Editor: May
Thịnh Vị Ương nhịn xuống xúc động trực tiếp đá một chân qua, khuôn mặt nhỏ bạo hồng, khóe miệng run rẩy rống một câu,
“Anh câm miệng!”
Đi em gái anh đi!
Sao tên này có thể vô sỉ hạ lưu như vậy chứ!
Hoàng Phủ Bạc Ái cũng mặc kệ, bàn tay xoa nắn ngực cô chậm rãi hạ xuống, vết chai mỏng trong lòng bàn tay xoa bụng nhỏ, nhẹ xoa, Thịnh Vị Ương cuống quít đi bắt lấy tay anh.
Đột nhiên ---
“ầm” một tiếng!
Ánh mắt Hoàng Phủ Bạc Ái chợt hung tàn, động tác nhanh chóng bảo vệ Thịnh Vị Ương trong lòng ngực, giọng nói từ tính hơi khàn cực kỳ lạnh lẽo,
“Tiến vào!”
……
Ngoài cửa phòng bệnh, một đám người chưa kịp giơ chân chạy, mỗ Tiểu Xuyên Xuyên đằng trước trực tiếp đẩy cửa nhào vào.
Lảo đảo một cái, té ngã một tư thế lưng hướng lên trời tiêu chuẩn.
Sau khi “Phịch” bò dậy, còn vẻ mặt làm như có thật, vỗ vỗ bụi, dậm chân một cái nói,
“Ừ, sàn nhà này quá trơn, quá trượt……”
Hoàng Phủ Bạc Ý, Iris, Lôi Nặc, Quý Diệc Thừa, còn có Nam Tiểu Tố và Kỳ nhị đã mua bữa sáng trở về, khóe mắt đồng thời hướng sang phải, một người cho một chân lên.