Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 5 - Chương 11: Nhà họ Giang

Một biệt thự cổ kính có vườn hoa tràn ngập hương vị thời Trung cổ, nếu tọa lạc ở Trung Quốc nhất định sẽ khiến người xem phải tặc lưỡi, còn ở ngay Thụy Sĩ ngược lại trông rất hòa hợp. Ở thành phố này, những ngôi nhà có kiến trúc như thế rất nhiều, nhưng diện tích khổng lồ của nó lại làm cho Trang Noãn Thần phải hết hồn.


Bởi vì xuống máy bay đã là xế chiều, khi về đến nhà, sắc trời đã tối.


Băng ngang qua rừng cây, không xa là khu biệt thự, nhà cửa không nhiều lắm, nhưng chỗ nào cũng đèn đuốc sáng choang. Lúc cổng lớn biệt thự từ từ mở ra, Trang Noãn Thần còn tưởng nhầm là một cung điện thời Trung cổ. Một đài phun nước cùng pho tượng thật lớn cao gần mười mét, phóng tầm mắt ra xa là một khu vườn rộng, xa hơn nữa là biệt thự chính, hai bên còn có bãi cỏ, mùa này đương nhiên là xanh um tươi tốt, không khó tưởng tượng bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi mặt cỏ, đủ thấy xa xỉ biết bao.


“Nhà anh… rốt cục là kinh doanh gì vậy?” Cô nhìn mà choáng váng, thậm chí còn có xúc động muốn bỏ chạy.
Chỉ cần nhìn vào hoàn cảnh xung quanh, không khó tưởng tượng gia cảnh giàu sang của anh…
Giang Mạc Viễn không đáp, chỉ kéo tay cô, dịu dàng nói, “Không sao đâu, đừng căng thẳng quá.”


Cô thở dài, không căng thẳng mới là lạ đó!


Xuống xe, không có màn nghênh đón khoa trương như trong tưởng tượng, Trang Noãn Thần đứng trước một biệt thự đồ sộ như vậy đột nhiên lại liên tưởng đến một cảnh tượng, giờ khắc này chắc là có một nhóm nữ mặc trang phục thời Trung cổ bước ra, ai cũng cung kính cúi gập người, giống như trong phim vậy.


Thực tế thì, bên ngoài biệt thự rất lạnh lẽo và yên tĩnh, bên trong ngược lại tràn ngập ánh đèn xa hoa.
Giang Mạc Viễn không lập tức vào nhà, đứng trên bãi cỏ im lặng nhìn vào trong hồi lâu, gương mặt anh tuấn rõ ràng lộ vẻ nghiêm nghị.


Trang Noãn Thần hơi bất an, không biết rốt cục sao lại cảm thấy thế, chỉ là trong lúc băn khoăn, Pori kéo hành lý trong xe ra bước lên trước khẽ nói, “Vào thôi, ông bà chủ đều đang chờ cậu.”
Ánh mắt Giang Mạc Viễn càng âm trầm hơn, quay đầu nhìn Pori, “Bỏ hành lý lại cốp xe đi.”


“Dạ?” Pori ngạc nhiên, “Tối nay cậu không ở nhà à?”
Trang Noãn Thần cũng nhìn anh đầy nghi vấn.
Đuôi mày anh xẹt qua chút hậm hực, thản nhiên nói, “Cháu nghĩ, không có ai hoan nghênh cháu ở lại đâu.” Nói xong, đưa tay về phía Trang Noãn Thần, “Vào thôi em.”


Trang Noãn Thần vô thức đưa tay ra nắm lấy tay anh, trong lòng âm ỉ bất an…
***
Thiết kế nội thất biệt thự cũng giống như trong tưởng tượng, lộ ra vẻ xa hoa hoài cổ, nếu không phải người làm đều mặc trang phục hiện đại, Trang Noãn Thần sẽ nghĩ mình đã xuyên không đến cung điện châu Âu cổ đại rồi.


Trần cửa sổ sát đất cao ngất khiến Trang Noãn Thần cảm thấy bị áp lực quá mức, nơi ngày tuy rằng sang trọng nhưng lại thiếu hơi ấm người, tuy rằng người hầu không ít, nhưng ai cũng nhất mực cung kính, hệt như người máy.
Trang Noãn Thần quay qua nhìn Giang Mạc Viễn bên cạnh, lại phát hiện sắc mặt anh cũng có vẻ nặng nề.


