Ông trùm thường dặn con cháu.
Mình là dân giang hồ, là tội phạm xã hội đen, là thứ cùng đinh mạt hạng đang phạm pháp trong xã hội dưới con mắt và suy nghĩ của những quan chức bảo vệ luật pháp của nhà nước này. Họ luôn coi mình như vậy. Ông trùm cười gằng, thế nên mình cũng cần phải hiểu bọn họ, đi vào tim đen của họ và đây là một ván cờ mà kẻ khôn ngoan đi cờ khéo thì sẽ thắng. Thật ra tất cả đều giả tạo tuốt, ông trùm tâm sự, bọn họ thừa biết mình là ai, đang làm gì và mình cũng biết họ là ai, nhưng cả hai cứ như không biết lẫn nhau. Và bọn họ nhắm mắt làm ngơ cho mình tồn tại, tại sao? Ông trùm búng ngón tay tanh tách, có tiền cái gì cũng mua được. Đây là câu nói nổi tiếng của ông trùm vẫn được dân giang hồ truyền tụng đây đó. Thật ra ai chẳng hiểu giá trị của đồng tiền sẽ mua được những gì nhưng có mười hay một trăm cũng chẳng ai nghe, còn ông trùm thì có người nghe vì chứng minh được điều đó. Quyết định tập trung cải tạo của Ủy Ban Nhân Dân thành phố đối với ông trùm là 3 năm, tuy nhiên chỉ hơn 2 năm sau đó thì lão được ra trại sớm mấy tháng. Số tiền chi ra cũng bộn, một lần nhân cuộc nhậu có một đứa đàn em thân thiết liều mình đem ra thắc mắc, làm chi cho tốn tiền vậy, khi ở trong trại lão vẫn là ông trùm, vẫn nắm được tình hình hoạt động băng nhóm bên ngoài và ở trong đó vẫn được đối xử tử tế. Mấy tháng có là bao nhiêu mà tốn tiền.
Ông trùm thành thật trả lời.
Tao muốn chứng minh cho giang hồ cả nước biết thế lực của tao mạnh đến mức nào. Tiền của tao mua được những ai. Thật ra tiền thì rất nhiều kẻ có tiền nhưng đâu phải cứ xòe tiền ra là được. Đưa cho những ai, bằng cách nào cho đúng cách, đúng người, đúng thời điểm là cả một vấn đề. Đừng có nghĩ đơn giản, cứ đưa thì người ta nhận, như thế thì lầm to. Thiếu gì thằng thèm tiển rỏ rãi, bụng thối hơn gì, tham tiền quá như ma tham tiền giấy, thế nhưng vẫn ra vẻ… nhưng khi nhận tiền và sẵn sàng túm mình gào toáng lên là hối lộ ngay. Dân gian nói cho không bằng cách cho đó sao. Tất nhiên, tao có thể nằm trại thêm vài tháng nữa cũng chẳng sao nhưng tao muốn ra trại sớn hơn để chứng minh sức mạnh của tao, thế lực của tao, đồng tiền của tao, chúng mày hiểu không?
Hiểu… hiểu… dzô… dzô… cốp… cốp… ly cụng tưng bừng.
Hiểu, bọn đàn em chỉ hiểu một làm sao biết mười. Trong vụ ra trại sớn của ông trùm còn có rất nhiều điều nhiêu khê mà kể ra có thể viết thành tập truyền dài nhiều tập được, đấy là những bí mật riêng của ông trùm.
Với sức mạnh của đồng tiền, ông trùm tin rằng đủ để quật ngã bất kỳ con người nào, chức vụ nào và thế lực nào, buộc phải làm “nô lệ” cho lão, bán cho lão cả thể xác lẫn linh hồn, trở thành một thứ công cụ để dạy bảo sai khiến. Đáng ngạc nhiên là có những con người với những chức vụ và quyền lực có trong tay họ có thể vươn tới trời xanh, nhưng bên trong là một sự trống rỗng thối hoắc vì tiền. Có những con người lâu lâu xuất hiện trên các phương tiện thông tin đại chúng, phát biểu này kia, thực chất chẳng ra gì, dễ dàng ngửa tay nhận dăm ba món quà rẻ mạt so với những điều họ có… Và có những người, họ không hề thiếu tiền, không thiếu quyền lực thậm chí có đủ cả, nhưng lòng tham vô đáy, họ vẫn nhận tiền, không chính thức thì cũng thông qua vợ, con, cháu chắt, đệ tử em út… suy cho cùng tất cả cũng chỉ vì tiền.
Chẳng thế, sau khi nắm được thóp của một vị quan chức công an cấp cục phụ trách các trại giam dính dáng đến gái, ông trùm bắn tin, vị quan chức này xanh mặt vội mò đến gặp ông trùm ngay. Một cuộc nói chuyện nửa thân tình, nửa năn nỉ và là tình thân hiểu nhau, ông trùm đã được một số thỏa thuận với quan chức này. Sau đó, trên cương vị của mình, quan chức này đã làm báo cáo gửi lên cấp trên “khen” ông trùm cải tạo tốt nhằm tác động để thả lão sơm trước thời hạn. Tất nhiên đấy chỉ là một trong nhiều nguồn trong hệ thống cơ quan nhà nước mà ông trùm nắm thóp được, tác động đến, còn có những quan chức cấp trên cao hơn vị quan chức này nhiều mà ông trùm cũng nắm được. Điều quan trọng trước hết là sau cuộc gặp gỡ đó, thái độ của các giám thị trại giam này đối với ông trùm thay đổi hẳn. Một tên tù, một tên tội phạm như bao tên tội phạm khác thế mà lãnh đạo cục trại giam phải thân chinh đến gặp gỡ trò chuyện, quả là không vừa, dù rằng hắn là một tên trùm xã hội đen.
