Editor: May
Thịnh Vị Ương sờ sờ cái mũi, Emp dựng lông vừa mới liên tiếp vọt ra ngôn ngữ vài nước, bả vai nhỏ lại run a run.
“Lời này chính là chính ông nói.” Hoàng Phủ Bạc Ái thậm chí đến mí mắt cũng không nâng một chút, lạnh lùng nói một câu.
Hoàng Phủ Thí dựa vào trên sô pha hít sâu!
Bà nội nó!
Không tức giận không tức giận, nếu ông dễ dàng bị tiểu súc ** sinh nhà mình chọc tức như vậy, ông đã sớm bị tức chết rồi! Còn có thể sống đến bây giờ sao!
……
Hoàng Phủ Thí lại nhẫn không nổi, đá một cước vào chân ghế sô pha, Thịnh Vị Ương cảm thấy Emp nhất định xem chân sô pha kia trở thành chân ba tuổi mà đạp!
Hoàng Phủ Bạc Ái càng lạnh diễm thoáng nhìn, toàn là mỉa mai,
“Ấu trĩ.”
Hoàng Phủ Thí hả giận, sửa sửa vạt áo, nhắc chân, bắt chéo hai chân, giống như thái thượng hoàng ngồi chỗ đó, trên mặt tràn ngập ghét bỏ,
“Mày không ấu trĩ?”
“Sao tôi lại ấu trĩ?” Hoàng Phủ Bạc Ái tiếp tục hỏi lại.
“Vì một người phụ nữ, mày t/m/d lại có thể đến mệnh của chính mình cũng từ bỏ, mày không phải ấu trĩ thì là cái gì?”
Nhìn ánh mắt lạnh lùng trào phúng của cha già nhà mình, Hoàng Phủ Bạc Ái chợt hung tàn, nháy mắt băng sơn đầy trời, làm lơ miệng vết thương trên người, hung hăng thẳng sống lưng,
“Đến người phụ nữ của mình cũng không bảo hộ được, còn tính là đàn ông gì!”
……
Hoàng Phủ Thí nhướng mày, càng châm chọc hừ một tiếng, lại sớm đã ở trong lòng nhảy ba thước cao, dùng sức vỗ bàn tay!
Mẹ nó! Nói thật bà nội nó đúng vậy!
Đủ khí phách! Đủ ngưu bức! Người đàn ông đến người phụ nữ của mình cũng không bảo hộ được, trực tiếp lấy đậu hủ đập chết chính mình đi!
Nếu buổi tối hôm trước tiểu súc sinh không cứu vợ nó trở về tới, ông nhất định lấy dao phay chém nó đầu tiên!
Tuyệt đối khinh bỉ xích lõa trần trụi!
Ha ha, quả nhiên là con của Hoàng Phủ Thí ông