Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa

Chương 59

Tối đó, Lý Nhiễm chậm chạp không về phòng bệnh khiến Hạ Nam Phương vừa mở cuộc họp trên điện thoại vừa xuất thần.


Buổi chiều khi Lý Nhiễm ở bên cạnh anh, cũng không có cảm giác gì lớn, nhưng người vừa mới đi, Hạ Phương Nam lập tức trở nên rất không an ổn, trong lòng có một viên đá đè nặng, một viên lại thêm một viên kích thích trái tim anh.


Qua loa kết thúc điện thoại, men the hành lang bên ngoài phòng bệnh ra ngoài, nghe thấy tiếng côđàng nói chuyện điện thoại.
Cho dù cách một khoảng cách, anh có thể nghe ra trong giọng cô đang ẫn nhẫn và tức giận.
Anh cũng không bất ngờ khi cha Lý không tùy tiện giao cô cho anh.


Mùa thu, từ lần anh đến trấn Xuân Hạ tìm cô đó, rõ ràng lúc ấy cô đã có tí dao động, nhưng thái độ cứng rắn của cha Lý đưa hy vọng xa vời tái hợp lại trực tiếp xóa bỏ hoàn toàn.
Huống chi bây giờ Hạ gia loạn như vậy, cô muốn ở lại đây cha Lý càng sẽ không đồng ý.


Sau khi anh lấy đi điện thoại trong tay cô, giọng nói thành khẩn: "Bác trai, cô ấy ở đây bác yên tâm, con sẽ bảo vệ cô ấy."


Cha Lý trực tiếp cười lạnh ra tiếng, Hạ Nam Phương ở trên thương trường có thủ đoạn gì ông không hiểu biết, nhưng Hạ Nam Phương có thủ đoạn gì với con gái bảo bối của ông, ông đoán một cái là chuẩn.


"Bảo vệ con bé? Con bé ở Hạ gia tám năm anh cũng không bảo vệ được cho con bé, bây giờ Hạ gia gặp gió, anh lại là dáng vẻ đó thì có thể bảo vệ được con bé không?"
Cha Lý đang tức giận nên nói chuyện có chút không lưu tình.
Nhưng thật sự là Hạ gia làm chuyện này quá không đạo đức.


Bệnh tình của ông nội Hạ nguy kịch, cha Lý có lòng tốt bảo Lý Nhiễm qua thăm, nào biết vừa thăm lại không về được.


Cha Lý nhịn đau kiềm chế nỗi thương nhớ, đồng ý cho con gái bảo bối đi du học đào tạo chuyên sâu, hiện tại cô mới có chút bản lĩnh, trước mắt ông đã thấy cuộc sống sau này của cô sẽ càng ngày càng tốt.


Nào biết chỉ về Nam Sơn một chuyến, chỉ một đêm đã trở lại trước đêm giải phóng, muốn tiếp tục dây dưa với Hạ gia, dây dưa với Hạ Nam Phương.
Trong lòng cha Lý sao có thể không tức giận? Không bực bội cho được?


Cải trắng mình tỉ mỉ trồng trọt, bảo vệ cẩn thận lại bị heo cướp mất, lại còn bị cướp những hai lần.


Hạ Nam Phương bị mấy câu đó nói đến không dám ngẩng đầu, không dám nóng giận, ngữ khí lại càng thêm thành khẩn: "Những chuyện đã qua đều là do con sai, chỉ lo có công việc, lại không thể chăm sóc tốt cho Lý Nhiễm khiến cô ấy ở Hạ gia chịu không ít ấm ức. Con bảo đảm, sau này sẽ không phát sinh chuyện đó nữa."


Cha Lý biết tên nhóc Hạ Nam Phương này đang cố ý đoạt người. Lý Nhiễm lương thiện, tâm tư đơn giản, ràng buộc nhiều, anh liền lợi dụng điều đó liên tiếp tiếp xúc với cô, từ từ lấy lòng cô.


Đến lượt cha Lý bên này, điều ông lo lắng nhất là Lý Nhiễm ở Hạ gia chịu uất ức, Hạ Nam Phương lại bảo đảm với ông Lý Nhiễm nhất định sẽ ở Hạ gia an ổn, sẽ không chịu ấm ức nữa.
Cha Lý hiểu rõ tên heo này muốn cướp mất trải trắng nhà mình nhưng lại không biết nên đuổi đi như thế nào.


