Editor: May
Thịnh Vị Ương sửng sốt, sắc mặt Hoàng Phủ Bạc Ái chợt hung ác nham hiểm lạnh lẽo, Hoàng Phủ Bạc Ý đứng ở một bên, che miệng dùng sức ho khan, tròng mắt đều nghẹn đến mức sắp tuôn ra.
Công chúa tiểu bạch nào đó còn vẻ mặt không biết ánh mắt, hỏi cô,
“Tiểu Ý, tối hôm qua cậu ngủ bị cảm sao?”
Hoàng Phủ Bạc Ý cắn răng một cái, thiệt tình rất muốn tát một cái vào cái ót Iris, con nhóc này đều là cơ bắp sao!
……
Iris tiếp tục lầm bầm nói,
“Ương Ương, tôi quả thực khó có thể tưởng tượng, nếu tôi bị bắt cóc, tôi khẳng định sẽ chịu không nổi!”
Đám đàn ông cùng kêu lên thở dài, trong lòng thầm nghĩ, công chúa, đời này cô cũng đừng nghĩ theo đuổi được Hoàng Phủ.
Nhìn vẻ mặt muốn giết người làm cho người ta sợ hãi kia của Hoàng Phủ, mặc cho ai đều cảm giác được nhiệt độ phòng bệnh chợt lạnh lẽo xuống
Nam Tiểu Tố và Hoàng Phủ Bạc Ý thật sự không nhìn đựoc, một trái một phải xách theo Iris rời đi.
Thịnh Vị Ương tránh miệng vết thương của Hoàng Phủ Bạc Ái, động tác cẩn thận sờ sờ cái mũi, ngẩng đầu, nhìn mặt lạnh hung ác nham hiểm như ma của anh, cố ý run lên,
“Ba tuổi, rất lạnh, dựa vào anh liền không cần mở điều hòa.”
Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng mím môi, không để ý cô.
Mọi người nhìn nhau không nói gì, cực kỳ cơ trí lựa chọn ngậm miệng, rốt cuộc lúc này lời nói của con báo nhỏ là hữu dụng nhất.