Một tháng sau, Vũ Văn Tiểu Tam ở cữ xong rồi, thương thế của Hiên Viên Vô Thương cũng đã tốt hơn.
Ngày kia, chính là lúc bọn họ lên đường.
Gia Luật Trục Nguyên sai người chuẩn bị tốt xe ngựa, rồi tự mình đưa bọn họ rời đi. Tiểu Nguyệt dẫn đầu ôm nữ nhi Vũ Văn Tiểu Tam mong đợi đã
lâu, ngồi lên xe ngựa.
"Hiền huynh, đa tạ huynh đã chiếu cố mấy ngày nay!" Vũ Văn Tiểu Tam ôm quyền mở miệng.
"Hiền muội không cần khách khí." Cũng học bộ dạng của nàng chắp tay, trên khuôn mặt khí phách lộ ra một nụ cười cuồng ngạo.
Mà Hiên Viên Vô Thương chỉ thờ ơ quét mắt nhìn hắn ta một cái. Nếu không phải hắn giấu Tam nhi, sao mình có thể tìm lâu như vậy cũng không tìm
được nàng? Cho nên bắt hắn nói đa tạ hắn ta, đó là chuyện không thể nào! Ngược lại, hắn còn có chút muốn đánh hắn ta một trận!
"Vậy chúng ta đi đây, hiền huynh về trước đi." Nàng nói xong, chuẩn bị bước lên xe ngựa.
"Ừm!"
Hiên Viên Vô Thương nhìn hắn ta, cười lạnh một tiếng, rồi sau đó vén rèm xe lên, cùng ngồi lên xe ngựa.
Gia Luật Trục Nguyên sờ lỗ mũi một cái, có chút không thú vị nhìn xe
ngựa đang chạy xa của bọn họ. Đời này Gia Luật Trục Nguyên hắn còn chưa
bị người ta dùng ánh mắt chán ghét đó nhìn qua đâu. Hai đứa bé ngược lại vươn tay, vẫy tay với hắn: "Cữu cữu, gặp lại sau!"
"Gặp lại sau!" Cười khí phách một tiếng, gương mặt đó nhất thời cảnh xuân rực rỡ, không phí công thương hai tiểu tử này.
Mà Mộ Di Tuyết một thân áo trắng, nhàn nhạt nhìn bóng lưng bọn họ một
chút, lật người nhảy lên một con ngựa, sau đó đi sau xe ngựa bọn họ,
không xa không gần, khoảng cách đúng mười mét
"Tam nhi, chúng ta đuổi hắn đi có được không?" Mỗ nam lại bắt đầu làm
nũng. Nghe Tam nhi nói, Mộ Di Tuyết đó đã đi theo Tam nhi tám tháng,
cộng thêm tháng này là chín tháng. Nữ nhân của hắn, người khác đi theo
sau mông làm gì?
Ặc, thật ra thì nàng cũng không thích mỗi ngày đều có một người giống
như có thể nhìn thấu mình đi theo phía sau, nhưng dù sao người ta cũng
có ân với mình, có rất nhiều lời cũng không tiện mở miệng. Nhìn Hiên
Viên Vô Thương, do dự một chút, nghĩ nên nói thế nào mới tốt, cuối cùng
mím môi: "Chàng tự nói đi, nếu có thể thuyết phục coi như là bản lãnh
của chàng."
Lời này vừa rơi xuống, hắn liền ôm nàng tựa lên giường trong xe, dùng
truyền âm bí mật truyền người đang cưỡi ngựa phía sau, lập tức vào tai
người nào đó.
"Mộ công tử đi theo thê tử ta lâu như vậy, không biết muốn gì?"
--"Phụng lệnh sư phụ, bảo vệ nàng."
Lệnh của sư phụ? Sư phụ Mộ Di Tuyết là Thiên Sơn lão nhân, đây là ý của
Thiên Sơn lão nhân? Lại nói, mình còn thiếu Thiên Sơn lão nhân một nhân
tình! "Vương phi của bổn vương, tự có bổn vương bảo vệ, không cần Mộ
công tử phí tâm!"
--"Ta đã cứu nàng." Ân cứu mạng, ngươi không thể dùng lực để tương báo,
cũng không thể đuổi đi ta? Hơn nữa ngươi cũng không giống như ngươi nói, có thể bảo vệ nàng. Nếu không, sao còn cần Mộ Di Tuyết hắn tới cứu
nàng? Một câu hai nghĩa, khiến hắn nghẹn họng, không nói ra lời. (đoạn
này ý Mộ Di Tuyết nói Hiên Viên Vô Thương không thể đánh huynh ấy báo
đáp ơn cứu mạng)
Trong lòng cũng cảm thấy có chút kỳ quái, ai cũng biết "Ly trần công tử" Mộ Di Tuyết trời sanh tính đạm bạc, sao có thể nguyện ý xuất hiện bảo
vệ một người chứ? Còn là một người không hề liên quan tới mình! Hơn nữa dưới lệnh đuổi khách của mình cũng không đi!
