


Bị Lý Nhiễm từ chối, tuy cô vẫn cười tủm tỉm, ngữ khí cũng dịu dàng, ngay cả xương quai xanh như ẩn như hiện trong áo khoác cũng trở nên dịu dàng không kém.
Nhưng anh biết, đây là điểm mấu chốt của cô. Xe cách Hạ gia còn có một km, chậm rãi quay đầu.


Hạ Nam Phương đưa Lý Nhiễm về nhà, xe dừng lại, anh cũng theo cô xuống xe.
Khi đi đến cổng chung cư, Lý Nhiễm xoay người: "Tôi đến rồi."
Hạ Nam Phương nhìn nhìn trên lầu: "Em ở tầng mấy?"
Hai người ở dưới cọ tới cọ lui, Lý Nhiễm cười hỏi: "Anh cũng không phải chưa từng đến, biết rõ còn cố hỏi làm gì?"


Hạ Nam Phương bị vạch trần, nhưng lại làm bộ như quý nhân hay quên: "Quên rồi."
Lý Nhiễm đuổi người: "Đi nhanh đi."
Hạ Nam Phương thật sự không muốn đi, giống như con chó nhỏ lạc đường, đứng dưới lầu nhà cô: "Sáng mai anh đến đón em."


Chiếc xe lúc trước cô đưa cho Vu Hiểu Hiểu lái, sau đó về nước cũng không có đến Vu gia nữa.
"Không cần, ngày mai tôi đi mua xe."
Cũng phải, Lý Nhiễm sớm đã không còn là Lý Nhiễm trước kia nữa, tính cách cũng không còn nhạy cảm với tiền bạc nữa.
"Thích chiếc nào?"


Thấy anh từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều muốn hỏi rõ ràng, cô thật sự bị phiền: "Anh có tâm tư như vậy thì nên quan tâm cổ phiếu của nhà anh đi!"
Hạ Nam Phương cũng biết cô không thích bị quản: "Sáng mai anh đến đón em."
____
Sáng sớm hôm sau, Lý Nhiễm còn chưa rời giường, Hạ Nam Phương đã tới.


Tên này đêm hôm khuya khoắc còn tăng ca, vậy mà sáng sớm nay còn thức sớm hơn gà.
Quả nhiên, không ai có thể thành công mà không trải qua gian khổ.
Lý Nhiễm vừa ngáp vừa ra khỏi phòng ngủ mở cửa, Hạ Nam Phương mặc một cây vest đen, nhíu mày nhìn cô.


Cái ngáp của Lý Nhiễm còn chưa xong, che miệng nhìn về phía anh: "Có vấn đề gì không?"
Hạ Nam Phương đi vào chỉnh lại bộ đồ ngủ lộn xộn của cô, sau đó đi kéo rèm che cửa sổ phòng khách lại: "Khi em ở nhà đều mặc thế này à?"


"Nếu không thì sao?" Cô vừa uống nước vừa châm chọc: "Giống như anh thôi, ở nhà toàn mặc vest."
Hai năm không gặp, cách ăn mặc của Hạ Nam Phương hình như càng thêm kín cẩn nghiêm trang hơn.
"Đối diện sẽ thấy."


Chung cư cô ở cũng xem như cao tầng, khoảng cách giữa các toà nhà khá xa nhau, hơn nữa không có tầng nào cao hơn nhà cô.
"Ai mà nhìn thấy?"
Cô cầm ly, lười so đo với sự chiếm hữu không thể hiểu được của anh.


Hạ Nam Phương cho người đưa bữa sáng đến, cô đi rửa mặt đơn giản một chút rồi ngồi vào bàn ăn.
Mấy năm nay Hạ Nam Phương thay đổi thật sự rất nhiều, đặc biệt là khi nhìn thấy anh ngồi trên bàn ăn, trước mặt là bữa sáng kiểu Trung, làm cô có cảm giác rất mâu thuẫn.


"Không phải anh không ăn đồ Trung sao?" Cô tò mò hỏi.
Hạ Nam Phương đột nhiên trở nên tang thương: "Con người sẽ luôn thay đổi."
Anh bốc vỏ quả trứng gà đưa cho cô: "Dáng vẻ trước kia là gì không đại diện cho sau này cũng là dáng vẻ đó."
Eidtor: Nại Nại khả ái
____
Ăn sáng xong, Lý Nhiễm đi mua xe.


Hạ Nam Phương không ngờ có thời gian rảnh đi theo cô, trên xe cô hỏi: "Tối hôm qua mọi chuyện thuận lợi không?"
Hạ Nam Phương gật gật đầu, hiện tại anh đã rút đi toàn bộ sự ngây ngô khi mới bắt đầu tiếp quản Hạ gia, lột xác trở thành một đại lão thành thục già đời.


Lý Nhiễm cảm thấy giá trị của Hạ Nam Phương khi được sinh ra là tạo ra sự giàu có phú quý.
"Giá trị con người hiện tại của anh là bao nhiêu?"
Hạ Nam Phương ngạc nhiên khi cô hỏi câu này, tương đối nghiêm túc suy nghĩ một lát: "Chưa từng tính tới."


