Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa

Chương 58

Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
____
Ánh mắt hai người giao nhau, dịu dàng bình yên như trăng thanh gió mát.


Hạ Nam Phương chìm đắm trong ánh mắt dịu dàng của Lý Nhiễm không dứt ra được. Anh giật mình nhận ra cô chỉ là đang nhất thời ngẩn ra mà thôi nếu không tại sao lại có ánh mắt dịu dàng như thế được.
Đột nhiên cảm thấy khẩn trương, yết hầu ngưa ngứa: "Làm... làm sao vậy?"


Bọn họ rất lâu rồi chưa từng nhìn nhau gần như vậy.
Khi bọn họ còn yêu nhau, thời gian của Hạ Nam Phương còn quý hơn vàng, ngày ngày bận rộn, rất ít khi đáp lại ánh mắt của cô. Sau đó bọn họ chia tay, Lý Nhiễm lại không muốn quan tâm để ý đến anh nữa nên lại càng không.
"Anh có tóc bạc rồi."


Cô duỗi tay vuốt nhẹ từ bên tai anh, dừng ở bên thái dương: "Có vài cọng rồi này."
"Vậy ư?"
Anh hơi hơi nghiêng đầu, dường như không quá để ý.


Người như anh có tóc bạc là hết sức bình thường, lúc nào cũng thức đêm, ngủ sai giờ giấc, gánh áp lực mà người bình thường không thể chịu đựng được. Trên lưng anh cõng theo trọng trách phục hưng Hạ gia khi mới chỉ 18 tuổi, bả vai non nớt nhưng tràn đầy nhiệt huyết.


Anh chỉ dùng chưa đến mười năm đã đem vinh quang năm đó của Hạ gia quay lại, đa mưu túc trí nhưng lại khiến thân thể tiêu hao quá mức.
Cô lẩm bẩm, như không thể chấp nhận được: "Tại sao lại như thế được? Anh chưa đến 30 mà."


Hạ Nam Phương bị lời nói của cô chọc cười, cũng nhẹ nhàng cười một tiếng: "Em còn trẻ... là được."
So với Hạ Nam Phương đã có tóc bạc thì Lý Nhiễm xác thật vẫn còn trẻ, da dẻ hồng hào, đôi mắt trong sáng tinh khiết.
Từ trước đến nay đều là dáng vẻ xinh đẹp như thế.


Cô nghe thấy những lời đó, đột nhiên cảm thấy lòng nao nao.
Anh già rồi, cô còn trẻ.
Lý Nhiễm nhẹ giọng nói: "Vẫn nên cùng nhau già đi."


Nói xong cô rời khỏi giường bệnh, còn người trên giường thì ngơ ngác, não hoạt động với công suất thật là nhanh, Hạ Nam Phương đột nhiên lý giải được ý nghĩa bên trong của lời cô nói, trong mắt anh lóe lên kinh ngạc vui mừng khó che giấu, nhìn theo bóng dáng của cô...
"Em..."


"Anh ở đây đừng lộn xộn, tôi đi nhìn ông nội một chút."
Cô kéo cửa ra, thấy ánh mắt anh vẫn theo sát cô: "Tôi đi một chút rồi về."
"Được."
____
Ông nội Hạ vẫn chưa tỉnh lại, bên ngoài phòng ICU có người giám hộ 24/24.


Khổng Phàn Đông sắp xếp mọi chuyện bên này xong, đưa mắt thấy cô đi đến, vội vàng đi tới đón người: "Lý Nhiễm tiểu thư."


Ngày hôm qua Hạ Nam Phương đột nhiên ngã xuống, tình hình bên Nam Sơn này lập tức loạn cào cào. Hạ gia cây to đón gió, đặc biệt là bên thành phố N kia, trong đêm đó liên tiếp có mấy cuộc điện thoại gọi đến tìm hiểu tin tức.


Bệnh tình của ông nội không giấu được, một khi rời khỏi trần thế, thì trong thời gian ngắn tất nhiên sẽ gây ra chấn động không nhỏ.