Vẫn không nghĩ ra ý đồ của hắn ta là gì, cho nên không tiếp tục suy nghĩ nữa.
. . . . . .
Một đường lắc lư, rốt cuộc đã trở lại phủ nhiếp chính vương vào ngày thứ bảy. Hạ nhân trong vương phủ đều biết bọn họ sắp trở về, cho nên đã
đứng chờ ở cửa từ lâu.
Hiên Viên Vô Thương dẫn đầu xuống xe, Vũ Văn Tiểu Tam theo sát phía sau. Vừa xuống xe, liền nhìn thấy ở cửa đứng một đám người.
"Cung nghênh vương gia, vương phi trở về phủ! Cung nghênh tiểu thế tử,
tiểu công tử, tiểu quận chúa trở về phủ!" Âm thanh kia lớn vang thấu nửa bầu trời.
"Đứng lên đi." Hiên Viên Vô Thương lên tiếng, bọn hạ nhân liền mặt ôm
kích động đứng lên. Nhìn đầu tiên, dĩ nhiên là tiểu thế tử và tiểu công
tử, cũng có vài người nhón chân lên nhìn đứa bé trong ngực Tiểu Nguyệt.
Ngược lại không có bao nhiêu người nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, ít nhiều gì
cũng có chút oán niệm với nàng.
Sau khi Mộ Di Tuyết lạnh nhạt nhìn bọn họ, liền tung người xuống ngựa,
đứng ở một bên. Trên mặt là biểu hiện không rõ ràng, không nhìn ra đang
suy nghĩ gì.
Cửa vẫn treo cao lồng đèn đỏ, biểu hiện mới làm tiệc mừng không lâu.
Vũ Văn Tiểu Tam có chút hoài nghi quét Hiên Viên Vô Thương một cái, tên này sẽ không thật sự đón dâu chứ?
Chỉ một lúc sau, đã có người hóa giải nghi ngờ của nàng.
Một nữ tử xinh đẹp một thân lục y vững vàng đi ra từ bên trong phủ,
nhìn Hiên Viên Vô Thương, lại nhìn Vũ Văn Tiểu Tam: "Bái kiến vương gia, vương phi!"
"Quận chúa không cần đa lễ." Giọng nói vô cùng từ tính vang lên, bên môi nâng lên một nụ cười nhạt. Trong lòng xuất hiện một ý nghĩ xấu, nha
đầu, ai biểu nàng chạy, xem ta có hù chết nàng không!
Nàng kia bưng miệng cười: "Tuy nói Mạc Oanh là Quận chúa, nhưng gả vào
phủ nhiếp chính vương, nhất định phải theo như quy củ vương phủ. Lại
nói, chỉ là một quận chúa nho nhỏ, sao có thể cao quý bằng vương gia và
vương phi chứ!"
Nhìn bọn họ ngươi một câu ta một câu, mỗ nữ biến sắc, quay đầu đi. Lại
bị một bàn tay kéo cánh tay lại, tiếng cười khẽ của nam tử vang lên:
"Nàng đó!"
Chỉ chốc lát sau, Liên Vụ vững vàng đi ra ngoài, trên mặt có chút rối rắm, buồn bực, các loại tình cảm phức tạp!
Tốt rồi, cứ như vậy bị vương gia bán đi! Lại nói, hai năm trước, mình
thi hành nhiệm vụ ở Vũ Long, chợt nhìn thấy tiết mục cường đạo trêu chọc nữ tử, nhất thời vui vẻ nên chạy tới làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Đâu biết rằng đó là tiểu quận chúa của quận vương Dạ Hoằng Quy. Trước đó vài ngày lo lắng chuyện tìm vương phi, chợt Dạ quận vương tới cửa bái
phỏng, nói là tìm ân nhân đã lâu. Mà vị Mạc Oanh quận chúa lại càng
nguyện ý lấy thân báo đáp, nhằm báo đáp đại ân của hắn!
Dạ quận vương thấy Liên Vụ ở trên giang hồ cũng là danh tiếng lẫy lừng,
giúp Hiên Viên Vô Thương xử lý hai trang, bốn các và thế lực trên giang
hồ, dung mạo cũng anh tuấn hiếm có, cộng thêm nữ nhi lại ưa thích, cho
nên liền đề nghị chuyện này với vương gia. Không ngờ đề nghị này ngược
lại khiến vương gia thức tỉnh, đúng lúc nghĩ ra biện pháp bức vương phi
xuất hiện!
Cho nên thương lượng với Dạ quận vương diễn một vở kịch, đợi sau khi
vương gia tìm được vương phi liền chiêu cáo thiên hạ, thật ra thì tất cả chuyện này chỉ là hiểu lầm, không biết là người nào ở bên ngoài truyền
bậy, nói gạt người đời. Bày thế cờ xong, diễn viên cũng chuẩn bị xong,
kết quả cuối cùng cũng thành công rồi.Nhưng! Nhưng có người nào hỏi qua ý kiến Liên Vụ hắn không?
