eter Mac Gulliver mải sửa vỏ con tàu nên không thấy được tia chớp. Ý niệm cuối cùng của anh là, anh vừa sửa xong con tàu vũ trụ, anh nghĩ, ổn rồi, ta có thể trở vào …
Bây giờ anh thấy mình đang ở giữa một quảng trường.
Quảng trường nom như một sân chơi trẻ em … những em nhỏ ngồi trên những đống cát nhỏ và chơi với những nhùng, sô nho nhỏ xinh xinh. Xung quanh quảng trường có ghế dài. Trên đó có nhiều người lớn, họ rút trong túi ra những hộp gì tròn tròn nho nhỏ và xoay đi xoay lại. Một vài người khác đứng lên đi khỏi quảng trường. Nhưng anh nhận thấy quảng trường có cái gì đó không giống ở Trái Đất. Tại sao? Peter cũng ngồi xuống một chiếc ghế dài và cố suy nghĩ, hệ thống lại mọi việc vừa xảy ra.
Thật là hãn hữu … lạ lùng. Ta hoàn toàn không thể hiểu được. Không có lý bây giờ ta đang mơ? Mới vừa đây ta còn ở trong con tàu vũ trụ Nhân Loại cùng với July. Con tàu bị một tảng thiên thạch đập vào vỏ … Rồi ta ra ngoài khoảng không để sửa chỗ bị thủng … và rồi … Hiện giờ ta đang ở đâu? Ta đã trở về Trái Đất ư? Nhưng phong cảnh này dứt khoát không phả của Trái Đất. Còn thiếu một cái gì đó mà ở trái đất rất sẵn. Màu sắc? Ở đây, không một thứ gì có màu. Khắp nơ chỉ thấy một thứ ánh sáng lờ mờ, một sự chuyển tiếp giữa ngày và đêm. Tất cả đều màu xám và được chiếu sáng một cách đơn điệu. Cả quần áo của mọi người cũng màu xám. Và mặt họ … Nhưng làm sao có thể trông thấy mặt họ được. Tất cả đều đeo một cái mặt nạ để thở, người lớn cũng như trẻ con … Và cách đi lại của họ cũng thật là kỳ lạ: họ di chuyển thật chậm chạp. Không thấy có súc vật. Cả đến một con mèo hay một con chó cũng không có. Hoặc một con chim sẻ trên cây … Ồ mà ngay cả cây cố cũng không có nữa.
Có lẽ mình mơ, Peter nghĩ vậy và từ từ đứng dậy. Anh nhận thấy mình đang mặc bộ quần áo vũ trụ, một cái nón chụp du hành vũ trụ, một trang bị cấp Oxy và các vật dụng khác. Như vây, anh đã rời khỏi con tàu vũ trụ khi vừa sửa xong chỗ hư hỏng … Và lúc đó đã xảy ra một điều gì mà anh không thể hình dung nổi. Lúc này anh không còn ở trong con tàu vũ trụ nữa. Nhưng anh phải ở một nơi nào chứ! Nơi đây là nơi đâu? Anh cảm thấy người đờ đẫn mệt mỏi, tim đập nặng và không đều. Chiếc đồng hồ chuẩn đoán vạn năng anh đoe ở cổ tay chỉ rõ nhịp thở và nhịp tim không đều. Bằng một động tác quen thuộc, Peter ấn vào nút chiếc máy nhỏ đeo trên ngực. Nhờ đó bộ lọc máy hô hấp của anh được rửa sạch và máy được nạp đầy không khí giàu Oxy. Lập tức nhịp mạch của anh trở lại bình thường và dần dần anh có thể sắp xếp lại được những ý nghĩ lộn xộn trước đây.
Điều chắc chắn nhất là lúc này anh không còn ở trên con tàu vũ trụ Nhân Loại và cũng không thể là ở trên Trái Đất thân yêu. Vậy thì anh ở đâu?
