Editor: May
Tiểu Quang bị túm đến có chút đau, nhìn biểu tình có chút dữ tợn khủng bố của người phụ nữ trước mắt, có chút bất mãn nhíu nhíu mày, vẫn thực trấn định hỏi,
“Dì, người làm sao vậy?”
Nháy mắt, cổ họng Nhan Chỉ Nhị gần như hít thở không thông! Giống như bị cái gì đó bóp chặt cổ, không thở nổi!
Dung nhan trợn tròn đôi mắt, càng thêm vặn vẹo!
Bộ dáng khó có thể tin nhìn Tiểu Quang.
Lông mày đen rậm trời sinh, cái miệng nhỏ phấn nộn, đặc biệt là lúc cười rộ lên, nâng khóe mắt lên, trên má bên trái một cái má lúm đồng tiền rõ ràng thật sâu, có chút vô lại thanh tú.
Quả thực là khắc ra từ một khuôn mẫu với Nam Xuyên!
……
Anh không phải nói với mình, anh không có người phụ nữ khác ư? Giữa bọn họ chỉ là vấn đề thời gian, chỉ là vấn đề thói quen!
Vậy rốt cuộc đứa nhỏ này là chuyện như thế nào?
Đột nhiên, tâm Nhan Chỉ Nhị hung hăng run lên, thật giống như một tấm lưới cắm đầy vô số lưỡi đao, che trời lấp đất hướng về phía cô.
Lập tức, sợ hãi, hoảng loạn……
Cô phải làm sao bây giờ, hiện tại cô phải làm sao bây giờ?
Không thể, tuyệt đối không thể, Sở Nam Xuyên là người đàn ông của cô! Ba năm trước đây là vậy, hôm nay ba năm sau càng là như vậy!
Tuyệt đối không thể……
Trong tay, lực độ gắt gao nắm chặt, cũng càng thêm tàn nhẫn, trên cổ tay non mịn của Tiểu Quang, đã để lại một vòng dấu vết xanh tím.