Có hỏi hắn muốn thành thân hay không hả? Hả? ! Tại sao vương gia tìm
vương phi, lại muốn hắn tới gánh quả đắng chứ? Nếu biết sẽ có chuyện
này, dù đánh chết hắn, lúc trước cũng sẽ không đi xen vào việc của người khác, anh hùng cứu mỹ nhân! Mạc Oanh quận chúa này, nhìn thì giống dịu
dàng như nước, trên thực tế đúng là dịu dàng như nước. Nhưng một tháng
qua, mỗi lần mình có tâm tư đi thanh lâu, đều chưa ra khỏi cửa đã bị bắt được!
Sau đó. . . . . . nếu cãi lộn thì cũng thôi đi, để cho hắn sinh chán
ghét càng dễ đi ra ngoài, nhưng nàng lại luôn là một phen khóc thút thít kể lể, thật giống như rất đau lòng khổ sở, hoa lê đái vũ. Dù hắn biết
rõ đó chỉ là nửa thật nửa giả, nhưng vẫn không thể đi ra khỏi cửa! Thật
sự là đáng hận!
"Phu quân!" Dạ Mạc Oanh nhìn thấy Liên Vụ, liền thẹn thùng mở miệng.
Khóe miệng Liên Vụ giật giật, là một bộ dạng phu thê tương kính như tân, trả lời một câu: "Nương tử!"
Mà ở cửa, người nào đó không hiểu chuyện gì đã lún sâu vào sự tức giận, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ lên. Ách. . . . . . Hiểu lầm!
Ngón tay thon dài gõ lên ót nàng: "Ai bảo nàng lại không tin ta!"
Le lưỡi một cái, đàng hoàng cúi đầu: "Người ta biết sai rồi!"
"Thật biết sai rồi sao?" Người nào đó vẫn nhất quyết không buông tha.
Thật ra thì cũng không thể trách nàng hiểu lầm, mới vừa rồi rõ ràng mình bị lừa gạt. Hắn và một cô nương mà nàng chưa từng gặp ở chung một chỗ
nói chuyện qua lại? Hôm nay xuất hiện, dĩ nhiên là vì lừa nàng, bất luận nhìn thấy cái gì cũng không cần nghi ngờ.
"Ừm!" Rất là trung thực mà gật gật đầu.
Hạ nhân ở cửa nhìn một màn này, không nhịn được lộ ra chút nụ cười. Luôn là vương phi nói một chính là một, hôm nay vương gia cũng có chút dáng
vẻ của nam nhân rồi!
"Biết sai rồi, nhưng phải chịu phạt đấy!" Người nào đó hoàn toàn không
chú ý ở cửa có nhiều người như vậy, liền nói muốn phạt nàng.
Khóe miệng Vũ Văn Tiểu Tam giật giật, ở đáy lòng cố gắng nhắc nhở chính
mình, đừng nổi giận, đừng nổi giận, nhìn vết thương của hắn mới vừa tốt
lên, để cho hắn được như ý vài ngày, ngàn vạn lần không được trước mặt
đám hạ nhân xảy ra bạo hành gia đình! Cắn răng, để cho nét mặt mình nhìn hòa ái một chút: "Chàng muốn phạt thế nào?"
Hắn cười khẽ một tiếng, nhìn bộ dáng cắn răng nghiến lợi của nàng, sờ sờ mũi của nàng, dịu dàng mở miệng: "Liền phạt nàng gả cho ta, cả đời hầu ở bên cạnh ta được không?"
Nàng nghe vậy, hơi giật mình. Lại nói, nàng thật vẫn không suy nghĩ đến chuyện thành thân!
"Phạt nàng làm nương tử của Hiên Viên Vô Thương ta, một đời một thế chỉ
thích một mình ta được không?" Thấy nàng không nói lời nào, hắn liền hỏi tiếp.
Trên dung nhan tuyệt sắc của Vũ Văn Tiểu Tam, cuối cùng nhịn không được
mà lộ ra chút nụ cười: "Chàng muốn việc thật quá hoàn hảo!" Cả đời này
của nàng và hắn, cả đời nàng chỉ thích hắn, nghe sao cũng không giống
như mình bị thiệt thòi!
"Ha ha. . . . . ." Cười khẽ một tiếng, đưa tay, ôm nàng đến trước người
mình, hai người dán chặt chung một chỗ, "Nha đầu nàng chính là sợ thua
thiệt! Vậy thì phạt nàng lấy ta, phạt nàng một đời một thế mang theo con của ta, phạt nàng. . . . . . một đời một thế, chỉ có thể tiếp nhận tình yêu của một mình ta được không?"
Trong mắt tràn đầy thâm tình, giống như thêm mỡ trong mật sắp tràn ra ngoài.