Chuyện vừa chuyển, cha Lý còn nói thêm: "Hạ Nam Phương, nếu anh là đàn ông, thật lòng yêu thương con bé, thì không nên để con bé hãm sâu vào nơi toàn là sói đói như thế, nên để con bé được tự do, muốn làm gì thì làm cái đó. Cũng không nên lợi dụng ông cụ bị bệnh nặng, dùng khổ nhục kế của anh ràng buộc con bé ở bên cạnh anh."


Hai ba câu nói này từng nhát từng nhát đâm thẳng vào tim Hạ Nam Phương, khiến anh không chống đỡ được, anh nhìn thoáng qua người đứng bên cạnh không xa đang có vẻ mặt lo lắng nhìn mình.


Cô toàn tâm toàn ý vì anh mà lo lắng là thật sự, đồng thời cô càng không hy vọng anh làm tổn thương đến cha mình, cô kẹt vào trong nút thắt giữa hai người.
Hai người đàn ông quyết đấu trò chuyện, bất luận là ai thắng ai thua thì có một mình cô là người đau lòng nhất.


Hai người ở hai đầu điện thoại, cho dù là ai cô đều không muốn ai phải chịu tổn thương, tuy Hạ Nam Phương rất muốn để cô chọn một, nhưng anh biết, làm thế tất sẽ làm cô rất đau buồn.


Sau khi suy nghĩ vài giây, anh quyết định nhượng bộ: "Ngày mốt. Tối ngày mốt, con sẽ đưa cô ấy về. Cô ấy còn sẽ có tự do, còn sẽ tiếp tục việc học của mình, cô ấy... còn sẽ trở lại cạnh bác."
Hạ Nam Phương thoái nhượng, trong trận giằng co này phải có một người nhượng bộ.


Nếu cha Lý nhượng bộ, tình cảm hai cha con nhất định sẽ chịu thương tổn, Lý Nhiễm nhượng bộ rất có khả năng sẽ bởi vì chuyện của ông nội Hạ làm hối hận suốt đời.
Chỉ có Hạ Nam Phương nhượng bộ thì kết cục mới hoàn mỹ.
Cha Lý trầm mặc một lát: "Nhóc con, anh... Muốn chơi lấy lui làm tiến?"


Hạ Nam Phương: "..."
"Ngày mốt, tôi sẽ tự mình đến Nam Sơn đón con bé."
Cúp điện thoại, Hạ Nam Phương khập khiễng đi đến trước mặt cô, Lý Nhiễm đi nhanh hơn hai bước đến bên cạnh anh: "Ba tôi nói cái gì? Có phải ông rất tức giận không?"


Trong lòng cô quả thật đang dày vò, hai bên trái phải đều là người mà cô không buông bỏ được.
Hạ Nam Phương an ủi cô: "Yên tâm, ông ấy không phải giận em. Ngày mốt, ông ấy đến đây đón em."
"Ngày mốt? Nhưng anh bên đây..."
"Vậy là đủ rồi. Ngày mai em cùng anh diễn một màn là được."


Tuy cô không biết anh muốn làm gì, nhưng chỉ cần hiện giờ có thể giúp anh được một chút, giúp ông nội cùng Hạ gia vượt qua cửa ải khó khăn, diễn kịch có tính là gì đâu.


Trở lại phòng bệnh, bác sĩ theo thường lệ đi đến kiểm tra, Lý Nhiễm bị Hạ Nam Phương cố ý bảo Khổng Phàn Đông đưa ra ngoài.
Phòng bệnh, chỉ còn lại có hai người là anh và bác sĩ.
Bác sĩ nghe xong yêu cầu của anh, lập tức từ chối, như thế nào cũng không đồng ý.


"Ngày mai mới là ngày thứ ba anh làm phẫu thuật xong, sao có thể xuất viện được? Lại nói, hôm nay anh không nghe lời dặn của bác sĩ một hai phải ngồi dậy, nhân lúc tôi không chú ý lại đi ra ngoài một vòng, viết thương đã có triệu chứng viêm, ngày mai ra ngoài lại càng không thể."


