Editor: May
Cái gì gọi là thiếu đánh! Chình là nhìn sắc mặt kiêu ngạo của thiếu gia kia! Nhìn đuôi lông mày nhướng lên kia, khóe miệng nâng lên, ni ** mã, quả thực quá khoe khoang mà!
Đám đàn ông hai mặt nhìn nhau, một bộ dáng “sao cậu còn chưa có vợ!”, đám phụ nữ nhìn nhau không còn lời nào để nói, một bộ dáng “Chồng cô chết ở trong mật đạo nào rồi hả!”.
Thịnh Vị Ương đặt ở hõm vai Hoàng Phủ Bạc Ái, nhịn không được “Xì” cười, bả vai nhỏ run a run.
Vừa nhấc đầu, dẩu miệng nhỏ, “Bẹp” một tiếng, hôn một cái lên mặt Hoàng Phủ Bạc Ái.
“Ba tuổi, anh nha một câu nháy mắt hạ gục đó!”
……
Đại thiếu gia nào đó được bà xã khích lệ liền viên mãn, bắt lấy môi anh đào của Thịnh Vị Ương, lại mổ một ngụm thật mạnh.
Một đám người vốn bát quái xem diễn, yên lặng nước mắt rơi, ngửa nhìn trời gào thét, không chịu nổi vợ chồng kiêu ngạo các người mà……
Phòng bệnh, lập tức náo nhiệt lên.
Iris bay nhanh đi đến bên giường bệnh, Thịnh Vị Ương muốn ngồi dậy từ trong lòng ngực Hoàng Phủ Bạc Ái, lại bị anh bắt lấy, ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy anh một bộ mặt ác bá “Thành thật ngốc”, trực tiếp liếc xéo cô.
Thịnh Vị Ương cong mắt xinh đẹp, cô chỉ là cảm thấy tư thế như vậy nói chuyện không có tiện thôi, chẳng lẽ anh cho rằng cô bởi vì Iris ghen sao?
Ai ngờ Iris chợt mở miệng, liền làm cho mọi người hỗn độn lại huyền huyễn trong gió.
Iris lôi kéo cánh tay Thịnh Vị Ương, vẻ mặt thương tâm muốn chết, đặc biệt kích động nói một câu,
“Ương Ương, cô chịu khổ!”