Cũng may mấy năm nay Hạ Nam Phương đã quản toàn diện Hạ gia, cho dù có gì dao động cũng không ảnh hưởng đến địa vị người thừa kế của anh, nhưng loại thời điểm này không thiếu những kẻ có ác ý nhúng tay vào.
Lý Nhiễm thấy Khổng Phàn Đông muốn nói lại thôi: "Làm sao vậy?"


Mấy ngày nay như hình thành sự ăn ý, hai ngày này Hạ Nam Phương xảy ra chuyện, Khổng Phàn Đông theo thói quen nói lại tình huống thành phố N bên kia lại cho cô.
"Gần đây thành phố N xảy ra một chút chuyện." Nói đến chuyện này, trong ánh mắt anh ta lộ ra tia nghiêm túc.
Lý Nhiễm nhíu mày nghe: "Anh nói đi."


"Có người cố ý tung tin lão gia đã mất."
"Khi nào?"
"Bắt đầu từ sáng nay, ở thành phố N, Đài Châu còn có nhà cũ Hạ gia có không ít người gọi điện đến đây hỏi thăm tình hình."
Lý Nhiễm cắn răng: "Tên khốn nạn nào giám tung tin nhảm nhí thế!"


Cô ở Hạ gia tám năm, sao không hiểu được quan hệ lợi hại trong đó được, ông nội là lão phật gia của Hạ gia, chỉ cần ông còn sống, những người đó không làm gì được.
Bối phận của ông cao, danh cao vọng trọng, tính cách nói một không hai, ai cũng phải kiêng kị ông.


Nhưng Hạ Nam Phương lại là người thừa kế trẻ tuổi nhất trong các gia đình tài phiệt hiện nay, bối phận nhỏ nhất. Bởi vì cha của Hạ Nam Phương ngoài ý muốn qua đời, Hạ Nam Phương trực tiếp nhảy qua một bước, từ trong tay ông nội tiếp quản Hạ gia.
Điều đó khiến một ít dòng thứ bên Hạ gia bất mãn nhiều năm.


Hiện nay ông nội không trụ vững nữa, những người đó kiềm chế ngần ấy năm đương nhiên muốn đi lên náo loạn một phen.
"Cụ thể là ai tung tin thì tôi còn đang điều tra."


Lý Nhiễm phiền nhất là bọn tiểu nhân ở Hạ gia kia, năm đó khi ông nội Hạ đưa cô về nhà cũ Hạ gia chúc Tết, những người đó trước mặt cô khách khách khí khí, nhưng phía sau cô lại nói ra nói vào xuất thân của cô.


Cho dù có là tiểu thư đài các thì ở trong mắt những người đó đều không xứng xách giày cho Hạ gia bọn họ vậy.
Ông nội Hạ đã nhiều lần thừa nhận thân phận của Lý Nhiễm để những người đó ít nói vài câu, nhưng họ khinh thường cô từ trong xương cốt nên cô cũng dần dần không lui tới nữa.


Hiện tại dám chọn thời điểm này để ra tay, cô còn phải kiêng dè cái gì nữa?
"Còn có chuyện này... Chuyện lão đại phẫu thuật không biết là ai lộ ra ngoài. Vừa nghe tin lão đại bị bệnh, hiện tại đã có không ít người đến đây."


"Đến đây? Có ý gì? Cùng ngày làm phẫu thuật là tôi đã bảo người phong tỏa tin tức rồi mà, ai lộ ra?"
"Người của chúng ta không có vấn đề, bệnh viện này rồng cá hỗn tạp, khó mà nói. Tôi sẽ tra người của bệnh viện một chút."


Lý Nhiễm lắc đầu: "Tinh lực tạm thời không cần đặt ở điều đó, đã bị để lộ ra rồi thì bọn họ chắc chắn muốn đến đây. Chỉ cần Hạ Nam Phương còn khỏe, lời đồn tự nhiên sẽ mất."
Khổng Phàn Đông không nói chuyện, lẳng lặng mà nghe.


"Anh lo chuyện ông nội bên này, còn những người đến thăm, chỉ cần anh cảm thấy có vấn đề thì cứ tự giải quyết là được. Phương án trị liệu của bác sĩ cần có bác sĩ từ Hạ gia bàn bạc ở đây, bác sĩ y tá tiến vào phòng ICU đều có danh sách cố định, đừng để những người mới trà trộn vào là được."


