"Đại ca, nhị ca, sao các huynh tới sớm như vậy?" Vũ Văn Tiểu Tam đi từ xa, đã nhìn thấy hai người kia ở cửa, cười chạy như bay về phía ngoài cửa.
Mà hôm nay, phủ nhiếp chính vương đều là một mảnh lửa đỏ, giống như là bắt lửa, tràn ngập không khí vui mừng, so với không khí tiệc đầy tháng ngày đó không kém chút nào.
Vỗ một cái lên đầu nàng, trên mặt mang theo nụ cười cưng chìu: "Thế nào? Không hoan nghênh à?"
"Hoan nghênh! Hoan nghênh!" Gật đầu thật nhanh, "Đại ca và nhị ca tới, làm sao sẽ không hoan nghênh đây?"
Nói xong liền nhào tới trong ngực của bọn hắn sỗ sàng, mà cửa lớn vương phủ, lập tức xuất hiện bóng dáng một tên nam nhân vội vàng hấp tấp, vừa nhìn thấy hành động của nàng, sắc mặt lập tức cứng đờ, khuôn mặt tối sầm! Vừa nghe thấy Vũ Văn Hạo và Vũ Văn Triệt tới, nha đầu này cực kỳ vui mừng, hắn nhìn một cái liền biết có vấn đề. Quả nhiên, vừa ra tới liền bắt được nàng!
"Khụ khụ. . . . . ." Mặt đen lại ho khan mấy tiếng tỏ vẻ cảnh cáo.
Một tiếng ho này, khiến mỗ nữ đang hạnh phúc nhào vào trong ngực trai đẹp, sắc mặt lập tức cứng đờ, co rúm thân thể lại rời khỏi lồng ngực của Vũ Văn Hạo, rồi sau đó rất đàng hoàng đứng ở một bên, cúi đầu không dám nhìn sắc mặt của hắn.
Thấy hình như nàng có chút giác ngộ khi làm sai chuyện, hắn cũng không gây thêm nhiều khó khăn, ôm quyền mở miệng về phía Vũ Văn Hạo và Vũ Văn Triệt: "Đại ca, nhị ca!"
Trước đó vài ngày, đã phái người đưa sính lễ tới. Trong lòng có chút không hiểu tại sao Vũ Văn Hạo và Vũ Văn Triệt đến sớm như vậy, còn hai người nữa mới tới hôn lễ mà!
"Muội phu!" Trên mặt của hai người đều là nụ cười, đối với muội phu xuất sắc này vẫn là rất hài lòng. So với Hiên Viên Ngạo không biết quý trọng lúc trước thì tốt hơn nhiều! Bây giờ mỗi lần Vũ Văn Hạo nhìn thấy bộ dạng Hiên Viên Ngạo một đầu tóc bạc, thì có một loại sảng khoái hắn tự làm tự chịu!
Trước đó vài ngày, phủ nhiếp chính vương đưa sính lễ tới. Mới đầu phụ thân đại nhân thấy Hiên Viên Vô Thương không tự mình đi, sắc mặt tương đối khó coi, nói là hắn không đặt nhạc phụ đại nhân ông ở trong mắt. Nhưng sau lại thấy sính lễ này dài đến mấy trăm mét, giá trị liên thành, hơn nữa Hiên Viên Vô Thương lại tự thân viết một phong thư, nói Vũ Văn Tiểu Tam vừa mới sinh con không lâu, không nên lặn lội đường xa vân vân, mình muốn chăm sóc nàng, cho nên không thể tự mình đưa sính lễ tới, lời nói khẩn thiết, không hề qua loa, cũng không có thái độ khinh nhờn.
Mới khiến lão nhân gia ông tiêu tan hết tức giận.
Mà hai người bọn họ tới trước, lại là vì chuyện khác.
"Mời vào bên trong!" Nói xong liền mời bọn họ vào vương phủ, nói chuyện ở cửa lớn, luôn có chút bất tiện.
Vũ Văn Triệt vẫn luôn nhàn nhạt, không nói một lời.
Vào vương phủ, mấy người ngồi vào chỗ của mình.
"Đại ca, nhị ca, lần này các huynh tới có chuyện gì không?" Lại nói bọn họ ngược lại không có chủ động tới thăm nàng, lần này tới rốt cuộc là vì sao?
"Tất nhiên vì chuyện hôn sự của các muội. Đại ca đã sớm tính đến sẽ có một ngày này, cho nên đã sớm mua một tòa nhà ở phía bắc kinh thành. Đến lúc đó, Tam nhi cứ xuất giá từ nơi đó!" Mở miệng cười, đáy mắt đều là cưng chiều.
"Hả?" Tại sao muốn phiền phức như vậy?