Đám hạ nhân ở cửa xoa xoa cánh tay, run rẩy nổi da gà cả người! Vương
gia của ta, ngài có thể ghê tởm thêm một chút nữa không? Phiền toái suy
nghĩ một chút cho tâm tình của chúng ta đi!
"Được!" Nghe thấy hắn ở trước mặt nhiều người nói lời như vậy, dù tâm địa nàng sắt đá cũng đã bị cảm động rồi.
Hắn ngẩn ra, có chút không dám tin nàng nhận lời câu hôn của hắn đơn giản như vậy, giọng nói run rẩy nói: "Nàng đồng ý?"
"Ta đồng ý!" Cười đến cảnh xuân rực rỡ.
Một giây kế tiếp, nàng liền cảm giác thân thể mình bay lên trời. Hắn ôm
nàng, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra nụ cười xinh đẹp. Giờ phút này, hắn
giống như một đứa bé ôm nàng xoay vòng vòng một chỗ, giọng nói xen lẫn
nội lực gào to: "Tam nhi rốt cuộc đồng ý gả cho ta! Rốt cuộc đồng ý gả
cho ta rồi!" Giọng nói kia tràn ngập hạnh phúc, đinh tai nhức óc, vang
dội cửu tiêu!
Dân chúng qua đường cũng rất kinh ngạc mà nhìn sang bên này, nhìn nhiếp
chính vương phong hoa tuyệt đại của bọn họ, trên mặt đứa bé là vẻ non
nớt và hạnh phúc, chỉ là đứng xa xa nhìn, đáy mắt không nhịn được mà
xuất hiện một chút lệ quang. Nhiếp chính vương điện hạ, đây có phải là
vương phi hắn yêu không!
Bọn người hầu ở cửa, khóe miệng giật giật. . . . . . Vương gia, lão nhân gia ngài thật quá mất mặt rồi!
Hạ nhân giáp: "Ngươi nói vương gia vẫn còn dọa người như vậy sao?"
Hạ nhân ất lau nước mắt cảm động nơi khóe mắt một cái: "Đi đi, không thấy ta đang đau lòng sao? Thật là quá cảm động rồi !"
Hạ nhân Bính: "Hu hu hu. . . . . . Cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy
vương gia vui vẻ như vậy, quá cảm động rồi! Ta nói lão giáp, có phải
tâm địa ngươi là sắt đá đúng không, nhìn thấy cảnh tượng như vậy còn có
thể nói vương gia mất mặt sao!"
Nước mắt trong mắt người làm giáp trong nháy mắt trào ra, xoay người ôm
hai người bọn họ liền gào khóc lớn: "Ngươi biết cái gì, ta đây là quá
cảm động, cho nên nói sang chuyện khác ấy mà. Đại nam nhân khóc rất mất
mặt, oa..hu...hu. . . . . ."
"Ca ca, phụ thân và mẫu thân đang nói cái gì á?" Tha thứ cho Hiên Viên
Sở Cuồng đi, đứa bé một hai tuổi vẫn không có hiểu rõ về vấn đề này lắm.
Hiên Viên Lạc Thần khụt khịt cái mũi, trên khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ ra một nụ cười nhàn nhạt: "Bọn họ đang nói nắm tay nhau cả đời, bên nhau đến
già!"
"À?" Gãi gãi đầu nhỏ, lại mở miệng hỏi, "Những lời này là có ý gì?"
"Người, tên đần độn này!" . . . . . .
. . . . . .
Mộ Di Tuyết tựa vào cây cột ở bên cạnh cửa, cặp mắt lạnh nhạt kia cũng
dính vào chút lệ quang. Chỉ là không phải hướng về phía bọn họ, mà là
hướng về phía ngọn nói nơi chân trời kia. Sư phụ, chắc hẳn. . . . . .
đang suy nghĩ biện pháp độ thiên kiếp. . . . . .
Từng tờ thiệp mời được phát ra, mời người bên Hiên Viên đế quốc tới tham gia hôn lễ. Dưới yêu cầu của Vũ Văn Tiểu Tam, thiệp mời tự nhiên cũng
phát đến tay Long Ngạo Thiên và Gia Luật Trục Nguyên.
Khi Long Ngạo Thiên cầm tấm thiệp mời, khóe miệng không nhịn được kéo
ra. Hai người kia muốn thành thân rồi ư? Lại nói, thì ra bọn họ còn chưa thành thân đấy? Thiên tài nổi danh nhất Long diệu đế quốc, giờ phút này đang nâng đỉnh đầu cao quý của hắn lên, nhìn hư không rồi suy tư. . . . . .