Lý Nhiễm ghen tị, ngay cả mình có bao nhiêu tài sản cũng không biết. Làm sao giống cô, con số không trong thẻ ngân hàng lên xuống thất thường, nhưng không vượt qua số tiền lớn nhất định.
"Nếu em muốn biết thì anh bảo Khổng Phàn Đông sao kê thử xem."
"Không cần, tuỳ tiện hỏi thôi."


Hai người đến đại lý ô tô 4S, lúc trước Lý Nhiễm có đến xem một lần, hôm nay trực tiếp mua là được.
Cô chọn xe không quá mắc, không đến 40 ngàn nhân dân tệ, một loại xe rất được các cô gái trẻ yêu thích, bán rất chạy ở trong nước.


Nhưng Hạ Nam Phương lại không thích chiếc này, tầm mắt anh lướt qua một lượt sản phẩm trong nước, dừng lại ở trên chiếc Porsche.
Lý Nhiễm: "..."
"Thích chiếc này không?"


Chiếc Porsche này cũng phải hơn hai triệu nhân dân tệ, một chiếc bình thường nhất cũng là một chiếc siêu xe. Lý Nhiễm không biết Hạ Nam Phương nhìn trúng cái gì.
"Bình thường." Không phải Lý Nhiễm không thích, mà là tiền không cho phép cô thích.
"Chiếc này, lái thử đi."


Lý Nhiễm ngắm chiếc Porsche vài lần, thật sự rất đẹp, cấp bậc bên trong cao hơn chiếc BMW 40 ngàn nhân dân tệ kia của cô nhiều.
Cái giá này, cắn răng buộc bụng thì cũng có thể mua được.
Nhưng bỏ ra hai triệu nhân dân tệ mua một chiếc xe, Lý Nhiễm do dự.


Lý Nhiễm lên xe thử nghiệm, Hạ Nam Phương ngồi bên ghế phụ, đột nhiên nói: "Chiếc xe này anh trả tiền rồi, nếu em lái thử xong không có vấn đề gì thì có thể trực tiếp lái đi."
Lý Nhiễm quay đầu nhìn anh: "Anh xác định chúng ta đang đi dạo trong đại lý ô tô 4S chứ không phải dạo siêu thị?"
____


Cuối cùng Lý Nhiễm chọn chiếc Porsche này, tự bỏ tiền túi.
Điều này làm Hạ Nam Phương không hài lòng, nhưng không phải Lý Nhiễm làm ra vẻ: "Được rồi, bản thân tôi cũng không phải không mua nổi."
Tuy rằng lúc trả tiền cô đau lòng một chút, nhưng cắn răng vẫn có thể mua được.


Hạ Nam Phương chuẩn bị món quà này rất lâu rồi, vốn dĩ tưởng rằng cô sẽ ngạc nhiên vui vẻ, ai ngờ lại bị từ chối.
"Em còn muốn gì nữa không? Anh tặng cho em cái khác."
Lý Nhiễm lắc đầu: "Đủ rồi, tôi không thiếu gì hết."


Ai mà không có du͙ƈ vọиɠ khác. Con người muôn hình vạn trạng, ô tô chỉ là phương tiện đi lại.
"Đưa em đến công ty?"
Lý Nhiễm lái xe, qua kính chiếu hậu cô nhìn thấy người của Hạ Nam Phương, xe đi theo ở phía sau.
"Em đi đâu?"
Lý Nhiễm nghĩ nghĩ: "Về công ty."
Hạ Nam Phương : "Thuận đường."


Lý Nhiễm: "?"
"Gì thuận đường?"
"Anh là nhà đầu tư mới của dự án các em, giống với Trịnh Huyền Lang."
Lý Nhiễm nghiến răng: "Đó có phải là dùng thủ đoạn gì thông qua không?"
Hạ Nam Phương dùng miệng lưỡi "cha lớn" nói: "Mời em chú ý dùng từ, anh là nhà đầu tư đấy."


"Nhà đầu tư thì ghê gớm nhỉ?"
Hạ Nam Phương cười một chút: "Lợi hại thôi, ghê gớm hay không thì không biết, nhưng nghe nói chỉ có nhà đầu tư mới có thể cùng nhóm trưởng hoạ sĩ minh hoạ khiêu vũ."
Nói xong ánh mắt anh đầy ý vị thâm trường nhìn cô.


Lý Nhiễm giễu cợt: "Anh là lão già hơn ba mươi tuổi, còn tơ tưởng đến hoạ sĩ minh hoạ hơn hai mươi."
"Anh tưởng bở."
Xác thật, khoảng cách tuổi tác của hai người hiện tại vừa lúc cách nhau một đơn vị. Anh 31 tuổi, Lý Nhiễm 29 tuổi.


Hạ Nam Phương bị đả kích tới, đặc biệt là hai chữ "lão già", nhấp khóe miệng không nói nên lời.
"Lão già thì không thể có mùa xuân sao?"
____