“Tôi còn tưởng anh vĩnh viễn sẽ không bước vào cửa nhà này nữa.” Một tiếng nói nghiêm khắc từ trên cao vọng xuống, lạng băng, đủ quyền uy, bằng tiếng Trung.


Tiếng nói đột nhiên phát ra khiến Trang Noãn Thần hết hồn, nhìn về phía phát ra tiếng nói, một người đàn ông đang chậm rãi đi từ trên cầu thang xuống, trông ông khoảng hơn sáu mươi, nhưng dáng người lại rất cao ráo, đôi mắt có vài điểm tương đồng với Giang Mạc Viễn, không cần đoán cũng biết ông hẳn là ba anh.


Quả nhiên, Giang Mạc Viễn khẽ gọi một tiếng ‘ba’, thái độ kính trọng rất xa cách.


Trang Noãn Thần cẩn thận quan sát ba của Giang Mạc Viễn, cũng là ba chồng cô. Trong mắt ông là sự nghiêm khắc, không nhìn ra được chút vui vẻ nào khi gặp lại con trai, ánh mắt lạnh lùng còn sâu thẳm hơn cả Giang Mạc Viễn, thế nhưng… Trang Noãn Thần càng nhìn người này thì càng thấy quen, hình như đã nhìn thấy ở đâu đó, nhưng có lẽ đã thấy quá nhiều người, nên nhất thời cô nghĩ không ra.


Ông Giang dừng bước ngay ngưỡng cầu thang, thản nhiên nhìn lướt qua Giang Mạc Viễn, khi ánh mắt dừng lại trên người Trang Noãn Thần, ánh mắt đột nhiên lại càng thêm lạnh lẽo.
Trang Noãn Thần hết hồn, lui về phía sau theo bản năng.


Giang Mạc Viễn đưa tay ôm cô lại, nhìn ba anh rồi nói, “Con kết hôn rồi, cô ấy là vợ con, Trang Noãn Thần.”
Ông Giang vẫn không nói gì, Trang Noãn Thần tựa vào lòng Giang Mạc Viễn vô thức nhìn qua, lại kinh ngạc phát hiện ông đang quan sát chính mình, ánh mắt thế này, gần như chất chứa thù hận.


Cô bị cái từ đột nhiên lóe lên trong đầu này làm cho hoảng sợ, thù hận ư? Cô cùng nhà họ Giang ở tận châu Âu có thể có thù hận gì chứ?
Thật lâu sau đó, ông Giang mới lên tiếng, “Anh về chính là muốn nói cho tôi và mẹ anh biết tin tức này à?”
“Đúng.” Giang Mạc Viễn đáp.


Ông Giang cười lạnh, “Giỏi lắm. Thật sự thì lần này anh về cũng chỉ uổng công vô ích.”
“Nếu ba cho rằng như vậy, con chấp nhận.” Giang Mạc Viễn hờ hững nói.
Sắc mặt của ông Giang càng thêm lạnh lùng.


Lúc bầu không khí đang từ từ đóng băng, lại có tiếng phụ nữ vang lên, nhưng là vô cùng kinh ngạc…
“Mạc Viễn, con dẫn ai về vậy?”


Lòng Trang Noãn Thần lại giật thót, người nhà này sao giống như hồn ma dọa người vậy? Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một thiếu phụ, thời gian hầu như không lưu lại dấu vết già nua trên người bà, bà xinh đẹp khiến người khác không thể không ngắm nhìn, tao nhã đoan trang, dáng người uyển chuyển, chỉ đứng ở đó thôi cũng tản mát ra thứ khí chất cao sang quyền quý.


Giang Mạc Viễn chỉ gọi bà một tiếng ‘mẹ’, sau đó lại giới thiệu Trang Noãn Thần lần nữa.
Trang Noãn Thần mở to mắt nhìn người thiếu phụ đang đến gần cô, ông trời cũng quá thiên vị bà rồi, đã là mẹ của người con trai lớn như vậy nhưng bà có thể giữ gìn nhan sắc như phụ nữ mới ngoài ba mươi.


Chỉ tiếc, người mẹ chồng này của cô dường như không mấy thân thiện, sau khi dừng bước ở cách đó không xa liền chỉ vào Trang Noãn Thần, nói, “Cô lại đây.”
Trang Noãn Thần sững sờ.
Giang Mạc Viễn vỗ nhẹ tay cô, ý bảo cô tiến lên.


