Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 5 - Chương 10: Đến Thụy Sĩ

Ông Trang nghiêm túc quan sát anh bạn trẻ trước mắt, nói thật, ông là người đi qua sóng to gió lớn, nhưng vẫn bị lời nói quá mức kiên định của anh bạn trẻ này làm cho kinh ngạc! Ánh mắt anh lóe ra sự kiên nghị của hứa hẹn son sắt, ánh mắt tự tin và nghiêm túc đến mức đó nếu không phải phát ra từ nội tâm thì tuyệt đối không thể có được, ít nhất là không thể lừa gạt được người lớn tuổi như ông.


Nhưng ông ý thức được rất rõ, những lời nói của chàng thanh niên này đều phát ra từ đáy lòng.


“Ba, mẹ…” Giang Mạc Viễn lần nữa đặt chìa khóa trước mặt hai ông bà, từ ngón tay đến ánh mắt đều chứa đựng một sức mạnh không thể chối từ, “Noãn Noãn vẫn luôn có một tâm nguyện, chính là hy vọng có thể sống bên ba mẹ, ba vốn là người Bắc Kinh, một mặt cũng không muốn xa rời Cổ Trấn, mặt khác cũng muốn quay về Bắc Kinh, có nhà ở đó ba mẹ ít nhất có thể muốn ở đâu thì ở đó, ở Bắc Kinh dưỡng già cũng được, ở Cổ Trấn dưỡng già cũng có thể, ít ra có thể để Noãn Noãn được gặp ba mẹ thường xuyên hơn. Còn có…”


Nói đoạn, anh lại quay đầu nhìn thoáng qua Trang Noãn Thần, khẽ mỉm cười, “Ba mẹ nuôi Noãn Noãn lớn bằng này cũng không thể vô duyên vô cớ bị con cuỗm mất, lại nói thêm, nếu sau này có em bé, không phải ba mẹ cũng phải chạy đến Bắc Kinh sao?”
Hai ông bà vừa nghe đến cháu, mắt liền sáng lên!


Trang Noãn Thần thì mặt mày xấu hổ, đỏ ửng lan đến cả mang tai…
***
Ăn uống trò chuyện cũng đến khuya, ông Trang lại kéo Giang Mạc Viễn ra đánh cờ thỏa thích. Lúc bà Trang dọn phòng, Trang Noãn Thần đưa ra yêu cầu muốn ngủ chung với mẹ.
Sau khi Giang Mạc Viễn nghe vậy thì bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ.


Bà Trang là người phụ nữ khôn khéo, hơn nữa hiểu con gái không ai bằng mẹ, cười nói, “Cũng được, con nhóc này mỗi lần về nhà đều đòi ngủ chung với mẹ.”
Giang Mạc Viễn cũng không nói gì, chỉ cười cười.


Đêm đã khuya, cả Cổ Trấn đều chìm trong tĩnh lặng, người dân nơi đây ngủ rất sớm, thiếu đi cái ồn ào xô bồ của thành phố, thêm vào sự yên ả chất phác.
Trời lại đổ mưa, từng giọt từng giọt tí tách rơi, vẩy lên cửa sổ lại có vẻ yên bình.


Trang Noãn Thần giúp mẹ trải đệm chăn xong thì nằm trên giường ngẩn ngơ, nghe tiếng mưa rơi, trong lòng vô thức cảm thấy bình yên.
“Noãn Thần à, bây giờ có thể nói thật với mẹ chưa?” Bà Trang vẫn luôn quan sát cô, sau khi dọn dẹp xong, hai người nằm xuống giường, bà hỏi.


Trang Noãn Thần biết mẹ nhất định sẽ hỏi, suy nghĩ rồi nói, “Con chỉ có thể nói rằng con và Cố Mặc là hữu duyên vô phận.” Không muốn nói hết chân tướng sự việc ra, vì cô nhìn ra được ba mẹ đều rất thích Giang Mạc Viễn, cô không muốn ba mẹ phải lo lắng thêm.


“Là đứa nào nói với mẹ rất yêu Cố Mặc?” Mắt bà Trang sắc bén, nhìn ra được vẻ cô đơn nơi đáy mắt cô, “Là con thực sự cảm thấy có duyên không phận với nó, hay có nguyên nhân nào khác?”


