Editor: May
Mỗ nữ một biểu tình liệt nữ, càng gắt gao ôm chặt cổ Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Em không xuống!”
Hoàng Phủ Bạc Ái, “……”
Em nha không phải muốn bơi lội ư? Còn em không xuống!?
Hoàng Phủ Bạc Ái tát nhẹ một cái ở trên mông phấn vểnh lên của cô, giọng nói từ tính hoa lệ bá đạo lại sủng nịnh,
“Xuống dưới.”
---
...
“Không xuống!”
“Em có xuống không?”
Thấy sắc mặt Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lẽo, Thịnh Vị Ương bẹp bẹp miệng nhỏ, dùng khóe mắt trừng anh,
“Ba tuổi, anh không ôn nhu chút nào!”
Hoàng Phủ Bạc Ái rất vân đạm, rất phong khinh trở về một câu,
“Nghiêm sư xuất cao đồ.”
Vậy còn không ôn nhu? So với năm đó khi còn nhỏ bọn họ bị ma quỷ thao luyện, đây quả thực chính là đãi ngộ thiên đường!
Nhưng mà, thật ra anh chỉ là làm bộ, nào dám thật sự nỡ mặt lạnh với cô.
……
Thịnh Vị Ương liếc trắng Hoàng Phủ Bạc Ái một cái, buông lỏng cổ anh ra, tuy rằng biết anh nhất định sẽ bảo vệ tốt chính mình, trong miệng vẫn là lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại,
“Ba tuổi, anh nâng em đi, anh nâng em đi……”
“Câm miệng.”