Căng thẳng nuốt nước bọt, cô vẫn cố gắng tiến lên, nói thật, cô có chút không quen khi tiếp xúc với phụ nữ quá đẹp, hết thảy phụ nữ đẹp đều có loại khí chất kiêu ngạo bẩm sinh, càng miễn bàn đến hàng quý bà thế này. Ngón tay nắm chặt, chậm rãi đi đến.


“Cô chính là vợ của con trai tôi à?” Giọng điệu của bà Giang cũng lạnh lẽo âm trầm.
Trang Noãn Thần cảm thấy lạnh dọc sống lưng, người nhà này bị gì vậy trời? Hít sau một hơi, vẫn nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhưng trước sau vẫn không gọi ra được chữ ‘mẹ’.


Bà Giang cũng quan sát cô cả buổi, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Giang Mạc Viễn, nói một câu suýt làm Trang Noãn Thần phải kêu lên…
“Mẹ sẽ không chấp nhận nó bước vào nhà họ Giang, Mạc Viễn, ngày mai ly hôn với nó ngay!”
Trang Noãn Thần ngạc nhiên, giương mắt nhìn bà Giang.


Bà Giang cũng nhìn cô, ánh mắt bắn ra thù hận không khác gì ông Giang.
Giang Mạc Viễn chậm rãi tiến lên, ung dung ôm Trang Noãn Thần vào lòng, nhìn về phía ba mẹ anh bằng ánh mắt kiên định, “Xin lỗi, để ba mẹ phải thất vọng rồi, con cưới cô ấy, không hề nghĩ đến chuyện ly hôn.”


“Mạc Viễn, con hồ đồ rồi!” Bà Giang đột nhiên cao giọng.
“Mẹ à, con rất tỉnh táo để biết bản thân đang làm gì.” Giang Mạc Viễn đối diện với bà.
“Con tỉnh táo ư? Con mà tỉnh táo sẽ không cưới nó!” Giọng nói của bà Giang lạnh lẽo vô cùng.


Trang Noãn Thần nghe mà trong lòng phát run, bất giác dán sát vào người Giang Mạc Viễn, ở một nơi xa lạ thế này, đối mặt với những người xa lạ, Giang Mạc Viễn là nơi nương tựa duy nhất của cô.


Giang Mạc Viễn lại không thèm để ý tới lời nói của mẹ mình, bình tĩnh nói, “Tóm lại, lần này con về chẳng qua muốn báo với ba mẹ một tiếng là con đã kết hôn.”
“Nói vậy, con sẽ không thay đổi ý định?” Bà Giang tức giận đến toàn thân phát run.


“Đúng.” Lời nói của anh chắc nịch, rơi vào tai Trang Noãn Thần lại nặng tựa tảng đá.
“Được lắm, vậy từ nay về sau con đừng bước vào cửa nhà này nữa!” Bà Giang tức giận xoay người bỏ lên lầu.


Trang Noãn Thần kinh hãi nhìn theo, kéo kéo ống tay áo của Giang Mạc Viễn, anh lại nhìn cô mỉm cười an ủi, lúc nhìn về phía ông Giang, vẻ mặt lại khôi phục bình tĩnh, “Ba, những lời cần nói con đã nói xong, chúng con đi đây.” Nói xong, kéo tay Trang Noãn Thần xoay người muốn đi.
Sau lưng, tiếng nói của ông Giang vang lên…


“Người cũng về rồi, cho dù muốn đi, ít nhất cũng phải dùng bữa tối rồi hẳn đi.”
Giang Mạc Viễn dừng bước.
“Pori, chuẩn bị bữa tối xong chưa?” Ông Giang hỏi.


Dường như Pori đã sớm dự đoán được bầu không khí trong nhà sẽ biến thành thế này, bác ấy chẳng chút nào kinh hoảng, ung dung đáp, “Đã chuẩn bị xong rồi.”
“Dùng cơm thôi.” Ông Giang thản nhiên nói.
***


Bữa tối, bất ngờ toàn những món ăn Trung Quốc, sắc hương vị đều có đủ, chỉ tiếc rằng bầu không khí không được tốt lắm.