Ánh mắt Hạ Nam Phương u tĩnh nhìn bác sĩ, tuy rằng thân thể anh không khỏe, nhưng vẫn ngồi rất thẳng như cũ, khí thế áp bách.
"Ngày mai tôi muốn xuất viện, không phải thương lượng với ông, mà là thông báo."


Bác sĩ thiếu chút nữa đã hít thở không thông, chưa từng thấy người bệnh nào trâu bò bá đạo thế này.
"Không cho anh xuất viện là trách nhiệm đối với anh, nếu anh xuất viện, trên đường xóc nảy thì vết thương rất dễ dàng xảy ra vấn đề."


Mắt Hạ Nam Phương nhẹ nâng, ánh mắt không có vì những lời nói đó mà lui bước: "Hậu quả là gì?"
Bác sĩ vừa nghe, nghĩ thầm con hàng này cuối cùng cũng biết sợ: "Kết quả rất nghiêm trọng, rất có khả năng anh phải khâu lại vết thương lần nữa."


Hạ Nam Phương nhàn nhạt mà a một tiếng: "Đêm mai, tôi đến bệnh viện khâu thêm lần nữa, ông ra ngoài đi."
Bác sĩ hoài nghi bản thân mình đã già, thính lực xảy ra vấn đề: "Đêm mai... đêm mai đến khâu thêm lần nữa?"
"..."


Ông chưa từng thấy người bệnh nào không thèm để ý đến thân thể của mình như thế.
Được, không thể khai thông được người bệnh này thì ông đi tìm người có thể khai thông.


Lý Nhiễm nhân lúc trước khi ngủ lại đi xuống thăm ông nội, cách cánh cửa kính, trong lòng cô thầm cầu nguyện: "Ông ơi, mau chóng khỏe lại đi."
Cô ở đó hơn hai mươi phút, khi lên lầu, đi ngang qua văn phòng bác sĩ thì bị gọi lại. Cô quay đầu lại: "Bác sĩ có việc gì sao?"


Thái độ của Lý Nhiễm hòa khí dễ gần, đối với bác sĩ y tá ở bệnh viện toàn trên xuống dưới đều vô cùng tôn trọng, bác sĩ thấy cô ký tên phẫu thuật cho Hạ Nam Phương nên nhận định thân phận của cô là người nhà của anh.


Thấy cô nói chuyện ôn hòa, nghĩ thầm cô dễ nói chuyện hơn người bệnh trong phòng kia nhiều.
"Hạ phu nhân."
Ánh mắt Lý Nhiễm vi diệu, sau đó ngẫm lại, không phản bác: "Bác sĩ nói đi ạ."


"Chồng cô ngày mai muốn xuất viện, cô nên về khuyên nhủ anh ta, phẫu thuật này vừa mới làm xong một hai ngày, sao có thể xuất viện?"


Ngày mai Hạ Nam Phương vội vã xuất viện, Lý Nhiễm không hề bất ngờ, trên thực tế hôm nay cô cũng đã đoán được. Ngày mai, những người đó đến thăm thật giả đều đến rồi, nếu là người khác thì không nói còn đằng này những người đến cố tình đều là trưởng bối của anh, anh không thể không tiếp đón.


Tiếp đón đương nhiên phải xuất viện. Thậm chí vì muốn những người đó tin anh vẫn còn khỏe ra thì điều không thể thiếu đó là uống rượu.


Quả nhiên, tiếp câu đầu là bác sĩ cáo trạng: "Đêm nay anh ta lại bảo y tá không cần cho thuốc kháng sinh nữa. Vết thương của anh ta đã có triệu chứng bị viêm, nếu không uống thuốc kháng sinh thế nào cũng sẽ treo cho xem."


Sắc mặt Lý Nhiễm biến đổi, không nghe thêm được nữa: "Cảm ơn bác sĩ, tôi lập tức về nói anh ấy. Thuốc kháng sinh bác sĩ cứ tiếp tục kê đơn, tôi đi thuyết phục anh ấy."
"Còn chuyện muốn xuất viện thì sao?"
Lý Nhiễm khó xử: "Ngày mai còn có chuyện rất quan trọng, bọn tôi cần phải xuất viện."


Bác sĩ lắc đầu, như không hiểu nổi: "Có chuyện gì còn quan trọng hơn sức khỏe sao?"
Người nói vô tâm, người nghe có tâm.
Cho dù Lý Nhiễm không đồng ý Hạ Nam Phương xuất viện, nhưng cô không thay đổi được hiện thực tàn khốc.