“Mẹ…” Trang Noãn Thần ôm lấy mẹ, nũng nịu vùi đầu vào lòng mẹ, “Không phải ba mẹ cũng thích Giang Mạc Viễn sao? Hiện giờ con gả cho anh ấy, sao mẹ còn không yên tâm?”


“Chuyện ba và mẹ thích Giang Mạc Viễn là sự thật, nhưng còn con?” Mẹ cô thở dài, “Nếu trong lòng con vẫn còn Cố Mặc, vậy thì thật không công bằng đối với nó.”
“Con biết.” Trang Noãn Thần cắn môi, “Con yêu Cố Mặc, nhưng con và anh ấy đã không còn có thể ở bên nhau.”


Bà Trang biết cô có nguyên nhân khó nói, nhưng cũng hết cách ép hỏi cô, sau khi nghe vậy cũng chỉ gật đầu, suy nghĩ một hồi liền khoác thêm áo xuống giường.
“Mẹ?” Trang Noãn Thần khó hiểu.
Mẹ cô mở ngăn tủ ra, từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, sau đó lên giường dúi vào tay cô.


“Mẹ, mẹ làm gì vậy?” Trang Noãn Thần không hiểu lắm.


“Con cầm chỗ tiền này đi.” Mẹ cô nói, “Hiện giờ cũng không có đồ cưới gì, nhà của Mạc Viễn lại ở nước ngoài, họ càng không thích mấy lễ tiết thế này. Tiền trong thẻ này vốn muốn đặt mua đồ cưới cho con, lấy đi, sau này nhỡ như có việc cần dùng tiền thì vẫn còn có bảo đảm.”


“Mẹ, con không thể lấy chỗ tiền này…”


“Noãn Thần à, con hãy nghe lời mẹ đi.” Bà Trang cắt ngang lời cô, “Trước khi con còn chưa thật lòng thật dạ đón nhận Mạc Viễn, căn tứ hợp viện kia mẹ và ba tuyệt đối sẽ không nhận đâu. Hiện giờ con đã kết hôn, sau này có nhiều chỗ cần dùng tiền, hơn nữa, mẹ có thể nhìn ra được con không hiểu lắm về hoàn cảnh của Mạc Viễn, có tiền phòng thân cũng tốt hơn.”


Trang Noãn Thần thực ra cũng không muốn ba mẹ nhận căn nhà đó, cô không muốn nợ anh quá nhiều, dù sao trong cuộc hôn nhân này cô trước sau vẫn là người có lỗi với Giang Mạc Viễn, sao có thể để anh tốn kém thêm vì mình?


Nhưng thấy mẹ cô rất kiên quyết, không cách nào khác đành phải nhận thẻ trước, nhủ thầm sau này có cơ hội trả lại cho ba mẹ cũng được.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Mạc Viễn là người không tồi.” Bà Trang lại bắt đầu lải nhải.


“Mẹ…” Trang Noãn Thần có chút dở khóc dở cười, “Cả đêm mẹ nói câu này cũng hơn hai chục lần rồi đó.”


“Người tốt đương nhiên phải khen rồi.” Bà Trang thở dài, “Phụ nữ đó, tìm được một người đàn ông có thể chăm sóc mình mới là hạnh phúc nhất con à. Con cũng biết ba con mà, người có thể khiến ba con tâm phục khẩu phục cũng không có mấy người. Con người của Mạc Viễn thật kiên định, làm việc nói năng cũng chừng mực chín chắn; Cố Mặc thì khác, có thể do hai đứa xấp xỉ tuổi nhau, tuổi trẻ thì háo thắng mà. Cả hai đứa nó đều yêu con, nhưng lựa chọn Mạc Viễn vẫn là đúng lắm, một là nó có thể chăm sóc tốt cho con, hai là nó có thể dạy cho con rất nhiều thứ, rất có lợi cho sự trưởng thành của con.”


“Con biết anh ấy rất tốt.” Trang Noãn Thần mím môi.
“Biết mà còn tùy hứng như vậy?” Bà Trang ra vẻ tức giận, răn dạy cô.
“Con sao chứ?”