Túi dụng cụ anh còn đeo bên người, nhưng chiếc dây lưng an toàn đã bị đứt, một đầu thõng xuống. Kiểm lại đồ nghề anh thấy thiếu mất mấy dụng cụ mà trước đó anh vừa dùng để tu sửa vỏ tàu. Nhưng toàn bộ máy móc của anh vẫn đầy đủ và sẵn sàng, trong đó có cả máy Định vị.
Peter hồi hộp ấn vào nút đỏ trên máy định vị. Máy vẫn hoạt động. Trên mặt số của máy lần lượt xuất hiện những thông tin. Khoảng cách tới Fortuna 710 là hàng triệu km, lực hấp dẫn của nơi này cũng gần giống lực hấp dẫn của Trái Đất … Và này lạ chưa, cả khối lượng của hành tinh này cũng gần như trùng với khối lượng của Trái Đất. Thành phần khí quyển không khí.. Quái! Máy này hỏng rồi chắc! Nitơ, khí carbonic, oxyt carbon, muội khói, khí thải và những hạt thạch anh nhỏ … Còn Oxy chỉ có vết thôi. Nếu đúng như vaạy thì trên mặt hành tinh này không có sự sống phát triển cao như trên Trái Đất được.
Peter lo lắng nghĩ, nhưng đó chỉ là lý thuyết. Thực tế mình đã thấy cả người lớn và trẻ con giống như con người trên Trái Đất: những sinh vật đi bằng hai chân giống con người … Ngoài ra có thêm một cái vòi? Hay có thêm một máy hô hấp? Hay với một chiếc máy lọc khí? Thânhj mình không nhận thức nổi. Lập tức một câu hỏi khủng khiếp nữa nảy ra: Nếu anh không mơ, nếu thực sự anh đã bay trên con tàu vũ trụ Nhân Loại và bị một sức mạnh lạ lùng bí hiểm nào đó gạt xuống hành tinh lạ này thì bây giờ con tàu vũ trụ ở đâu? Và July ở đâu?
Ánh sáng mờ nhạt dần chuyển sang bóng tối. Trên quảng trường bằng bêtông hầu như không còn người. Những người vừa đi qua gần bên anh với bước chậm rãi và mệt mỏi hoàn toàn không chú ý đến anh. Lúc này Peter sực nhớ ra điều cần thiết nhất phải làm: chiếc máy vô tuyến.
Anh lấy chiếc máy phát nhỏ bật theo bước sóng của con tàu Nhân Loại. Nếu con tàu còn tồn tại và ở gần đây thì nó sẽ trả lời.
Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Anh phát tín hiệu theo làn sóng của Fortuna 710. Không có trả lời.
Không biết sao làn sóng bị chặn, không truyền đi được, anh nghĩ. Nhưng trên hành tinh này chắc chắn phải có một đài vô tuyến mà ta có thể nghe được tính hiệu của nó hoặc hỏi nó. Anh bắt đầu dò tìm từng bước sóng một. Càng tìm càng căng thẳng, hồi hộp. Không một tín hiệu: Điện đài hoàn toàn vô dụng.
Điều gì đã xảy ra với July và điều gì đã xảy ra với chính anh?
Anh xem lại máy định vị một lần nữa. Đúng, anh đang ở cách trạm không gian Fortuna 710 ba triệu km trong hệ Mặt Trời gần dãy Ngân Hà, trên một hành tinh thực thụ. Nhiệt độ khí quyển 260C. Độ ẩm không khí không đo được. Oxy chỉ có vết hoặc có thể có trong những hợp chất.
Như vậy các máy móc dụng cụ vẫn hoạt động được bình thường, chỉ trừ điện đài.
Anh chắc chắn là anh không mơ. Lúc này anh đứng trên một thiên thể chưa được nghiên cứu. Không biết do tình cờ anh đã hạ cánh xuống đây hay là do những ý muốn của kẻ khác? Anh được tự do hay đang bị cầm tù? Chỉ có cách quan hệ ngay với bất kỳ một người nào đó.