Ở trong đầu tìm kiếm hồi ức về hôn lễ của bọn họ một hồi lâu. Ừm, dường
như thật sự là chưa thành thân! Khóe mắt giật giật, chắc hẳn đây là
chuyện lạ nhất trên đại lục, đứa bé đã có đến ba đứa, mà hai đứa lớn
cũng được ba tuổi rồi, vậy mà vẫn chưa thành thân? Nghĩ tới lần trước đi Dạ Mị đế quốc, là vì tiệc đầy tháng.
Thẩm Lãng Phàm, tên nam tử phong lưu kia bây giờ còn đang trêu hoa ghẹo
nguyệt khắp nơi. Tử Nghiên - muội muội của mình mỗi ngày khóc sưng mắt,
trong hoàng cung nếm trải nỗi khổ tương tư, oán giận hắn không chịu xin
phụ vương gả nàng cho Thẩm Lãng Phàm.
Nha đầu này, nếu để cho nàng biết trong nhà Thẩm Lãng Phàm có vô số kiều thê mỹ thiếp, bây giờ còn không biết đang ở thanh lâu nào mua say, sợ
là sẽ đau lòng đến tự vận đi! Cho nên hắn vẫn không dám nói cho nàng
biết. Lần này có nên dẫn nàng đi ra ngoài giải sầu không đây? Ừm, hay là đi hỏi một chút. . . . . .
. . . . . .
Phía nam kinh thành, một người áo đen nhảy vào phòng. Một đường đi tới
bên cạnh giá sách, xoay bình hoa trong ô vuông một cái, giá sách từ từ
dời đi, xuất hiện một cái cửa.
Bước vào, nhìn người áo đen bên trong đang đưa lưng về phía nàng.
"Công tử, chúng ta chuẩn bị động thủ sao?" Là giọng nói của Hạ Mộ Yên.
Nam tử đưa lưng về phía nàng gật đầu một cái, giọng nói không phân biệt
được nam hay nữ truyền đến: "Ừ, Hiên Viên Vô Thương thành thân, là thời
cơ động thủ tốt nhất." Gần một năm này, bọn họ không tìm được bất kỳ cơ
hội động thủ nào!
Thật vất vả khiến nữ nhân kia rời khỏi phủ nhiếp chính vương, lại cứ lại đụng phải một Gia Luật Trục Nguyên luôn ở bên cạnh cả ngày lẫn đêm.
Càng thêm không có cơ hội xuống tay!
"Ngày thành thân đó là lúc rất hỗn loạn, dễ dàng xâm nhập vào. Vậy chúng ta trực tiếp động thủ sao?" Hạ Mộ Yên hỏi thăm ý kiến của hắn.
Dừng một chút, rồi sau đó mở miệng: "Ừ, đúng, trực tiếp động thủ!
Nhưng, đừng động thủ với Hiên Viên Vô Thương, động thủ với Vũ Văn Tiểu
Tam!"
"Tại sao?" Hạ Mộ Yên không hiểu.
"Hiên Viên Vô Thương, chúng ta cũng không phải là đối thủ của hắn ta.
Trong thiên hạ này, người duy nhất có thể đánh một trận với hắn, sợ rằng chỉ có Thiên Sơn lão nhân. Nhưng Vũ Văn Tiểu Tam đó, trên người không
hề có chút nội lực nào, xuống tay với nàng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."
Nói lý do ra.
"Nhưng, nhưng công tử, ngài thật có thể xác định Vũ Văn Tiểu Tam chết
rồi, Hiên Viên Vô Thương sẽ không sống một mình sao?" Hạ Mộ Yên nhíu
lông mày mở miệng hỏi, đáy lòng vẫn có chút không yên lòng. Nếu cuối
cùng, Hiên Viên Vô Thương còn sống, chẳng phải bọn họ đã bận rộn vô ích
sao?
"Ngươi không xác định?" Cười như không cười hỏi ngược một câu.
Hạ Mộ Yên yên lặng, một lát sau, ngẩng đầu lên, gật đầu một cái: "Xác
định." Lấy biểu hiện ngày đó của Hiên Viên Vô Thương, còn có lần trước
nhảy xuống vực ở Thanh Phong nhai, đều khiến nàng tin chắc chuyện này!
Nhưng cũng chính vì tin chắc chuyện này, mới thấy không đáng giá thay nữ hoàng! Nữ hoàng yêu người nam nhân kia đến như vậy, nhưng trong lòng
của người ta chỉ có Vũ Văn Tiểu Tam đó!
"Không thành công, cũng thành nhân." Nhẹ giọng mở miệng, giọng nói không ra nam không ra nữ kia mang tới chút cảm giác mỏi mệt.
Ba năm, mỗi ngày đều nghĩ tới báo thù, nhưng nghĩ nhiều hơn vẫn là cô
gái kia. Yên nhi, Yên nhi, hình như cho tới bây giờ nàng cũng không biết cái gì là khó khăn, một nha đầu rất cố chấp. Trong lòng của nàng, chưa
từng có núi cao nào không thể vượt qua.