“Con bé ngu ngốc này, con với nó cũng kết hôn rồi, có một số chuyện không phải muốn tránh là có thể tránh, hiện giờ do con đang ở nhà mẹ đẻ nên chẳng có gì, chẳng lẽ khi về nhà cũng muốn chia giường ngủ riêng hay sao?” Bà Trang tận tình khuyên bảo, “Hiện giờ là thời gian tân hôn nên còn mới mẻ, Mạc Viễn có thể dung túng con, nhưng về lâu về dài, hôn nhân của hai đứa cũng sẽ nảy sinh vấn đề, không lẽ con muốn Mạc Viễn phải ra ngoài tìm phụ nữ à? Không phải mẹ không nhắc con, hiện giờ đàn ông có ngoại hình chút xíu thôi đều dám ở ngoài nuôi bà hai bà ba rồi nhé, điều kiện của Mạc Viễn tốt như vậy, có rất nhiều phụ nữ rình rập nó như hổ rình mồi, đàn ông cho dù ý chí mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể chịu nổi vài ba ngày lại có người đến cám dỗ mình, con phải trông kỹ một chút.”


Trang Noãn Thần bĩu môi không nói gì, cô làm sao lại không biết điều kiện của Giang Mạc Viễn tốt bao nhiêu chứ? Chỉ riêng ở phòng chờ sân bay thôi, anh đã đưa tới không biết bao nhiêu ánh mắt hâm mộ của phái nữ rồi.


“Suốt ngày cứ lơ lơ đãng đãng thế đó, tạm không nói đến Cố Mặc, con đã kết hôn với Mạc Viễn rồi, nó chính là chồng con, cái gì nên để tâm phải để tâm, cái gì nên quản phải quản, muốn biết thì phải chủ động hỏi, đã lựa chọn ở bên nhau rồi thì phải để tâm một chút.” Bà Trang dạy con gái.


“Mẹ, có một số chuyện không phải con để tâm là được, hơn nữa, tất cả mọi người đều thấy Giang Mạc Viễn xuất sắc bao nhiêu, còn con? Con cảm thấy mình chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn, con…” Cô nói quanh co, không biết nên nói thế nào.


“Con cảm thấy mình không xứng với nó à?” Bà Trang nhếch mày.
Trang Noãn Thần nghĩ nghĩ rồi gật đầu, “Dạ.” Từ trước đến nay, cô đều nghĩ như vậy.


“Con gái ngốc của tôi ơi, xứng hay không xứng gì thì con cũng gả cho nó rồi, bất luận đối với người ngoài hay người trong nhà thì con cũng là bà Giang danh chính ngôn thuận, còn lo lắng nhiều như vậy làm gì?” Bà Trang cười cười, “Hơn nữa mẹ có thể nhìn ra được, Mạc Viễn nó rất yêu thương con, là tình yêu phát ra từ tận đáy lòng đối với con.”


“Anh ấy yêu con á?” Trang Noãn Thần ngẩn người, anh chưa từng nói như vậy, nhiều lắm cũng chỉ là thích thôi.


Bà Trang thấy cô không hiểu gì, bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay xoa đầu cô, “Bé con à con phải nhớ, không có người đàn ông nào tùy tiện thay đổi suy nghĩ kết hôn trong đầu, một khi thật sự bàn đến chuyện kết hôn, điều đó chứng minh rằng nó đã trải qua suy nghĩ rất kỹ càng. Mẹ thấy Mạc Viễn là người làm việc có kế hoạch, nó có thể lấy con chứng mình rằng trong lòng nó có con, hôm nay mẹ và ba con thấy rất rõ, trong lòng nó rõ ràng có con, không yêu con thì cưới con làm gì?”


Trang Noãn Thần nắm chặt chăn, thật lâu sau không nói thêm gì nữa…
***
Kế hoạch của Giang Mạc Viễn là ở Cổ Trấn hai ngày, sau đó sẽ bay sang Thụy Sĩ, Trang Noãn Thần không có ý kiến gì, căng thẳng thế nào thì sớm hay muộn cũng phải đến gặp ba mẹ chồng.


Sáng sớm hôm sau, Trang Noãn Thần liền theo mẹ đi chợ mua đồ, giữa trưa hai mẹ con mới gấp gáp về nhà, ông Trang thì đang ở trong bếp nấu ăn khí thế, còn Giang Mạc Viễn thì ngồi ngoài sân chẻ củi.