Bệnh viện Nam Sơn là bệnh viện tư nhân cao cấp, so với bệnh viện công thì có càng có một số chuyện thương lượng trong bảo mật tốt hơn.
Bây giờ những vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì không còn là vấn đề nữa.


"Vậy lão đại bên kia..." Hai ngày nay Khổng Phản Đông bận rộn hai bên, anh ta phụ trách chăm sóc ông nội bên này, Hạ Nam Phương bên kia cũng không thể thiếu anh ta được.
Lý Nhiễm suy tư một chút: "Tôi lo được."
Khổng Phàn Đông hơi ngạc nhiên, không chút nào che giấu sự kinh ngạc: "Cô..."


Lúc trước Lý Nhiễm tránh Hạ gia như tránh rắn độc, đối với Hạ Nam Phương lại càng tâm lạnh như đá, lạnh nhạt không chứa nhiều cảm tình. Chuyện cô đồng ý đến chăm sóc, trong lòng Khổng Phàn Đông không khỏi bất ngờ.


Lý Nhiễm không nghe ra được thâm ý trong giọng nói của anh ta, nhíu mày suy nghĩ: "Nếu như anh không tin tôi, thì phái một người đắc lực đến đây. Hạ gia có một số việc tôi không biết nhiều, cần thêm người."


Làm sao Khổng Phàn Đông không tin cô được, ngay lúc này anh ta cầu còn không được nữa là. Trong đầu suy nghĩ một lát, đưa ra ý kiến: "Lưu Lật thì thế nào?"
"Lưu Lật?"
Khổng Phàn Đông giải thích: "Là quản gia mới của Hạ gia, cô chưa gặp mặt."


Lý Nhiễm nghĩ mình có gặp rồi hay chưa không quan trọng, chỉ cần là người Khổng Phàn Đông tin tưởng là được: "Vậy thì anh ta đi."
____
Sau khi Lưu Lật được điều đến Hạ gia làm quản gia, lòng vẫn luôn buồn bực thất bại.


Ngay từ đầu anh ta được bồi dưỡng để nối nghiệp Khổng Phàn Đông, vẫn luôn đi theo Khổng Phàn Đông làm việc. Năm trước có ngày đột nhiên được điều tiến vào trong Hạ gia, vốn tưởng rằng vào Hạ gia rồi thì càng gần ông chủ hơn, về sau sẽ càng có việc để làm. Nào biết quản gia chỉ là quản gia, ông chủ hằng năm không có ở nhà, biệt thự lúc nào cũng trống không, có thể mở tiệc bất cứ lúc nào.


Cả ngày Lưu Lật chỉ chăm sóc cây cảnh trồng hoa, như là người già về hưu.
Đúng rồi, việc trồng hoa nuôi cây là do ông chủ đích thân gọi anh ta đến thư phòng phân phó, nói rằng những chậu hoa kia còn quý hơn bất cứ thứ gì trong Hạ gia.


Khiến Lưu Lật sợ tới mức biến những chậu hoa kia thành con trai của mình mà tận tâm chăm sóc.
Hôm nay khi nhận được điện thoại của Khổng Phàn Đông, Lưu Lật nhịn không được một đống oán giận: "Sư phụ, khi nào thì mọi người mới về?"


Khổng Phàn Đông hít một hơi thuốc lá: "Tình huống ở Hạ gia thế nào rồi?"
Lưu Lật cũng nghe được một ít lời đồn mưa mưa gió gió: "Ngoại trừ nhận điện thoại nhiều thêm một chút thì cũng không có gì khác."
"Ừ."
"Tình huống bên kia của anh thế nào?"


Khổng Phàn Đông không trả lời, im lặng một lát rồi hỏi: "Cậu có muốn đến đây không?"
Lưu Lật lên tinh thần ngay, không chút nào do dự: "Có muốn."
Khổng Phàn Đông nhẹ a một tiếng, vẻ mặt mang ý "biết rõ cậu nhóc nhà cậu": "Đêm nay đến đây."