Cho tới bây giờ đều là nàng muốn cái gì thì sẽ lấy đi, thậm chí không từ bất kì thủ đoạn nào. Chỉ có như vậy, nàng khiến hắn yêu rồi, yêu đến
không thể kềm chế. Hắn yêu nàng vài chục năm, vài chục năm, nhưng nàng
không yêu hắn, không yêu. Không yêu thì có quan hệ gì đâu? Hắn chỉ muốn
có thể ở cùng nàng, che chở nàng là đủ rồi! Nhưng Hiên Viên Vô Thương,
ngay cả cơ hội như vậy của hắn, cũng tước đoạt đi!
Yên nhi, lần này, nếu vẫn không có năng lực báo thù cho nàng, ta liền đi tới âm gian với nàng được không? Tiếp tục che chở nàng, nghe nàng đi
theo phía sau ta, gọi ta là ca ca. . . . . .
. . . . . .
"Triệt, còn chưa tìm được người muốn tìm sao?" Trên xe ngựa, trên mặt
Hiên Viên Mặc treo một nụ cười nhạt, nhìn bộ dáng đau khổ của đệ đệ
mình.
"Hừ hừ!" Làm sao có thể không tìm được? Nhưng nữ nhân chết tiệt kia lại
có thể núp trong phủ không gặp hắn, nói cái gì mà nam nữ thụ thụ bất
thân, không tiện gặp hắn! Nàng làm những chuyện tốt kia, sao lại không
nghĩ tới nam nữ thụ thụ bất thân?
"Có muốn hoàng huynh giúp đệ ban hôn không?" Mở miệng cười đề nghị.
Ánh mắt sáng lên, sao hắn không nghĩ tới ý kiến hay này? Đang muốn mở
miệng đồng ý, chợt sắc mặt tối sầm: "Không cần." trên khuôn mặt tinh xảo như búp bê lộ ra chút suy sụp.
"Không cần?" Có chút kinh ngạc, ánh mắt mới sáng lên của hắn, mình cũng không có bỏ qua, làm sao lại đột nhiên không cần đây?
"Không cần. Nếu ban hôn, nữ nhân chết tiệt kia khẳng định chạy!" Giọng nói cắn răng nghiến lợi.
"Ha ha ha. . . . . . Tiểu tử ngươi cũng có lúc phải cam chịu như vậy, lá gan nữ nhân này ngược lại rất lớn!" Nếu cô gái kia thật sự chạy, vậy
hai người này thật đúng là tuyệt phối rồi. To gan lớn mật giống nhau,
không để hoàng đế ở trong mắt.
"Hoàng huynh!" Rất tức giận dậm chân, hẳn dậm chân làm xe ngựa lung lay mấy cái.
"Được rồi, được rồi, không cười đệ, chỉ là chỗ mẫu hậu, đệ cần phải có
câu trả lời thỏa đáng. Mấy ngày nay, mẫu hậu nói khiến lỗ tai huynh sắp
biến thành kén rồi." Giọng nói trơn bóng như ngọc mang theo ý cười khó
nén.
Trên khuôn mặt tinh xảo như búp bê tràn đầy tức giận, không biến sắc cắn răng: "Hoàng huynh, Triệt biết chừng mực, sẽ để cho mẫu hậu yên tâm!"
"Chỉ mong như vậy." Cười như không cười nhìn hắn một cái, sau đó thu hồi ánh mắt.
"Tam hoàng huynh, huynh đang nghĩ gì vậy?" Nhìn nam tử lãnh ngạo bên cạnh, nói sang chuyện khác.
Nam tử tóc trắng cúi đầu không biết đang nghĩ gì, chợt ngẩn ra, ngẩng
đầu lên, môi mỏng lạnh lẽo nâng lên một nụ cười nhạt, lắc đầu một cái:
"Không nghĩ gì hết." Tới tham gia hôn lễ của nàng, càng khiến hắn đau
lòng hơn so với khi tới tham gia tiệc đầy tháng. Nhìn nàng hạnh phúc
không có gì không tốt, chỉ là hạnh phúc của nàng không phải do hắn cho.
Đáy mắt lưu ly xẹt qua một tia sáng tỏ, có chút hối hận mình lắm mồm, cố tình chọn Tam hoàng huynh để hỏi, đây không phải là đâm vào chỗ đau của hoàng huynh sao?
Trong nhất thời, mọi người đều im lặng không nói chuyện.
Chợt, ánh mắt của nam tử quét sang Hiên Viên Ly vẫn ngồi yên lặng một
lúc lâu, mày kiếm nhíu chặt, có chút kinh ngạc. Rồi sau đó lại nhìn đám
người Hiên Viên Triệt, ba người đều có chút kỳ quái. Tiểu nha đầu này
bình thường đều rất ồn ào, sao hôm nay cứ cúi đầu không nói lời nào?
Thật sự là không giống tác phong bình thường của nàng!
"Ly nhi." Giọng nói lạnh như băng của Hiên Viên Ngạo vang lên, gọi lại tâm trí đang đi vào cõi thần tiên của cô gái này.