Một số hộ gia đình ở Cổ Trấn vẫn duy trì thói quen nấu củi, nấu củi thì thức ăn nấu ra sẽ ngon hơn, hơn nữa không ô nhiễm không khí nhiều lắm. Đống củi đều là gỗ thô tích lũy nhiều năm, mùa đông chẻ ra để đốt, còn mùa hè thì đi nhặt thêm cành khô là dùng được.


Sau cơn mưa đêm qua, khoảng sân thật trong lành mát mẻ, buổi trưa còn có lớp sương mù mỏng chưa tan hết, không biết con chó nhỏ của nhà nào lại chạy đến ghé vào chân Giang Mạc Viễn nhìn anh chẻ củi, anh ngồi trong sân, tay áo tùy tiện xắn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc màu lúa mạch, vung búa mạnh mẽ bổ xuống, khúc gỗ biến thành hai nửa.


Sau khi bà Trang thấy thế bèn chạy nhanh đến, “Sao có thể để con làm chuyện này chứ? Ông già này cũng thiệt là.”
“Không sao mà mẹ, con cũng nhàn rỗi mà.” Giang Mạc Viễn cười nói.
“Mẹ phải đi nói chuyện với ba con mới được!” Bà Trang hùng hổ đi vào nhà.


Trong sân, chỉ còn là Giang Mạc Viễn và Trang Noãn Thần, à, còn chú chó nhỏ nữa chứ.


Sương mù bị ánh nắng ở chân trời dần dần tan đi, Trang Noãn Thần bước đến, nhìn anh, “Tôi có thể giúp anh làm gì?” Cô lại nghĩ đến dáng vẻ lần trước anh xách nước, không thể không nói, người đàn ông khi làm công việc tay chân còn có một phong vị khác.


Giang Mạc Viễn mỉm cười, “Rót nước cho anh đi.”
“Ừm.” Cô chạy vào nhà, chốc lát liền cầm chén nước ra đưa cho anh, “Là nước ấm đó, trời lạnh uống nước ấm rất tốt.”
“Cám ơn em.” Giang Mạc Viễn đưa tay nhận lấy, uống cạn sạch.


Trên trán rộng của anh nhuốm chút mồ hôi, là kết quả của việc chẻ củi vào buổi sáng. Giang Mạc Viễn giờ đây lộ ra chút khí chất quê mùa khác hẳn với thường này, không ôn hòa nhã nhặn như bình thường, trông phóng khoáng như một người đàn ông ở vùng quê.


Nhìn rồi lại nhìn, cô bất giác giơ tay lau mồ hôi trên trán anh, có lẽ anh thấy nóng lắm.
Giang Mạc Viễn không ngờ cô sẽ hành động như vậy, hơi giật mình nhưng cũng rất nhanh mỉm cười.
Cô cũng khẽ mỉm cười…
Sân bay quốc tế Zurich.


Sau khi xuống máy bay, Trang Noãn Thần hít một hơi thật sau, không khí lành lạnh tươi mát.
Thụy Sĩ, cô lại có thể đặt chân đến nơi đây.
Sau khi ở Cổ Trấn hai ngày, ngày thứ ba cô liền cùng Giang Mạc Viễn khởi hành đi châu Âu.


Trang Noãn Thần chưa từng đến châu Âu, thật ra cô vẫn luôn muốn đến Thụy Sĩ, Thụy Sĩ trong ấn tượng của cô hẳn là một vùng trắng xóa như tuyết, các trấn nhỏ cổ kính, người đi đường đều ăn mặc kín kẽ, giống hệt như miêu tả trong tiểu thuyết và mấy bộ phim.


Nhưng khi xuống máy bay cô mới biết, vẻ đẹp của Thụy Sĩ vượt xa tưởng tượng của cô.


Zurich, thành phố giàu nhất châu Âu, nói nó là thành phố quốc tế hóa cũng không ngoa, thành phố giàu có này nằm ở phía bắc dãy núi Alps là trung tâm thương mại quan trọng của châu Âu, là đầu mối giao thông đường thủy và đường hàng không then chốt, là trung tâm tài chính quan trọng nhất của Tây Âu, thành phố này có mấy trăm ngân hàng, nhiều hơn phân nửa số ngân hàng của các nước bên ngoài, được người trên thế giới gọi là ‘Thành phố triệu người giàu của châu Âu’. Nhưng trái ngược hoàn toàn chính là: một thành phố được toàn cầu chú ý tới lại là những trấn nhỏ yên bình vô cùng khiêm tốn, dân cư toàn Zurich chưa đến bốn trăm ngàn người, diện tích cũng không thể so sánh với Bắc Kinh, Paris và các thành phố khác, đây là một sứ xở thần kỳ tập hợp tài phú cùng nội liễm (ẩn mình, thu mình).