Cuộc đời của ông trùm đã ba chìm bảy nổi, nếm không biết bao lần ăn cơm tù đã cho lão kinh nghiệm xương máu. Ngay thời mồ ma chế độ cũ đấy thôi, nhận tiền của dân cờ bạc, đám anh chị đâm chém thì các ông cò cảnh sát vẫn nhận, thậm chí nhận hàng ngày và thiếu chút đỉnh cũng bị nhắc nhở tận nơi. Còn nhớ thời hoàng kim thập niên 1960, mấy đại ca trong nhóm “tứ đại giang hồ” ngày ngày còn khề khà chén anh chén chú với các tướng lĩnh, tình thân như anh em tưởng sống chết có nhau. Thế nhưng khi cần thì các tướng lĩnh này vẫn sẵn sàng thí ngay đám xã hội đen để bảo vệ chỗ đứng và thế lực cho riêng mình. Ngay từ hồi đó, mới là giang hồ trẻ ranh có chút số má trong giới qua vụ giết người và mới đi tù về thì lão nghiệm ra. Giang hồ xã hội đen thì mãi mãi cũng chỉ là dân giang hồ, đối với chính quyền chẳng qua tất cả cũng chỉ là con tốt thí mà thôi. Khi cần thì sử dụng như món đồ vật mà không cần thì vứt đi như món đồ vật.
Ngày ấy, danh tiếng của người đứng đầu “tứ đại giang hồ” là Đại Cathay được cả miền Nam đều biết tiếng, nhất là sau này qua cuốn tiểu thuyết rẻ tiền của nhà văn Duyên Anh “điệu ru nước mắt”. Trận hỗn chiến giữa Đại Cathay với Hùynh Tỳ, Ngô Văn Cái, Nguyễn Kế Thế đã đưa Đại lên đứng đầu nhóm này. Trận chiến kinh hồn với băng đảng người Hoa của Tín Mã Nàm đã cho Đại Cathay lập nên một đế chế mà khắp Sài Gòn chẳng có một băng nhóm nào dám đối đầu. Cả một bộ máy quân sự khổng lồ của miền Nam cũ với sự hà hơi tiếp sức của quan thầy Mỹ há sợ một tên du đãng Đại Cathay đến nổi tướng râu kẽm Nguyễn Cao Kỳ phải “xuống nước” mời ra làm nhân viên công lực quốc gia hay tướng cảnh sát Sáu Lèo Nguyễn Ngọc Loan mời làm đại úy cảnh sát. Xem ra báo chí văn chương đề cao gã du đãng này quá. Theo ông trùm, bậc đàn anh mà lão rất mực kính trọng này chết vì sự ngổ ngáo coi thường mọi thứ, nhất là coi thường luật pháp và hai là thách thức chính quyền quá đáng. Cứ tưởng đi đâu cũng có em út tung hô, được ông tướng này tướng kia mời ra làm việc, dám đấu súng với quân dù, tung tin giết cảnh sát… có nghĩa là không dám đụng đến sợi lông chân của mình. Đại Cathay nhầm to. Cảnh sát quân đội Sài Gòn không đụng đến Đại Cathay thời điểm ấy một phần vì lúc đó bộ máy chính quyền cũ Sài Gòn đang trong tình trạng hỗn mang tranh giành quyền lực, hôm nay chính quyền này ngày mai chính phủ kia thay đổi nhau xoành xoạch. Cấp dưới hoang mang chẳng biết mình theo ai, phục vụ ai. Chưa kể là một bộ máy tham nhũng nặng nề, gần như quân đội hay cảnh sát bất kỳ nơi nào cũng ăn tiền cả nên mới để nhiều lỗ thủng trong bộ máy như vậy. Tuy nhiên khi nhận thấy sự tung hoành của Đại đã vượt quá mức cho phép, có thể làm ảnh hưởng an nguy đến thể chế thì chính quyền Sài Gòn lập tức ra tay ngay. Cả đám du đãng Sài Gòn ngày đó đua nhau xộ khám là vì vậy. Trần Đại bị tống ra đảo Phú Quốc, bị chính quyền cũ giết bí mật sau khi tung ra hàng loạt thông tin hỏa mù hư thực giúp mấy văn sĩ cò mồi có tư liệu viết sách. Bài học này ông trùm luôn ghi nhớ trong tim, ngày ấy ông trùm mới chỉ là thằng nhóc ranh nhưng nhìn cái chết của đàn anh này mà răn mình.
Hiện nay ông trùm vẫn đang triệt để áp dụng sức mạnh của đồng tiền cộng thêm gái trong đối sách với một số quan chức chính quyền. Đấy là những bài học đắt giá lão rút ra được và truyền lại cho con cháu