Ly nhi gả cho Tiêu một thời gian rồi, nhưng mấy ngày trước chợt trở về
hoàng cung, nói là nhớ mẫu hậu. Lúc ấy cũng không suy nghĩ nhiều, để cho nàng ở hoàng cung, vừa đúng lúc nhận được thiệp mời, liền dẫn nàng đi
cùng. Hỏi nàng có muốn đi cùng không, nàng lại cười híp mắt nói muốn đi
với bọn họ.
Mấy người đều có việc phiền lòng của mình, thật không thế nào quan tâm
nàng. Nhưng khi nhìn bộ dáng bây giờ của nàng, giống như có chỗ nào
không đúng?
Chờ một lúc lâu, vẫn không nghe nàng đáp lời.
"Ly nhi!" Lần này gia tăng chút âm lượng.
"Hả?" Ngẩng đầu lên, tinh thần còn có chút hoảng hốt.
"Nghĩ gì thế?" Những lời này là Hiên Viên Mặc hỏi.
Cười lắc lắc đầu: "Không muốn cái gì." Chỉ là nụ cười kia rất gượng ép, đáy mắt cũng có chút cô đơn.
"Ly nhi, chúng ta là huynh muội ruột." Hiên Viên Triệt có chút không vui nhìn nàng, có chuyện gì khó nói đâu.
Câu "Chúng ta là huynh muội ruột" này khiến đôi mắt Hiên Viên Ly rơi xuống vài giọt lệ . Che môi khóc lên, vô cùng uất ức.
"Thế nào? Hắn khi dễ muội?" Giọng nói Hiên Viên Ngạo mang theo chút sắc
lạnh. Phong Cuồng Tiêu là huynh đệ tốt của mình, nhưng nếu khi dễ muội
muội của mình, hắn thân làm ca ca, dĩ nhiên là muốn đứng ra nói một câu!
Hiên Viên Ly không nói gì, chỉ khóc, chỉ lắc đầu.
Hiên Viên Mặc lôi nàng tới, ôm vào trong ngực, giống như trấn an tiểu
muội muội sờ sờ đầu của nàng: "Muốn khóc thì khóc đi, khóc xong rồi nói
cho chúng ta biết, được không?"
Lời này vừa rơi xuống, Hiên Viên Ly vùi ở trong ngực của hắn gật đầu một cái, tiếp gào khóc lớn. . . . . .
Ba nam nhân liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt cũng có chút khó coi! Nếu thật
là Phong Cuồng Tiêu khi dễ nàng, mấy ngày nay bọn họ lại không phát
hiện, người huynh trưởng này làm thật đúng là không có trách nhiệm rồi!
Hiên Viên Triệt cười lạnh một tiếng, trên khuôn mặt tinh xảo như búp bê
xuất hiện chút ý lạnh: "Phong Cuồng Tiêu, võ lâm minh chủ là có thể
không để công chúa Hiên Viên đế quốc ta vào mắt ư? Coi hoàng thất Hiên
Viên nhất tộc ta là đồ trang trí thôi sao?"
Mà nam tử lãnh ngạo này, lại không nói cái gì hết. Sau khi tức giận một
lúc, liền bắt đầu từ từ suy nghĩ vấn đề này. Tính tình của Phong Cuồng
Tiêu hắn vẫn hiểu, trọng tình trọng nghĩa, sẽ không khi dễ một nữ tử yếu ớt như Ly nhi mới phải, cho nên không có tiếp lời của Hiên Viên Triệt.
Mà Hiên Viên Mặc làm hoàng đế, nghĩ vấn đề tự nhiên càng thêm toàn diện, cho nên cũng không có lên tiếng.
Chỉ chờ Hiên Viên Ly khóc mệt, liền nức nở mở miệng: "Hắn có một tỳ nữ
cận thân, từ nhỏ đã đi theo hắn. Vốn cũng không có gì, nhưng mấy ngày
trước đây, tỳ nữ đó gọi ta đến bên hồ, tự mình nhảy xuống hồ kia. Còn
khăng khăng nói ta đẩy nàng ta, lúc đó muội vô cùng tức giận, liền tát
nàng ta một cái. Tiện tỳ này liền tố cáo với hắn, nói là muội bắt nàng
ta rời khỏi hắn, bên cạnh hắn không cần nàng chăm sóc, nàng không chịu,
muội liền đẩy nàng xuống nước muốn mạng của nàng, không những đẩy còn
đánh nàng!"
"Sau đó thì sao?" Tính tình Tiêu ngay thẳng, sợ rằng vừa nghe sẽ liền tin, đặc biệt là tỳ nữ này còn đi theo hắn nhiều năm.