Trang Noãn Thần có thể liên tưởng đến, khí chất nội liễm của Giang Mạc Viễn có lẽ có liên quan chặt chẽ tới nơi này.


Sân bay Zurich tọa lạc ở phía đông bắc nội thành, sau khi hai người xuống phi cơ liền ra cửa, một người đàn ông châu Âu trung niên bước vội đến, trên mặt Giang Mạc Viễn chứa vẻ cười, cũng bước nhanh đến ôm chầm lấy bác ấy, hai người nói với nhau vài câu bằng tiếng Pháp.


Trang Noãn Thần không hiểu hai người nói gì, chỉ thấy họ luôn mỉm cười.


Nhiệt độ ở Thụy Sĩ lạnh hơn nhiều so với Bắc Kinh, vả lại còn khác múi giờ, cô có vẻ không tập trung tinh thần lắm. Nhưng Giang Mạc Viễn nhanh chóng dắt tay cô giới thiệu một câu với người nọ, “Đây là bà xã cháu, Trang Noãn Thần.” Sau đó anh lại nói, “Noãn Thần, đây là bác quản gia, gọi bác ấy là Pori là được.”


Trang Noãn Thần mỉm cười với Pori, trong lòng trái lại hơi ngạc nhiên, thời đại nào rồi lại còn có quản gia.
Đầu tiên Pori mỉm cười nhìn Giang Mạc Viễn, sau đó chuyển sang nhìn Trang Noãn Thần, nào ngờ vừa nhìn thoáng qua một cái nụ cười trên mặt liền sượng cứng. Trang Noãn Thần ngạc nhiên, sao vậy nhỉ?


Giang Mạc Viễn lại ôm lấy cô, nhìn Pori nói thêm, “Đi thôi.”
Lúc này Pori mới hoàn hồn, liên tục gật đầu, đi trước dẫn đường.
***
Sông Limmat chia Zurich ra làm hai, một bên là thành phố mới, một bên là thành phố cổ kính.


Sau khi tiến sâu vào nội thành, ấn tượng trước đó của Trang Noãn Thần đối với Thụy Sĩ lại có chuyển biến lớn, tuy rằng là thành phố nhiều tuyết, nhưng đường phố lại sạch sẽ như gương, trước kia cô vẫn luôn nghĩ Zurich chính là thủ đô của Thụy Sĩ, bởi vì nó có nhiều nhà tư bản cao ngạo đủ để thành một thủ đô, nhưng sau mới biết là không phải.


Pori vừa lái xe vừa nhiệt tình nói huyên thuyên gì đó, Trang Noãn Thần nghe không hiểu nên luôn giữ im lặng, Giang Mạc Viễn thì lại bật cười, gõ gõ lưng ghế nhắc nhở Pori làm ơn nói tiếng Anh.


Trang Noãn Thần có chút xấu hổ, cô biết ở những nước châu Âu không phải ai cũng biết tiếng Anh, còn tiếng Pháp của cô thì dốt đến nỗi chỉ biết chào buổi sáng mà thôi.


Pori trái lại không phản đối, lại dùng một thứ tiếng Anh mang sặc mùi châu Âu huyên thuyên tiếp. Lúc này Trang Noãn Thần mới hiểu, bác ấy đang giới thiệu phong cảnh Zurich với cô.


Xe chậm rãi chạy trên đường sá nhỏ hẹp, uốn lượn, xuyên qua kính xe, Trang Noãn Thần cảm thấy rất hếu kỳ. Hóa ra, xem Zurich như một thành phố ngàn hoa cũng không quá, xe chạy băng ngang qua những con đường đều có thể nhìn thấy vườn hoa được cắt tỉa tỉ mỉ khắp mọi nơi. Giang Mạc Viễn nói với cô, hiện giờ họ đang ở trong thành phố cổ của Zurich, thành phố này trải dài dọc theo dòng sông Limmat, mà sông Limmat là từ hồ Zurich chảy ra, tiện đà chia cắt thành phố này.


