Editor: May
Vì cô, anh thậm chí nguyện ý từ bỏ mệnh của mình.
……
Bỗng chốc, ngực đau dớn buồn bực một trận, ở trên du thuyền líc anh ôm cô từ ngoài lồng sắt cô không sợ, lúc cùng anh treo ở trên thang mây giống như con diều cô cũng không sợ……
Nhưng lúc này, cô sợ hãi.
Sợ hãi nếu anh và cô thật sự cùng chết, vậy đời này của cô, liền rốt cuộc không có biện pháp giống như bây giờ, tùy ý vỗ sờ mặt anh, cùng nhau hô hấp với anh……
Mắt tiễn khẽ nhíu, chảy ra một tầng gợn sóng lưu động.
“Anh còn chưa có chết, Tiểu Vị Ương em khóc cái gì?” Chợt, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, bởi vì thời gian dài không nói chuyện, mang theo một tia nghẹn ngào.
Thịnh Vị Ương hơi ngẩn ra, mắt đào hoa liễm diễm lập tức trừng lớn, tròn xoe nhìn người đàn ông đã mở to mắt ở trên giường bệnh.
Ba tuổi tỉnh?
Tỉnh khi nào!
……
Thịnh Vị Ương lấy lại tinh thần, chạy nhanh chóng xoay mặt đi, muốn rút cánh tay về.
Lại bị Hoàng Phủ Bạc Ái một phát liền bắt được cổ tay tinh tế, thình lình, khẽ động vết thương trên ngực, đau đến trực tiếp nhe răng.
Thịnh Vị Ương hoảng hốt, khuôn mặt nhỏ xoay đi cũng đột nhiên nhìn qua,
“Không cho phép nhúc nhích!”
Nhanh chóng cầm tay Hoàng Phủ Bạc Ái, dìu anh ngồi dậy, cúi đầu kiểm tra vết thương trên ngực anh, lụa trắng bố thật dày lại có chút vết máu thấm ra.