Trên thế giới này, trong mắt của rất nhiều người xác thật có chuyện còn quan trọng hơn sức khỏe, nếu có thể tỉnh ngộ được điều đó thì Hạ Nam Phương đã không đi đến một bước ngày hôm nay.


Khi cô trở lại phòng bệnh, thấy trên giá treo một bộ vest màu xanh cùng áo khoác nhung màu đen, bộ vest vẫn giống như xưa, lạnh lùng, xa hoa giống một bộ chiến giáp.
Bên cạnh bộ vest còn có một bộ váy màu lam nhạt, nhẹ nhàng như làn gió, bên cạnh còn có áo khoác nhung màu trắng.


Cô nhìn lướt qua, bộ quần áo trang trọng như thế, cũng chứng thực suy đoán trong lòng cô.
"Vì sao anh lại không cho bác sĩ kê thuốc kháng sinh nữa?"
Hạ Nam Phương ngẩng đầu, híp híp mắt: "Em biết rồi sao?"
"Anh kiêu ngạo như vậy, bác sĩ có thể không nói cho tôi sao?"


Hạ Nam Phương cười một chút, vẫn làm càn như cũ: "Không muốn dùng chất kháng sinh."
Lý Nhiễm đi đến bên cạnh anh: "Anh nói dối."
Cô hít sâu một hơi, bình ổn lửa giận rồi mới chất vấn: "Có phải anh muốn uống rượu không?"


Lần này đến lượt Hạ Nam Phương nhướng mày, hiển nhiên không ngờ cô có thể đoán được.
"Ừ."
Lý Nhiễm nghe thấy ngữ khí bình thường chẳng sao hết này của anh, lập tức tức giận: "Mới vừa phẫu thuật xong anh đã uống rượu, không muốn sống nữa có phải không?"


Cô quả thật bị chọc tức đến đỏ cả mặt, hận không thể bổ não của anh ra xem thử bên trong rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Đây là chuyện mà người bình thường có thể làm sao?
Hạ Nam Phương thấy cô giận thành như vậy, cuối cùng cũng nghiêm túc lại, vỗ mép giường: "Em ngồi lại đây."


Cô giận không muốn dựa gần anh, ngồi ở trên sofa ở dưới giường, khoanh tay: "Cho tôi một lời giải thích hợp lý."
Anh phân tích lợi và hại trong đó cho cô nghe: "Nhiễm Nhiễm, em cảm thấy anh có sợ những người đó không?"


Lý Nhiễm biết anh đang nói ai, những con sói đói vờn quanh Hạ gia không buông đó, bọn họ đói khát đã lâu, chỉ cần Hạ gia có một chút khe hở, bọn họ sẽ giống như chó đói tranh giành miếng thịt, gắt gao nhìn chằm chằm không bỏ, dù có thịt nát xương tan thì họ cũng liều mình muốn ngoạm lấy một tiếng thịt của Hạ gia.


Lý Nhiễm nghĩ nhĩ, chỉ một ít con sói thì Hạ Nam Phương hẳn là không sợ, nhưng ngày mai đến rất nhiều con sói, khó nói lắm.
"Anh không sợ bây giờ bọn họ cấu kết cùng nhau cấu xé Hạ gia?"


Hạ Nam Phương gật đầu, sau lại lắc đầu: "Bọn họ không dễ dàng cấu kết với nhau được. Bên trong bọn họ có một ít người gió chiều nào theo chiều nấy, chỗ nào có lợi bọn họ sẽ nghe theo."


Nói xong, Hạ Nam Phương lại nói thêm: "Khi Hạ gia còn hưng thịnh, bọn họ cúi đầu xưng thần, nhưng một khi Hạ gia có xu thế suy sụp, hoặc xảy ra vấn đề gì, bọn họ sẽ lập tức sẽ thay đổi sắc mặt, trở thành kẻ thù tàn nhẫn nhất."


"Cho nên, chuyện ngày mai anh phải làm là trấn an những người chưa quyết định được, cho bọn họ có cảm giác anh còn vẫn còn khỏe mạnh, Hạ gia cũng có quan hệ rất tốt. Đúng không?"
Hạ Nam Phương gật đầu: "Thông minh."