"Hắn không nói hai lời, liền tát muội một cái, mắng muội ác độc, nói
đừng tưởng rằng muội là công chúa hoàng tộc mà có thể giết người bừa
bãi. Còn nói, còn nói ta không nên mang những thứ đấu đá lục đục trong
cung tới phủ của hắn. Muội giải thích như thế nào hắn đều không nghe,
hắn nói nữ nhân kia đi theo hắn nhiều năm như vậy, tính tình nàng ta hắn hiểu rất rõ. Còn bắt trở về phòng suy nghĩ, suy nghĩ rốt cuộc mình đã
làm sai điều gì!" Vừa nói vừa khóc, "Trong...trong lòng ta không phục,
liền dẫn theo cung nữ trở về hoàng cung, cũng không dám nói với các
huynh. . . . . ."
"Chuyện này, muội có nói với mẫu hậu không?" Mấy ngày nay, nha đầu này
vẫn ở chỗ mẫu hậu, nếu nói với mẫu hậu rồi, vậy thì chuyện này cũng có
chút phiền toái.
Khóc lắc đầu một cái: "Không có, muội không nói với mẫu hậu." Nàng biết
tính tình của mẫu hậu, nhất định sẽ thiên đao vạn quả người đụng đến uy
nghiêm của hoàng gia, nhưng nếu là thật làm như vậy, cũng chỉ có thể
khiến hiểu lầm giữa hai người bọn họ ngày càng sâu.
Ba nam nhân thở dài một hơi, nếu Ly nhi thật như lời Phong Cuồng Tiêu
nói, hiểu những đấu đá lục đục trong cung đó cũng tốt, vậy thì hiện tại
trở về không lóc, tuyệt đối không phải là Ly nhi. Nhưng trách bọn họ bảo hộ nàng quá tốt, cho nên mới khó có thể sinh tồn ở trong đại tộc thế
gia.
"Vậy, chờ đến Dạ Mị đế quốc, hoàng huynh giúp muội nói một chút." Lẽ ra
hôn lễ hoàng thúc, tất nhiên sẽ không lọt những đại tộc thế gia kia .
Phong gia có tiếng tăm lừng lẫy trong thiên hạ, làm thiếu chủ Phong gia
cũng sẽ tham dự hôn lễ này.
"Không cần." Hiên Viên Ly thút tha thút thít lỗ mũi một chút, lắc đầu,
"Không cần, muội không có cái gì muốn nói với hắn, muội cũng không muốn
trở lại Phong gia nữa." Nói xong có chút sợ sệt nhìn bọn họ một cái,
"Nếu Ly nhi không trở về Phong gia, các các huynh sẽ ghét bỏ muội sao?"
"Nha đầu ngốc, không muốn trở về thì cứ ở hoàng cung. Hoàng huynh còn
không thể nuôi sống muội sao?" Hiên Viên Mặc cười đến dịu dàng. Chỉ là
trong lòng cũng có chút uất ức, dù sao Ly nhi thích Phong Cuồng Tiêu,
đây là chuyện liếc mắt một cái là biết, ở hoàng cung không về, cũng
không biết là đáy lòng nàng vui vẻ hay là không vui.
"Được!" Xoa xoa nước mũi, cười với hắn, hoàng huynh thật tốt!
Giờ phút này Hiên Viên Triệt cười ra tiếng: "Có lẽ muội có thể nhờ hoàng thẩm giúp đỡ, nàng luôn có nhiều mưu ma chước quỷ, nói không chừng còn
có thể giúp muội chỉnh tên kia một trận! Ha ha ha. . . . . ."
"Ừm! Triệt nói có lý!" Nha đầu kia chính xác là có không ít mưu ma chước quỷ.
Môi mỏng lạnh lẽo của Hiên Viên Ngạo không tự giác nhếch lên một đường cong, nữ nhân kia đúng là nhiều mưu ma chước quỷ!
Hiên Viên Ly lau nước mũi một cái, mở to đôi mắt long lanh như nước nhìn hắn: "Hoàng huynh, hoàng thẩm có thể có chủ ý gì tốt chứ?"
"Ha ha ha. . . . . . Chính là ai da của hoàng thẩm muội, khiến cho
người ta không thể nào chịu nổi!" Hiên Viên Triệt ôm bụng cười ha ha.
"Xì. . . . . ."
"Ha ha ha. . . . . ."
"Ha ha, tên tiểu tử này! Nếu để nàng nghe được, đệ sẽ gặp được chuyện tốt đó!" . . . . . .
Trong lúc nhất thời, bên trong xe ngựa tràn ngập tiếng nói tiếng cười,
nhưng bọn hắn không biết, đây là lần cuối cùng bốn huynh đệ bọn họ ở
chung một chỗ trò chuyện vui vẻ.
Náo loạn một lúc lâu, Hiên Viên Mặc vén rèm cửa sổ lên, nhìn ra ngoài, suy nghĩ nhẹ nhàng bay xa. . . . . .
Mà Hiên Viên Ngạo lại cúi đầu, không biết đang nghĩ cái gì.