Từ trước đến giờ, Trang Noãn Thần không tưởng tượng được ngồi trên một cái bàn dài gần năm mét ăn cơm sẽ có cảm giác thế nào, cô thường nhìn thấy cảnh này trên truyền hình, nhưng có rất nhiều người và cũng rất náo nhiệt. Giờ phút này chỉ có ba người họ ngồi dùng cơm, ông Giang ngồi ở vị trí chủ tọa, Giang Mạc Viễn cùng cô ngồi ở vị trí bên trái, bên phải trống không. May mà không có tiếng nhạc ồn ào, nếu không nói chuyện thì cũng không nghe được bất cứ âm thanh nào.


Ba người đang im lặng ăn cơm, cả phòng ăn rộng lớn yên tĩnh đến rợn người, thỉnh thoảng Trang Noãn Thần làm phát ra tiếng va chạm của bộ đồ ăn, tiếng vọng lại trong không gian cũng đủ vang dội, ông Giang sẽ ngẩng đầu nhíu mày nhìn cô, cô xấu hổ, Giang Mạc Viễn thì không nghĩ vậy, chỉ mỉm cười giúp cô gắp thức ăn.


Không thể trách cô, chỉ trách cái bàn ăn quá lớn, cô là người tham ăn, nhiều thức ăn cô lại không với tới.
Lúc ăn được nửa chừng, ông Giang rốt cục cũng lên tiếng, “Ba mẹ của cô Trang vẫn khỏe chứ?”


Trang Noãn Thần nhanh chóng buông bộ đồ ăn xuống, cung kính đáp, “Dạ khỏe.” Một tiếng ‘cô Trang’ hoàn toàn lộ vẻ xa cách, rõ ràng ông không xem cô là dâu con.
“Ba mẹ của cô Trang làm nghề gì?” Ông Giang lại hỏi.


“Trước kia ba con từng đi lính, sau đó được điều đến phía nam làm viện binh, mẹ con làm giáo viên ở Cổ Trấn, nhưng hiện giờ ba mẹ con đều về hưu cả rồi.” Trang Noãn Thần cố gắng để cho lời nói của mình trở nên trang trọng một chút.


“À? Hóa ra ba cô từng đi lính à? Binh chủng gì?” Dường như ông Giang cảm thấy hứng thú.
Trang Noãn Thần nghĩ, “Nghe ba con nói là không quân…”
“Năm nào?”
Trang Noãn Thần hơi ngạc nhiên, lắc đầu, “Con không rõ lắm.”
“Thuộc đơn vị nào?” Ông Giang lại hỏi.


“Bình thường ba con rất hiếm đề cập đến chuyện này, con chỉ biết ba con được gọi nhập ngũ ở Bắc Kinh, ba con là người Bắc Kinh.” Trang Noãn Thần trong lòng ảo não, sớm biết ba chồng cô thích nói chuyện này thì cô đã hỏi ba mình nhiều hơn rồi.


“À.” Ông Giang ra vẻ đăm chiêu, nghĩ nghĩ, “Dựa theo tuổi tác của ba cô, lại căn cứ vào địa phương, tôi cũng có thể nghĩ đến là thuộc sư đoàn nào.”


“Bác Giang… à không, thưa ba…” Trang Noãn Thần gọi ra chữ này thật không được tự nhiên, nhưng vẫn phải miễn cưỡng gọi, “Ba cũng từng đi lính ạ?”


“Một thương nhân người đầy mùi tiền như tôi thì làm gì từng đi lính?” Ông Giang lại mỉm cười, “Chỉ là có quan hệ khá tốt với vài sư đoàn ở Bắc Kinh thôi.”
Trang Noãn Thần phát hiện, lúc ông cười lên trông cũng rất hiền.


“Ba con chỉ là một quân nhân xuất thân bình thường thôi ạ.” Cô khiêm tốn nói.
“Tên của ba cô là gì?” Ông Giang nhẹ nhàng hỏi.
Trang Noãn Thần trả lời, “Dạ là Trang Quốc Lỗi.”


“Trang Quốc Lỗi à? Hình như tôi từng nghe qua cái tên này ở đâu đó.” Ông Giang nhấp ngụm rượu, ra vẻ trầm tư, hồi lâu sau bỗng nhiên nhớ ra, “Ba cô có phải là người quân nhân năm đó chủ động xin ở lại Cổ Trấn không về Bắc Kinh không? Từng lập được vài chiến công hạng nhất?”