Giống như nhìn thấu nghi ngờ của nàng, cười khẽ mở miệng: "Xuất giá, tự nhiên muốn từ nhà của Vũ Văn ta, sao có thể xuất giá từ phủ nhiếp chính vương đây?"
Ặc, vậy cũng đúng!
Xuyên qua lâu như vậy, Vũ Văn Tiểu Tam cũng chưa thấy Vũ Văn Triệt nói nhiều như thế, ngược lại vào thời khắc này lại lên tiếng: "Đại tiểu thư của Vũ Văn gia, xuất giá phải thuận lợi vui vẻ!"
"Cám ơn ca ca!" Cười hì hì gật đầu một cái, hai người ca ca này, ngược lại thật sự là thật lòng thương nàng.
Hiên Viên Vô Thương dừng một chút, cũng nhẹ gật đầu. An bài như vậy, không có gì không ổn. Hắn cũng muốn cho nàng một cuộc hôn lễ long trọng, vốn cũng bởi vì chuyện này có chút lo lắng, hiện tại trái lại để hai người bọn họ giúp hắn nghĩ đầy đủ hết.
Thấy Hiên Viên Vô Thương cũng nhẹ gật đầu, Vũ Văn Hạo liền mở miệng cười: "Chính là như vậy, vậy chúng ta liền đón tiểu muội đi trước!"
Lời này vừa nói ra, mỗ nam biến sắc, chỉ thiếu chút nữa là nhảy dựng lên! Rất buồn bực mở miệng: "Tại sao? Chờ tới ngày thành thân, hoặc là trước khi thành thân một ngày rồi đi qua đó không được sao?"
"Bình thường, nam nữ trước ngày thành thân ba ngày đều không thể gặp mặt mới thích hợp, nếu không sẽ có điềm xấu, chẳng lẽ điều này cũng cần người anh vợ như ta tới nhắc nhở ngươi sao?" Vũ Văn Hạo ngược lại hiếm khi tốt bụng, còn cười giỡn với hắn. Thật ra thì trên thực tế, Hiên Viên Vô Thương so với hắn còn lớn hơn một tuổi.
Trên khuôn mặt như cánh hoa đào của mỗ nam thoáng qua màu sắc đa dạng phong phú, cực kỳ đẹp mắt! Vũ Văn Tiểu Tam ở một bên che miệng cười trộm!
Chuyện xưa kết thúc, mỗ nữ dưới ánh mắt không tha của người nam nhân nào đấy, đi theo hai ca ca của mình, cười hì hì bước ra khỏi vương phủ.
Nam tử tuyệt sắc khuynh thành ôm nữ nhi, đứng bên cạnh hai đứa con trai, vô cùng thê lương nhìn theo bóng lưng của nàng! Chỉ là nhìn thế nào cũng đều khiến người ta buồn cười!
Tiểu Nguyệt phía sau hắn lau mồ hôi trán một cái, vương gia rõ là. . . . . . Vốn là đứa nhỏ này được nàng bế rất tốt, đột nhiên vương gia khăng khăng đoạt mất. Mà mọi người đều biết rõ mục đích của vương gia là gì! Không phải là vì tranh thủ chút đồng tình của vương phi sao? Nhưng có cần khoa trương như vậy không? Giống như nàng dâu nhỏ bị vứt bỏ vậy!
Đám hạ nhân của vương phủ rất là im lặng vuốt ve cái trán! Thật sự là quá mất mặt rồi!
Bọn họ chân trước đi không bao lâu, xe ngựa của đám người Hiên Viên Mặc liền đến.
Môi mỏng như hoa anh đào than thở một tiếng, hôm nay cũng thật là náo nhiệt. Tới canh ba, mọi người đều tới đây!
Hiên Viên Ly cúi gằm đầu đi vào, thấy Hiên Viên Vô Thương, há mồm liền hỏi: "Hoàng thẩm đâu?"
Vừa hỏi, khiến nét mặt người nào đó trong nháy mắt vô cùng buồn bã! Tiểu Nguyệt nhanh bước tới giải thích Vũ Văn Tiểu Tam đang ở đâu, nghe xong liền nói với Hiên Viên Vô Thương: "Hoàng thúc, ta đi thăm hoàng thẩm một chút!" Một bộ dáng buồn bã, nói xong xoay người rời đi.
Lần này ngược lại khiến Hiên Viên Vô Thương có chút cau mày, nha đầu kia chưa từng buồn bã như vậy? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Nhưng mà để cho nàng qua thăm Tam nhi chút cũng tốt, tránh cho Vũ Văn Hạo và Vũ Văn Triệt giở trò với Tam nhi! Vì vậy liền mở miệng với Đình Vân ở một bên: "Ngươi hộ tống công chúa qua đó." Dứt lời lại nhìn Tiểu Nguyệt, "Đi qua hầu hạ tiểu thư!"