Một vài thanh niên bước tới gần giữa quảng trường. Đánh giá bằng con mắt của người Trái Đất, thì đó là những thiếu niên. Học mặc những bộ áo liền quần màu xám của thợ máy và mặt nạ thở. Nhưng kỳ lạ là những chiếc mặt nạ này không che mắt họ nên thoạt trông có vẻ như một chiếc vòi: chiếc mặt nạ chỉ chụp vào mũi và một chiếc ống cao su có nhiều xếp ly khá dài dẫn tới một chiếc bình họ đeo trên lưng. Như vậy có thể nhìn được khá rõ. Ngay cả mồm họ cũng chỉ có một miếng gạc mỏng bảo hộ.
Peter tiến về phía họ và lấy tay vẫy. Mấy chàng trai thản nhiên nhìn anh và tiếp tục đi. Rồi có một thiếu phụ đi tới quảng trường. Peter lại vẫy. Vì qua chiếc nón chụp vũ trụ anh không thể nói được. Người thiếu phụ cũng bình thản đi qua hệt như mấy thanh niên vừa rồi. Peter cởi bộ đồ vũ trụ ra và chỉ giữ một chiếc máy thở trước mặt. May thay khối lượng của các bộ quần áo vũ trụ hiện đại không nặng quá nửa kilô. Chỉ trong giây lát Peter đã cuộn bộ đồ bỏ vào trong chiếc túi đeo bên hông. Tất cả việc này diễn ra ngay trên quảng trường. Trong lúc này cũng có một vài người đi qua chỗ anh nhưng không có một ai quan tâm tới anh.
Peter phát hiện ra rằng, tất cả những người này đi theo một hướng nhất định và đều nhắm vào một ngôi nhà vuông vắn hình hộp nằm gần đấy. Ở đó là cái gì nhỉ? Khác sạn? Nhà ga? Nhà hàng? Ga xe điện ngầm? Anh cũng theo họ đi về hướng đó. Lần này anh bước đi cũng nhẹ nhàng như đi trên mặt đất vì khối lượng của hành tinh này cũng gần bằng khố lượng Trái Đất nên lực hấp dẫn cũng suýt soát bằng nhau. Cùng lúc này anh cảm thấy đầu nhức nhối khó chịu và chiếc đồng hồ chuẩn đoán của anh chỉ rõ sự giảm huyết áp. Anh ấn vào chiếc nút nhỏ bên cạnh chiếc máy vạn năng. Lập tức anh cảm nhận được một luồng hỗn hợp gồm các chất đường, adrenalin và cafein được đưa vào cơ thể. Anh thong thả đi theo dòng người.
Anh đã dự đoán không sai. Họ vào một ngôi nhà lớn có nhiều cửa. Trên các cửa đều sơn vẽ các ký hiệu. Những ký hiệu này giống những hình vẽ ở các vườn trẻ, nhờ nó mà các em bé nhất có thể phân biệt được chiếc khăn tay và con thỏ, bông hoa hoặc một hình tam giác … Khi tới gần, anh có thể nhận rõ một vài ký hiệu. Một ký hiệu thể hiện một người đang ngồi ăn, ký hiệu nữa chỉ phòng tắm và một ký hiệu thứ ba vẽ cái giường.
Trước tiên anh bước vào phòng tắm có hương sen. Độ chiếu sáng ở đây cũng lờ mờ khó chịu. Nhưng anh đã dần dần quen rồi. Các bồn tắm hoặc các hương sen dược sắp xếp thành hàng dài. Đi sâu vào một đoạn nữa là các nhà vệ sinh. Anh mở một vòi nước trên một chiếc bồn tắm. Một luồng nước âm ấm dễ chịu chảy ra. Anh lấy một giọt đưa vào máy phân tích bỏ túi. Chất lỏng là nước thông thường có pha lẫn chút ít thuốc khử trùng. Đây lại là một đièu bí mật mới. Trên hành tinh này chỉ có Oxy trong các hợp chất. Như vậy có thể hình dung được rằng các sinh vật thuộc giông người hiếm có này phải thở dưỡng khí bằng mặt nạ.
Không ai nói với anh một lời. Tắm rửa xong, anh cảm thấy khỏe khoắn hơn đôi chút và bước qua gian bên cạnh, trên cửa có vẽ một người đang ngồi ăn.