Lưu Lật cúp điện thoại, cảm giác như đột nhiên có miếng bánh từ trên trời rơi xuống khiến tâm trạng cậu ta lâng lâng khó tả.
____
Buổi tối, Hạ Nam Phương vừa truyền dịch xong, Khổng Phàn Đông tiến vào báo cáo tình hình công việc cho anh nghe.


Tuy khí sắc của Hạ Nam Phương không tốt lắm, nhưng hiển nhiên tinh thần của anh tốt hơn trước rất nhiều.
Ủ dột giữa hai chân may cũng phai nhạt, áp khí trong phòng bệnh cũng không trầm trọng như trước nữa.


Anh vừa mới phẫu thuật xong, bác sĩ nói sau khi hết thuốc tê vết thương sẽ rất đau, cần phải nằm trên giường tịnh dưỡng một hai tuần.


Kết quả Lý Nhiễm vừa mới đi ra ngoài một chuyến thăm ông nội xong trở về đã thấy Hạ Nam Phương ngồi đậy. Trên đùi còn đặt một cái laptop, anh đang đeo mắt kính xử lý công việc trên đó.
Lý Nhiễm: "..."
Nên phát cho tên này năm ba cái bằng khen chiến sĩ thi đua.


Khổng Phàn Đông tiến vào báo cáo đơn giản xong, đều không phải chuyện gì lớn, nói đến chuyện điều quản gia Lưu đến đây. Vừa nghe nói quản gia kia, Hạ Nam Phương lại nhăn mi: "Sao lại là cậu ta?"


Không trách Hạ Nam Phương có ấn tượng không tốt với quản gia Lưu, hiện tại anh đối với hai chữ "quản gia" này đã bài xích.
Lưu Lật còn ở trên đường lặn lội đường xa còn chưa đến đã bị ông chủ đánh giá không đủ tiêu chuẩn.


Khổng Phàn Đông thấy Hạ Nam Phương không đồng ý, đang nghĩ ngợi có nên thay người hay không thì Lý Nhiễm ngồi ở một bên đột nhiên lên tiếng: "Anh là không thích anh ta là Lưu Lật hay là không thích anh ta là quản gia?"
Quả nhiên, một câu đâm trúng tim đen, Hạ Nam Phương không lên tiếng.


Bấy giờ Khổng Phàn Đông mới bừng tỉnh đại ngộ, khó trách Lưu Lật nói với anh ta rằng có phải lão đại có ý kiến gì với mình không.
Chiếu theo câu này, thật đúng là có ý kiến.
"Người ta tên là Lưu Lật, không phải tên là quản gia Lưu."
Hạ Nam Phương hừ một tiếng: "Đều không thích."


Lý Nhiễm: "..."
Dù sao thì đến cuối cùng Lưu Lật với thân phận trợ lý vẫn đến đúng giờ.
Buổi tối khoảng 9 giờ, Hạ Nam Phương xử lý xong công việc, Lý Nhiễm xuống lầu nhìn ông nội một chút.


Bước lên ánh trăng lên tầng, nghe thấy tiếng pháo rất xa truyền đến, nhớ đến từ lúc Hạ Nam Phương xảy ra chuyện đến giờ cô còn chưa gọi điện cho cha Lý.
Cha Lý nhận điện thoại, hỏi cô tình huống bên này như thế nào, Lý Nhiễm nói tình huống của ông nội xong rồi cha Lý hỏi cô khi nào về.


Cô im lặng một chút: "Ba, có thể con phải ở lại một khoảng thời gian rồi mới về được."


Cha Lý quả thật không đồng ý, ông cho rằng cô ở lại là vì chuyện của ông cụ: "Nhiễm Nhiễm, sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên của con người, ông cụ bệnh nặng, ba hiểu rõ tâm trạng của con, nhưng con đã ở đó bốn ngày rồi. Ba tin chắc ông cụ đã cảm nhận được tâm ý của con."


"Không phải vì điều đó ạ."


