Editor: May
Bỗng chốc, vừa mở mắt.
Trong sự phác thảo, liền thấy được đường nét hoa lệ của anh, giống như hoảng thế, một khắc kia, chỉ cảm thấy năm tháng yên tĩnh, thời gian bình yên.
……
Đột nhiên, ngoài cửa phòng bệnh một trận bình bịch.
Nháy mắt sắc mặt Hoàng Phủ Bạc Ái trầm xuống, tựa như gió lạnh thổi trên thảo nguyên bão tuyết kia. Nha! Sao đã trở lại lần nữa rồi!
Thật vất vả ấm áp lãng mạn một lần, liền không thể để anh và vợ của anh hôn môi thật tốt một chút sao! Một hai cứ muốn tới phá hư!
“Vèo……”
Hoàng Phủ Bạc Ái nghĩ đám người Sở thiếu lại tới nữa, vơ lấy một cái gối đầu, trực tiếp ném qua, cửa phòng vừa mở, vô cùng tinh chuẩn nện ở trên đầu người tới.
Khóe môi Hoàng Phủ Bạc Ái kéo một cái, “……”
Thịnh Vị Ương vô tội chớp chớp mắt, “……”
Ách, sao lại là…… cha già của anh?!
……
Phòng bệnh Vip nào đó, đột nhiên truyền ra một tiếng rống giận kiểu rít gào,
“Tên nhóc thúi! Mày t/m/d ném ai vậy hả!!!”
Hoàng Phủ Bạc Ái che che lỗ tai của Thịnh Vị Ương, vẻ mặt ghét bỏ liếc nhìn cha già nhà mình, lạnh lùng nói,
“Ông nói chuyện nhỏ một chút.”
Hoàng Phủ Thí,
“……”
Tay nhỏ của Thịnh Vị Ương lôi kéo cánh tay Hoàng Phủ Bạc Ái, ý bảo anh đừng dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với Emp, cô không sao.
Cái mũi của Hoàng Phủ Bạc Ái hừ một tiếng, càng khinh bỉ liếc mắt quét Hoàng Phủ Thí một cái,
“Rống lớn tiếng như vậy, chỉ sợ người nào không biết nói ông ấy còn có thể bật nhảy về phía trước.”
……
Hoàng Phủ Thí kích động đến suýt nhảy lên từ trên sô pha, gương mặt tuyệt sắc đều vặn vẹo đến không thể nhìn, dõng dạc hùng hồn mắng,
“#%@≈ap;ap;ap;ap;ap;……!
Mẹ nó**! Màu - thằng nhóc chết tiệt! Ước gì lão tử chết có phải không!”