Đó chính là phòng ăn. Phòng ăn sạch như lau li. Nhưng nó rất lớn, xám xịt và không hấp dẫn. Ngay cả khi mặt bàn cũng làm bằng một tấm chất dẻo mặt xám. Ngay ở đây anh cũng cảm thấy có cái gì kỳ kỳ. Điều đó là gì nhỉ? Mọi người đều ngồi ăn thong thả, không nói một lời, không nhìn người khác và cũng không hề quan tâm đến ai.
Peter tìm ngay được một chiếc bàn trống. Anh ngồi xuống cầm lấy bảng thực đơn để sẵn và bấm nút chiếc máy phiên dịch liên hành tinh. Chiếc máy này là một phát minh mới và là quà cưới của July tặng. Đã từ lâu lắm, từ hàng ngàn năm nay trên Trái Đất, tất cả những thứ cần cho mọi người dân đều không phải trả tiền, từ giầy dép tới thuyền buồm cũng như vé đi xem hát hoặc kem chocolat. Nhưng người ta luôn luôn phát minh được những cái mới. Và ai lao động tốt, có thành tựu khoa học kỹ thuật mới hoặc tác phẩm nghệ thuật đặc biệt và đôi khi cả những thành tích thể thao xuất sắc cũng được thưởng. Phần thưởng luôn tạo nên một sự kích thích và làm cho cuộc sống không trở thành đơn điệu. Chiếc máy phiên dịch liên hành tinh cũng thuộc vào loại sáng chế mới. Không những nó có thể dịch ngôn ngữ của các hành tinh đã biết và đã có quan hệ với Trái Đất, mà còn trong giây lát nó có thể tìm ra chìa khóa của tất cả các tín hiệu âm học hoặc quang học và làm cho tai mắt và bộ óc con người có thể nhận thức hiểu biết được. Mới đây, July đã viết một bản báo cáo tốt nhất về ngôn ngữ học trong hai ngàn sinh viên nên được thưởng chiếc máy này.
- Em tặng anh chiếc máy phiên dịch liên hành tinh – Trước chuyến bay vũ trụ July nói với Peter – Có thể khi tới một ngôi sao nào đó, anh sẽ gặp một nàng tiên diễm kiều hỏi anh một cái gì đó. Lúc đó anh cần cái máy này.
Sau đó họ cùng nhau cười ran. Đã bao lâu rồi nhỉ? Một năm hay một tuần? Thời gian vũ trụ không có giới hạn. Trong suốt chuyến bay, hai người chưa hề hạ cánh xuống một hành tinh nào. Họ không muốn nói chuyện với ai. Chỉ nói với nhau. Và nhiều lắm là trao đổi với các trạm không gian của Trái Đất.
Trên chiếc máy phiên dịch bỏ túi, một bên có chữ Vox để dịch tiếng, một bên có chữ tượng hình để dịch các ký hiệu. Peter bấm nút điều khiển máy. Một chớp đèn nhỏ bật súng chiếu vào tờ thực đơn. Lập tức hiện lên dòng chữ dịch:
Món ăn Oxy để tiêu hóa
Sốt tảo
Kem nấm 2 đơn vị
Bánh phồng hỗn hợp 2 đơn vị
Bánh phồng kem chuối 1 đơn vị 4 đơn vị
Mình hiểu lời dịch nhưng lại chưa nhận thức được. Peter nghĩ: Ở trường anh đã được học rằng trên Trái Đất có thời kỳ thực phẩm chưa được dồi dào nên các thức ăn đều có giá tiền. Như vậy khi vào khác sạn hoặc cửa hàng thực phẩm, người ta phải trả một lượng tiền nhất định để đổi lấy các loại thức ăn. Nếu ở đây có ghi “Sốt tảo, 1 đồng tiền vàng” thì anh không ngạc nhiên. Nhưng tại sao họ lại phải ghi “cần bao nhiêu Oxy để tiêu hóa”
Chiếc loa trên bàn lên tiếng với giọng trầm đặc biệt. Đầu tiên nó còn nói nhỏ, sau đó tiếng nói có vẻ sốt ruột. Peter vội gạt chiếc nút máy phiên dịch sang vị trí Vox anh liền được nghe:
- Anh chưa đặt món ăn …
- Kem nấm – Peter hỏi nhanh.