Cô hít sâu một hơi, giải thích cho cha Lý phức tạp trong đó: "Bệnh tình ông nội nguy kịch, ngày hôm qua Hạ Nam Phương bị xuất huyết dạ dày cấp tính phải phẩu thuật. Hiện tại các chi thứ ở nhà cũ Hạ gia, chú bác bên Đài Châu của Hạ Nam Phương bên kia, còn có đông đảo người của thành phố N đều đã biết, hiện nay đều muốn đến đây."


Hai ba câu nói cha Lý lập tức hiểu ý của cô.
"Con nghĩ kỹ chưa? Nhất định phải nhảy vào vũng nước đó sao?"
"Dạ."


Cha Lý thở dài: "Nhiễm Nhiễm, con đừng xúc động. Lần này không giống như lúc trước, ở thời điểm này con đứng bên cạnh Hạ Nam Phương... sau này, có thể không thoát khỏi thân phận này nữa."


Lý Nhiễm hiểu rõ ý của ông, ngay lúc này cô quyết định đứng bên người Hạ Nam Phương, không thể nghi ngờ đây là chuyện mà chỉ có thân phận vị hôn thê của Hạ Nam Phương làm mà thôi.
Thậm chí không thể nói là bạn gái.
Chỉ có thể là vị hôn thê.


"Con đừng hồ đồ, bây giờ hối hận còn kịp."
"Ba, con rất thanh tỉnh."


Cha Lý nhẫn nhịn, vẫn nổi giận: "Con thanh tỉnh cái gì chứ? Hạ Nam Phương còn có người của Hạ gia dám làm với con một lần thì chắc chắn dám làm với con lần thứ hai. Hạ gia của nó ai không phải là hổ là sói, con cho rằng lấy thân phận là vị hôn thê của Hạ Nam Phương là có thể ứng phó được sao? Lại nói Hạ Nam Phương nó còn hành sự bá đạo, không từ thủ đoạn, nếu con quay lại bên cạnh nó, con cho rằng con có thể rời đi lần thứ hai? Lúc trước từ hôn chính là con, hiện tại tái hợp cũng là con, con nghĩ những người đó sẽ làm gì con? Con đây là tự làm nhục bản thân!"


Lý Nhiễm cúi đầu: "Ba ơi, con đã tự hỏi bản thân mình rồi. Có thể nhẫn tâm đến cuối cùng, nhưng con nhất định sẽ hối hận."
"Con đi thăm ông cụ, ba có thể hiểu được lòng con, nhưng nếu bây giờ con đứng chung một thuyền với Hạ Nam Phương nữa thì ba tuyệt đối không đồng ý."


"Ba, ba nói con hồ đồ cũng được, nói con hèn hạ cũng được. Nhưng việc nào ra việc đó, con ở lại đây không đại diện cho con quay đầu lại, không đại biểu con thỏa hiệp Hạ Nam Phương."


"Con như thế mà còn không gọi là thỏa hiệp sao? Hạ Nam Phương kia là tên lòng lang dạ thú, bá chiếm con tám năm, con vất vả lắm mới đi du học được, hiện tại vì chuyện này mà ở lại. Tên nhóc kia quỷ kế nhiều vô cùng, ỷ vào con thiện lương, một lần lại thêm một lần mà chơi loại tâm kế này. Ba thật sự muốn đi đánh gãy chân của tên nhãi ranh kia."


"Ba!" Lý Nhiễm hơi cao giọng, cắt ngang lời ông nói.
Cha Lý nói chuyện quá nặng, Lý Nhiễm vừa vội vừa tức, lại sợ làm ông đau lòng: "Ba đừng nói nữa."
"Con đừng nghĩ người của Hạ gia quá đơn giản, đặc biệt là Hạ Nam Phương, tên nhóc kia quỷ kế đa đoan, thủ đoạn nhiều đến hoa hòe lòe loẹt..."


Đột nhiên không kịp phòng bị mà điện thoại trong tay Lý Nhiễm bị người ta lấy mất.
Hạ Nam Phương được Khổng Phàn Đông đỡ, không biết đến từ lúc nào, những lời trước đó cũng không biết nghe được ít nhiều.
Chỉ thấy anh cầm điện thoại, trầm giọng nói: "Bác trai, con là Hạ Nam Phương."