"Dạ!" Hai người cùng nhau đáp xong, liền lĩnh mệnh rời đi.
Hiên Viên Mặc lắc lắc cây quạt, đáy mắt xẹt qua chút mất mát. Vốn cho là đến sớm một chút liền có thể nhìn nàng lâu mấy ngày, không ngờ nàng lại đi tới chỗ khác.
So sánh với thất vọng của hắn, Hiên Viên Ngạo trái lại bình tĩnh hơn một chút. Gặp nhau không bằng nhớ nhau, dù thế nào đi nữa giữa nàng và hắn đã thành như vậy, thấy hay không thấy, cũng không có bao nhiêu khác biệt, thấy nhiều hơn ngược lại chỉ thêm thương cảm mà thôi.
Nhìn Hiên Viên Vô Thương một chút, mở miệng: "Hoàng thúc, thật xin lỗi." Trước đó vài ngày là hắn hiểu lầm, không hỏi trắng đen rõ ràng đã tới đây đánh một trận với hoàng thúc, hoàng thúc cũng chưa từng đánh trả, mà mình ra tay cũng tương đối nặng, cho nên hôm nay mới xin lỗi.
Cười cười: "Không sao, hoàng thúc đáng đánh. Vào trong ngồi đi."
Hắn vốn là đáng đánh, nếu không phải hắn mềm lòng với Đình Vũ nhiều lần, sao có thể khiến nàng hiểu lầm trốn đi? Nếu giữa hai người có vấn đề, sai, tuyệt đối sẽ không chỉ do một người, hai người đều chỉ có trách nhiệm. Nếu hắn thật không có chỗ sai lầm, nàng tuyệt đối sẽ không hiểu lầm. Cho nên hắn mới nói như vậy.
Dứt lời liền chuẩn bị đưa đứa bé cho hạ nhân đứng bên cạnh, không ở đây day dưa vấn đề này thêm nữa. Hạ nhân này đang muốn nhận, lại bị Hiên Viên Triệt đoạt mất: "Cho ta nhìn một chút, khuôn mặt không giống hoàng thúc và hoàng thẩm!"
Lời này vừa nói ra, cũng khiến Hiên Viên Mặc và Hiên Viên Ngạo hứng thú đi qua, cùng tiến đầu tới nhìn.
Hiên Viên Sở Cuồng mím mím môi, nhỏ giọng mở miệng: "Có muội muội, các ca ca liền không thích chúng ta rồi!"
Hiên Viên Lạc Thần như một tiểu đại nhân sờ sờ đầu của hắn: "Không sao, đây là bình thường, các ca ca đều là nam, khẳng định thích nữ nhân!"
Hai đứa trẻ đè giọng nói xuống thật thấp, nhưng vẫn để đám người Hiên Viên Mặc nghe được, không nhịn được cười lên ha hả!
Hiên Viên Triệt cúi đầu, mở miệng về phía Hiên Viên Sở Cuồng: "Ta nói Cuồng nhi, hôm nay đệ không uống say à?"
Lời này vừa nói ra, dĩ nhiên khiến mọi người nhớ lại lần tụ hội một năm trước, chuyện đã xảy ra lúc mọi người cùng tới, khiến mọi người cười đến ngã trái ngã phải, đến Hiên Viên Triệt đang ôm đứa bé đều nở nụ cười.
Triệt ca ca đáng chết này, chỉ biết đâm chỗ đau của người ta! Hiên Viên Sở Cuồng nghiêm mặt, nhíu lông mày nhìn hắn một hồi lâu, rồi sau đó cắn răng nói: "Thật ra thì ta đã sớm uống say, chỉ là không muốn nói cho ngươi biết!" Hôm nay mẫu thân không có ở đây, nói mình uống say chắc không sao đâu?
"Xì. . . . . ."
"Ha ha ha. . . . . ."
Mộat trận cười thật to vang lên, đứa nhỏ này thật có phong phạm của Vũ Văn Tiểu Tam!
Hiên Viên Lạc Thần vỗ một cái lên trán của mình, rất im lặng nhỏ giọng mắng: "Tên ngu ngốc này!"
Mọi người cười đủ rồi, Hiên Viên Triệt liền mở miệng hỏi thăm: "Hoàng thúc, tên đứa bé này là gì?"
27
Vừa mới hỏi, đột nhiên sắc mặt mỗ nam trở nên rối rắm: "Còn chưa đặt tên!"
"Hả? Còn chưa đặt tên?" Có chút kinh ngạc.
Còn chưa đặt tên, sao có thể chưa đặt tên? Hắn đặt vô số cái tên, nhưng nha đầu kia lại cứ muốn đặt tên cho đứa bé, gọi là Hiên Viên Lucy, Hiên Viên Darling, không biết là cái tên kì quái gì! Mấy phen tranh chấp không xong, cho nên vẫn chưa đặt!