Trang Noãn Thần nhìn mà hai mắt sáng ngời, khuôn mặt nhỏ kề sát vào kính xe. Cô xem thỏa thuê những tòa kiến trúc có lịch sử lâu đời, khắp nơi đều lưu giữ không khí thời Trung cổ nồng đậm.


“Đó chính là chuỗi ô cửa sổ kính màu của Changall đúng không?” Khi nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc trong phim, cô hưng phấn kéo Giang Mạc Viễn qua nói, “Oa, trên tường còn có tranh bích họa nữa kìa.”
Giang Mạc Viễn mỉm cười làm hướng dẫn viên cho cô.


Trên đường có xe hoa biểu diễn, xe chạy chậm ngang qua nên xem rất kỹ.
Trang Noãn Thần tràn trề hứng thú, lúc băng qua giáo đường, cả thành phố vang lên tiếng nhạc du dương dặt dìu.
“Sao lại có tiếng nhạc vậy?” Cô tò mò.


Giang Mạc Viễn mỉm cười nhìn cô, ôm lấy cô, “Bởi vì tròn một giờ rồi. Ở Zurich mỗi khi đủ một tiếng đồng hồ sẽ vang lên tiếng nhạc.”
“Đúng là một thành phố lãng mạn.” Trang Noãn Thần càng thêm hào hứng.


Giang Mạc Viễn thấy bộ dạng nóng lòng muốn thử của cô thì nghĩ nghĩ, rồi nói, “Có muốn xuống xe đi bộ một chút không?”
Trang Noãn Thần hai mắt sáng lên, gật đầu lia lịa.


Dáng vẻ của cô làm Giang Mạc Viễn buồn cười, anh quay đầu nói với Pori một câu, ai ngờ Pori lắc mạnh đầu, nói, “Như vậy không được, ông bà chủ đều đang chờ cậu, nếu về trễ, hai người họ sẽ không vui.”
Trang Noãn Thần ngẩn ra, Pori nói những lời đó bằng tiếng Anh, hiển nhiên là nói cho cô nghe.


Giang Mạc Viễn lại nhíu mày, “Dừng xe.” Giọng điệu hơi lạnh một chút.
Pori ra vẻ khó xử.
Sau khi Trang Noãn Thần thấy thế bèn lên tiếng hòa giải, “Chúng ta còn ở Thụy Sĩ lâu mà, không vội đâu, vẫn nên về nhà trước đi.”
“Đúng vậy, bà chủ đang đợi.” Pori cũng nói.


Chân mày Giang Mạc Viễn nhíu chặt, hồi lâu mới thản nhiên nói,”Đi thôi.”
Xe tiếp tục tiến về phía trước.
Bên ngoài xe vẫn náo nhiệt như cũ.


Nhưng Trang Noãn Thần đã mất đi hứng thú, cô nhạy cảm phát hiện Giang Mạc Viễn ngày càng lặng lẽ, vẻ mặt cũng ngày càng nghiêm nghị, trong lòng cô cũng bắt đầu cảm thấy bất ổn theo, rốt cuộc cha mẹ anh là người thế nào? Thông qua lời nói của bác quản gia Pori, không khó phát hiện cha mẹ anh chắc là người rất nghiêm khắc, thậm chí cô có thể cảm nhận được Giang Mạc Viễn cũng không muốn trở về nhà.


Cô chưa từng nghe anh nói tình hình trong nhà mình bao giờ, càng là thế thì cô càng tò mò.
Xe chạy càng lúc càng xa, rời xa khu phồn hoa đô hội.


Cô không nén được hạ giọng hỏi, “Có phải ba mẹ anh rất khó gần hay không?” Nói xong lời này, Trang Noãn Thần vốn nghĩ anh sẽ mỉm cười sửa lại xưng hô của cô, nhưng Giang Mạc Viễn không có.
Anh vẫn cứ duy trì im lặng, ánh mắt cũng u ám đi rất nhiều.


Trang Noãn Thần cảm thấy là bản thân nói sai, cũng không dám hỏi nhiều. Chẳng được bao lâu, Giang Mạc Viễn lại ôm cô, nhìn cô rất lâu mới dịu dàng nói, “Không sao, chẳng qua chúng ta chỉ đến để chào hỏi mà thôi.”


Trang Noãn Thần nghe thì thấy rất lạ, anh cũng không nói thêm gì nữa, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô.
Hết chương 10