Editor: May
Tiểu Quang đau đến trực tiếp nhe răng, dùng sức giãy giụa hất tay Nhan Chỉ Nhị ra,
“Dì, người làm đau cháu.”
Bỗng dưng, trong lòng Nhan Chỉ Nhị cả kinh!
Tựa như đột nhiên bị tát một cái, hoảng sợ đồng tử chợt trừng lớn, biểu lộ ngoan độc chưa kịp che dấu, cười đến cực kỳ khó coi nói,
“Bạn nhỏ, sao cháu lại ở bệnh viện một mình? Là sinh bệnh sao? Cha mẹ cháu đâu? Sao bọn họ không đi theo cháu?”
Bởi vì gia đình đơn thân, Tiểu Quang muốn thành thục hơn bạn nhỏ cùng tuổi một chút, tính cảnh giác cũng cao hơn.
Tiểu Quang không có ngây ngốc trả lời vấn đề của Nhan Chỉ Nhị, ngược lại rút cánh tay ra, khuôn mặt nhỏ tuấn khí mang theo ánh mắt phòng bị, ném một câu,
“Dì, người xấu mới có thể nắm lấy bạn nhỏ hỏi nhiều vấn đề như vậy.”
Sau đó nhanh chóng xoay người, chạy vào lầu một bệnh viện.
……
Chợt, sắc mặt Nhan Chỉ Nhị chợt hung ác.
Vừa muốn đuổi theo, Tiểu Quang đã chạy không thấy, Nhan Chỉ Nhị tùy tiện gọi lại một y tá đi qua hỏi,
“Này, cô biết đứa bé trai vừa rồi là ai không?”
Y tá nghĩ nghĩ, trên mặt cầm lòng không đậu biểu lộ ý cười nói, “A, cô nói chính là Tiểu Quang đi!”
“Tiểu Quang?”
“Đúng vậy, Hạ Thì Quang, một bạn nhỏ đặc biệt hiểu chuyện nghe lời.”
Hạ Thì Quang?