Editor: May
Hoàng Phủ Bạc Ái bóp chặt eo thon nhỏ của Thịnh Vị Ương, nâng cô lên, dựa vào sức nổi của nước lay động ở trên mặt nước, sau đó lại nhẹ nhàng nâng bụng nhỏ của Thịnh Vị Ương,
“Tiểu Vị Ương, tay chân cùng nhau dùng sức vạch ra ngoài.”
Thịnh Vị Ương ngoan ngoãn làm theo, thân thể nổi bơi về phía trước một chút, Hoàng Phủ Bạc Ái giẫm đáy bể bơi, vẫn luôn từng bước theo sát ở bên người cô,
Bởi “kiểu người máy” đó khoảng năm mét, Hoàng Phủ Bạc Ái thấy gương mặt ngọc bạch của Thịnh Vị Ương trướng đến đỏ rực, chợt rống một tiếng,
“Tiểu Vị Ương, nín thở làm gì? Hô hấp!”
Thịnh Vị Ương đang hết sức chuyên chú bơi về phía trước, đột nhiên cả kinh, bị dọa rồi, sặc một ngụm nước, cả người hoảng sợ chìm xuống, cánh tay chân dài nhỏ bắt đầu không ngừng vùng vẫy.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái gần như là liền ôm Thịnh Vị Ương trước tiên, hoàn toàn không để đầu cô tiến vào trong nước.
“Khụ…… Khụ khụ……”
Thịnh Vị Ương sặc đến ho khan một trận, khuôn mặt nhỏ nghẹn hồng càng sâu.
Cả người lại trạng thái bạch tuộc càng dán chặt ở trên người Hoàng Phủ Bạc Ái, hai tay gắt gao ôm lấy cổ anh, chân thon dài quấn quanh eo tinh hẹp.
Ngước mắt, trên mặt trắng thuần dính bọt nước văng lên lúc hoạt động vừa rồi, mắt tiễn khẽ chớp, một mảnh ướt liên sương mù, vẻ mặt oán trách nhìn anh.
Bộ dáng ủy khuất kia, quả thực cực kỳ đáng thương, nhìn đến làm người ta hoàn toàn không có biện pháp không đau lòng, nhưng càng muốn hơn là tàn nhẫn khi dễ cô.
Hô hấp Hoàng Phủ Bạc Ái căng thẳng, cúi thấp đầu,
“Bà xã, anh sai rồi……”