Chiếc máy dịch lại lập tức. Mặt bàn ăn xám mở ra và một đĩa thức ăn kiểu cháo đặc được đưa lên, kế bên có một dụng cụ như chiếc muỗng. Peter vừa tháo chiếc mặt nạ khỏi mặt vộ vàng chụp ngay nó vào. Không khí vừa đập vào mặt anh cay xè làm anh muốn ho sặc. Anh nhìn đĩa thức ăn mà chẳng biết làm sao. Nếu tháo mặt nạ anh sẽ bị ngạt, nếu để mặt nạ anh không thể ăn. Anh bèn nhìn chung quanh và quan sát những người khác. Tất cả mọi người đều đeo chiếc mặt nạ có vòi. Trên miệng chỉ che một tấm gạc. Khi ăn học gạt một góc tấm gạc lên và ngậm cuống muỗng vào mồm như một chiếc ống hút. Khi đó anh mới phát hiện ra cái muỗng có cán rỗng như một chiếc ống.
Peter nghĩ, bây giờ mình kiếm đâu ra chiếc mặt nạ loại này. Bí quá, anh liền đục một lỗ trên chiếc mặt nạn thở để đút cuống muỗng qua rồi ngậm vào mồm. Bây giờ anh bắt đầu hút loại cháo đặc. Món ăn này vừa có vị nấm và gần giống cháo tấm có muối. Nó không quá ngon cũng không quá dở.
Ăn xong anh cảm thấy mồ hôi toát ra. Anh lại nghe thấy tiếng loa hỏi:
- Ăn ngon chứ? Dùng một món gì nữa không?
Chiếc máy nhỏ lập tức dịch ra. Peter lầm bầm:
- Cảm ơn.
Peter vừa đứng dậy thì có một người khác ngồi vào chỗ của anh. Anh đi tới chiếc cửa trên có ký hiệu một chiếc giường. Hẳn đây là một khách sạn.
Anh đoán ở cửa sẽ có một quầy tiếp tân. Thay vào đó anh lại bước ngay vào một phòng ngủ rất rộng, có các giường ngủ, tủ và giá để đồ đạc. Nhìn quanh anh thấy có nhiều người đang cởi quần áo hoặc đang ngủ.
Lúc này anh cảm thấy mệt mỏi khôn tả. Nếu mình cứ nhào đại nằm vô một chiếc giường thì sao? Anh tự nhủ, khi chủ nó tớ xin lỗi và dựng anh dậy thì sao? Không, có lẽ ta không làm thế được.
Anh muốn hỏi một người nào đó rằng hiện anh đang ở đâu. Nhưng nếu anh đặt câu hỏi lập tức sẽ gây ra sự chú ý. Như vậy anh sẽ giải thích thế nào! Cũng không ổn. Nhưng lúc này Peter mệt quá rồi. Cái gì đã xảy ra với July? Nếu bây giờ anh nằm xuống đây và ngủ thiếp đi thì làm sao tìm hiểu được điều đó. Có thể July cần được ứng cứu? Có thể nàng bị nguy khốn và đang chờ anh? Vậy thì muộn mất. Nhưng lúc này anh mệt quá rồi. Hay là tại bữa ăn? Cái món kem nấm lạ lùng đó? Liệu họ có bỏ gì vào không? Thuốc ngủ chăng? Ngốc quá? Sao nãy mình không đưa món này vào máy phân tích trước khi ăn nhỉ? Bây giờ đối với anh chỉ cần một điều: nằm dài ra và ngủ … Nhưng có lẽ ta hãy hỏi chàng thanh niên đi qua.
- Thưa ông, ai có thẻ nằm ngủ trong chiếc giường này?
- Ai cũng được – Tiếng trả lời đều đều không tình cảm.
Peter nghĩ, mình phải cởi đồ ra chứ. Nhưng không kịp. Anh vừa đặt mình lên chiếc giường rất êm ái thì đã chìm vào giấc ngủ sâu.