Editor: May
Thịnh Vị Ương méo miệng, bỗng chốc, mắt đào hoa khẽ nhướng, khóe môi nhếch lên, hai móng vuốt ôm ngực,
“Ba tuổi, nếu anh cũng biết em vì anh chịu nhiều khổ như vậy, về sau càng phải xem em thành bảo bối trong tay anh!
Em muốn anh hái sao cho em, anh tuyệt đối không thể hái trăng cho em! Em muốn anh xem sông lớn hướng đông, anh dám ngắm mặt trời lặn phía tây thử xem!
Tóm lại, vĩnh viễn nhớ kỹ sáu chữ!”
Một đám người, “Sáu chữ gì?”
Thịnh Vị Ương, “Cả đời chỉ có lệnh của vợ là đúng!”
Tập thể, “Ách, này hình như là chín chữ……”
Mắt lạnh của Hoàng Phủ Bạc Ái liếc qua, “Bà xã của tôi nói là sáu chữ chính là sáu chữ.”
Khóe mắt tập thể run rẩy, “……”
……
Thịnh Vị Ương sáng ngời có thần trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Ba tuổi, nghe rõ không?”
Mắt đen của Hoàng Phủ Bạc Ái trầm xuống, đáy mắt nồng đậm xẹt qua một chút tối tăm hơi không thể nhận ra, tiếp đó, môi mỏng hé mở, tràn ra giọng nói từ tính,
“Rõ ràng.”
“Hừ!” Con báo nhỏ nào đó thực kiêu ngạo cái mũi rầm rì, sau đó dán mặt qua, ngón tay chọc chọc má lúm đồng tiền của mình, “Còn không mau hôn hôn em.”
Hoàng Phủ Bạc Ái hơi giật mình, sau đó ánh mắt mềm nhũn, ôm cô hôn một cái.
Tập thể lại lần nữa cảm nhận được mười vạn tấn thương tổn……