Editor: May
Phải biết rằng, hôm nay chính là cuối tuần! Bình thường, cô nhất định dẩu mông ngủ một giấc đến ba giờ chiều!
Nam Tiểu Tố nhịn không được thưởng một quả cầu xem thường tròn vo
“Cái đó, Kỳ Mộ Phi, tôi đi mua bữa sáng, anh trước ở bên ngoài chờ một lát, đừng đi vào làm bóng đèn hợp kim Titan 24k thuần, quá sáng.”
Khóe miệng Kỳ Mộ Phi rút rút, sau đó mặt đen nghiêm lại,
“Tôi đi với cô.”
Nam Tiểu Tố, “……”
Sau đó như đi vào cõi thần tiên mơ hồ bị mỗ nam bắt lấy cánh tay dắt đi rồi.
……
Trong phòng, Thịnh Vị Ương ngồi ở bên cạnh giường bệnh của Hoàng Phủ Bạc Ái.
Lẳng lặng nhìn anh, nghe tiếng hít thở đều đều của anh.
Ánh mặt trời màu vàng kim xuyên qua cửa sổ tiến vào, chiếu vào lên sườn mặt của anh, rút đi tái nhợt thảm đạm đêm đó, phủ lên một tầng ửng hồng nhàn nhạt.
Trong lòng Thịnh Vị Ương chợt giật mình, giơ tay nhẹ nhàng xoa mặt anh, tinh tế miêu tả.
Đường nét của anh rất sâu.
Mày rậm hoa lệ giống như từng tân trang qua, đuôi lông mày khẽ nhướng, mắt đen nhắm lại, lông mi thật dài ngay cả phụ nữ cũng nhịn không được mà đố kỵ.
Nhưng mà, lại không câu hồn giống như phụ nữ vậy, độ cong hơi cho phép, ánh mặt trời tùy ý nhảy lên ở trên mí mắt, giống như dương cầm thần kỳ có thể tự mình diễn tấu trong truyện cổ tích.
Mũi cao thẳng, môi mỏng yêu mị, mỗi một chỗ đường cong, giống như đều là thượng đế tỉ mỉ điêu khắc, tuyệt sắc, tà hoặc.
Mà người đàn ông ưu tú như vậy, là của cô.