Lúc trước anh rất ít khi nói cho Lý Nhiễm những chuyện này, dù sao thì từ xưa giờ cũng chưa bao giờ xảy ra loại chuyện như ngày hôm nay, anh vẫn luôn cảm thấy bản thân mình làm bằng sắt, tuổi trẻ, tinh lực tràn đầy, cho dù có đồng vu quy tận chiến đấu hết mình với những kẻ đó thì anh vẫn là người cười đến cuối cùng.


Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình sẽ có một ngày ngã xuống, sẽ cần người khác đến trợ giúp.
Anh cảm kích Lý Nhiễm không so đo hiềm khích trước đây mà giúp anh, đây cũng là nguyên nhân anh giải thích cho cô nghe.


Lý Nhiễm trầm mặc, cô biết mối liên quan lợi hại trong đó, Hạ Nam Phương phẫu thật cùng với cảm mạo hoàn toàn không giống nhau, nếu giống như lời bác sĩ nói, anh sẽ nửa tháng không thể xuống giường, mà ông nội Hạ lại ở trong giai đoạn này...


Cho dù thời gian chỉ có 15 ngày, thì tình cảnh Hạ gia cũng có thể thay đổi thất thường.
Một khi vô ý, thì sẽ rơi vào hoàn cảnh nguy cơ tứ phía, cho nên anh mới nói cần phải xây dựng ra hình ảnh anh không có chuyện gì, không thể có chút nào giả dối được.


"Không còn cách nào khác sao? Nơi anh phẫu thuật là dạ dày của anh, không phải ở chỗ khác."
Ánh mắt kiên định của Hạ Nam Phương nói cho cô biết rằng anh thật sự không có biện pháp nào khác.


Y tá ở bên ngoài gõ cửa, cách cánh cửa gọi Lý Nhiễm: "Hạ phu nhân. Nước giảm nhiệt của người bệnh còn cần không ạ?"
Lý Nhiễm ra ngoài nói vài câu với y tá. Sau khi quay lại, mắt cô tỏa sáng: "Tôi biết giải quyết như thế nào rồi."
Hạ Nam Phương giương mắt nhìn cô: "Ừ?"


"Ngày mai tôi cùng anh tham dự, lấy thân phận... vợ của anh. Như vậy chuyện tôi có thể thay anh uống rượu chính là chuyện thuận ý thành chương."
Hạ Nam Phương bất ngờ khi cô nói ra những lời này, trong lòng bị chấn động rất lâu không nói được câu nào.
Ánh mắt cô sáng như sao trời, mang theo chờ mong hỏi: "Thế nào?"


Một giây tỉnh ngộ này muộn tới rất nhiều năm, anh nhớ đến lúc trước ông nội ân cần dạy bảo anh một câu: "Lý Nhiễm con bé thật tâm với con, con vĩnh viễn đừng phụ lòng con bé."


Trước kia anh cảm thấy những lời này quá mức dễ hiểu, Lý Nhiễm thật tâm với anh, anh cũng thật tâm với cô mà, nhưng ông nội lại nói như cô yêu anh sâu đậm hơn anh nghĩ.
Bây giờ anh nhớ lại câu nói đó, cặp mắt kia của ông nội thấy thấu quá nhiều.


Năm đó anh không bỏ trong lòng những lời đó, hiện tại một chữ đều thành sấm.
"Lý Nhiễm con bé thật tâm với con, con vĩnh viễn đừng phụ lòng nó."
"Nếu con làm con bé đau lòng, thì cuối cùng người đau nhất định chính là con."
"Nếu có một ngày, con bé thật sự rời đi, con sẽ hối hận."


Những câu nói này Hạ Nam Phương hiểu ra thì đã muộn. Mất rất nhiều thời gian, đi rất nhiều đường vòng. May mắn thay, bây giờ vẫn còn có cơ hội.
"Nhiễm Nhiễm."
"Ừ?"
"Cảm ơn em."


Lý Nhiễm không nói chuyện, cô ngồi trên sofa che giấu ánh mắt của mình, tựa như có chút đau lòng: "Thật sự thì trước kia tôi vì anh mà càng làm nhiều chuyện hơn nữa. Nhưng đây là lần đầu tiên anh cám ơn tôi."