“Dạ? Ba con đúng là chủ động ở lại Cổ Trấn, nhưng có lập công hay không thì con không biết.” Cô chưa từng nghe ba cô nhắc đến.
“Năm đó, người mà quân khu Bắc Kinh họp thảo luận chắc chắn là ba cô rồi, là nồng cốt của đội, nhưng lại sống chết không chịu về Bắc Kinh.” Ông Giang cười ha ha.


Trang Noãn Thần ngẩn người, “Ba biết ba con à?”


“Chưa từng gặp ba cô, nhưng có nghe qua sự tích của ông ấy.” Ông Giang cười nhẹ, “Năm đó tôi vẫn còn đang làm đầu tư ở quốc nội, thường xuyên tụ họp với vài sĩ quan thân thiết, cũng thuận tiện nghe nói chuyện của ba cô, chuyện trên đời này đúng là rất khéo.”


Giang Mạc Viễn nãy giờ ngồi một bên im lặng ăn cơm, nghe thấy vậy bèn ngẩng lên nhìn ba anh một cái, hơi đăm chiêu.


Trang Noãn Thần thì hết sức kinh ngạc, lặng lẽ quan sát ông Giang. Tuy lời nói mới vừa rồi của ông nhẹ nhàng như gió, nhưng lại để lộ một thông tin quan trọng. Tuy rằng cô không biết rõ tình hình lúc ba cô tham gia quân ngũ, nhưng hiểu được sư đoàn của ba cô là đơn vị quan trọng của quốc gia, có thể gặp gỡ sĩ quan, thậm chí lấy đề tài nội bộ để tán gẫu, chắc là thân đến nỗi không thể thân hơn, còn nữa, sĩ quan ông Giang quen biết nhất định xuất thân không thấp, cứ suy nghĩ theo hướng này, không khó tưởng tượng được ông Giang có một vị trí hết sức quan trọng trong mắt quân đội và chính quyền. Trước kia cô từng nghe ba cô nhắc đến, nếu ba cô không một mực ở lại Cổ Trấn thì hiện giờ ít nhất có thể ngồi vào vị trí Đoàn trưởng[1], ba cô có thể ngồi được vào vị trí này, có thể nghĩ lãnh đạo của ông chức vụ cao đến cỡ nào.


Quan trọng hơn chính là, ông Giang có nhắc đến đầu tư quốc nội…
Trang Noãn Thần nhìn rồi lại nhìn, đầu óc không ngừng kết hợp những thông tin ông vô tình tiết lộ nãy giờ cùng một chút ấn tượng về ông, hơn nữa, càng nhìn cô lại càng thấy quen.


Rốt cục là… đã từng nhìn thấy ông ở đâu nhỉ?
Cô chắc chắn mình đã từng nhìn thấy ông ở đâu đó rồi!
“Ba vẫn còn làm đầu tư ở quốc nội à?” Trang Noãn Thần bất giác hỏi.


Ông Giang hơi nhướng mày, “Hiện giờ già rồi nên không làm nữa, nhưng Mạc Viễn lại kế thừa điểm ấy của tôi, có nó tôi cũng có thể yên tâm dưỡng già, bằng không Giang Phong tôi chẳng phải là mệt chết rồi ư?”


“Giang Phong?” Trang Noãn Thần đột nhiên mở to mắt, kinh ngạc cao giọng, “Ba nói ba tên là Giang Phong? Ba chính là Giang Phong?”
So với sự kinh ngạc quá mức của cô, ông Giang lại có vẻ ung dung, cầm ly rượu nhấp một ngụm, “Tôi chính là Giang Phong, sao nào, cô biết tôi à?”


“Dạ dạ! Con từng nghe qua tiếng tăm của ba.” Trang Noãn Thần hưng phấn đến độ nói năng có chút lộn xộn, tay cầm muỗng siết chặt, kích động nói, “Con không ngờ ba chính là ông trùm thương nghiệp Giang Phong trong truyền thuyết, từng sáng tạo ra thị trường tư bản, ba chẳng những là thương gia nổi tiếng, còn là nhà tư bản Hoa kiều nhất nhì, con từng xem qua những sưu tầm về ba của giới truyền thông!”


[1] Đoàn trưởng: người chỉ huy tối cao của các lực lượng vũ trang trong một đơn vị cấp trung đoàn, thường do Đại tá hoặc Trung tá đảm nhiệm, và mỗi đoàn có khoảng 1000 người, có khi lên đến 3000 người.