Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Quyển 1 - Chương 69: Thái hậu thọ yến ( hai )

Chương 69: Thái hậu thọ yến ( hai )

Ực. . . . . . Ực. . . . . . Trai đẹp ngoại quốc nha, ta có nên nắm giữ thật chặt không nhỉ? Nói ra thì yêu một người ngoại quốc so với nói yêu người trong nước không phải là có nhiều thú vị hơn à?

Vì vậy. . . . . . Chỉ thấy nét mặt bực tức của mỗ nữ biến mất trong nháy mắt không còn dấu vết, lập tức biến thành bộ dạng thục nữ thế gia vọng tộc. . . . . .

Khóe mắt dư quang vẫn còn liếc trộm hắn. . . . . .

"Thái tử Long Diệu có tâm, Hoàng đế không cần cảm ơn ngài, nhưng ai gia vẫn luôn muốn cám ơn người !" – giọng nói vui vẻ của Thái hậu vang lên.

Long Ngạo Thiên mở miệng cười: "Mẫu hậu của nhị ca cũng như là mẫu hậu của Bổn cung, sao phải cám ơn với không cám ơn đây!"

"Tốt! Tốt! Hôm nay, Ai gia lại có thêm một nhi tử!" - Trên gương mặt vẫn còn có nét phong độ năm xưa của Thái hậu lộ ra nụ cười hớn hở.

Sự ái mộ chân tình càng lóe lên rõ ràng trong mắt Vũ Văn Tiểu Tam, người này so với quý ông Anh quốc cũng rất có phong độ nha!

Hiên Viên Ngạo tựa như lơ đãng mà uống rượu, nhưng trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh đã bộc lộ tâm tình của hắn. . . . . .

Cặp mắt tà mị đào hoa của Hiên Viên Vô Thương kia cũng mơ hồ có ánh lửa nhảy nhót. . . . . .

Long Ngạo Thiên tự nhiên cảm thấy có người thỉnh thoảng liếc trộm, ngẩng đầu lên, nhìn thấy nàng đang ngồi cạnh Hiên Viên Ngạo, sau đó giơ ly rượu lên tặng nàng một nụ cười hào sảng, phong độ quý ông được phát huy vô cùng tinh tế. . . . . .

Ái chà chà. . . . . . Trai đẹp cười với mình cơ đấy, mỗ nữ lập tức giơ cái ly trong tay lên. . . . . . Thẹn thùng e lệ cười, nụ cười ấy thành công khiến nụ cười ở khóe môi Long Ngạo Thiên cứng đờ. . . . . . Đấy là cái vẻ mặt gì vậy ?

Mỗ nữ làm sao còn chú ý tới mấy nét mặt và dáng vẻ của mình giả bộ đến cỡ nào, trông thấy Long Ngạo Thiên ngẩn người, còn tưởng rằng bị khuôn mặt đẹp của mình mê hoặc, vì vậy càng thêm ngượng ngùng cúi đầu. . . . . .

Khóe miệng Long Ngạo Thiên giựt giựt, hơi im lặng thu hồi ánh mắt, hắn biết cái gã Hiên Viên Ngạo đó, không phải là muội phu (em rể) của đại ca sao ? Vậy nữ nhân ấy hẳn là muội muội của đại ca. . . . . .

Quay đầu sang ngó ngó Vũ Văn Hạo, thấy hắn cũng có bộ dạng bất đắc dĩ đến tột cùng. . . . . .

Hiên Viên Ngạo tức giận lên tiếng: "Không phải Vương phi nói sẽ tặng một bộ tranh thêu Hải Đường cho mẫu hậu sao?" - Tiện nhân này, nhìn mỹ nam tử khắp nơi, còn có dáng vẻ giả vờ giả vịt thế này, thật muốn làm mất hết thể diện của hắn hay sao?

Những người ở đây đều nhìn về phía bên này, trong ánh mắt của Thái hậu cũng mơ hồ có chút mong đợi, ai cũng biết Thái hậu thích nhất không phải là Mẫu Đơn - vua của muôn hoa, cũng không phải là Thược Dược vị tướng của các loài hoa, mà là loại hoa được gọi là "Tiên tử trong muôn hoa" danh xưng Hải Đường!

Vũ Văn Tiểu Tam nhìn Hiên Viên Ngạo giống như nhìn một kẻ ngốc, sau đó có chút buồn bực nhìn xem tất cả mọi người, lúng túng tay gãi gãi phía sau đầu, mở miệng: "Mẫu hậu, cái nô tì nói là một chậu hoa Hải Đường cực phẩm, cũng không phải là bức tranh thêu Hải Đường !"

Mọi người nhìn về chỗ đó mà cảm thấy như lọt vào trong sương mù, trong đôi mắt lạnh của Hiên Viên Ngạo mơ hồ có ánh lửa nhảy múa, tiện nhân này lại muốn bịp bợm mà qua ải hay sao!

"Nhưng mấy ngày trước đây chính miệng Vương phi nói với bản vương là đưa bức tranh thêu Hải Đường cho mẫu hậu, sao hôm nay lại biến thành hoa Hải Đường rồi ?" - Hiên Viên Ngạo mặt đen lại, nhìn nàng.

Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu, rất là ghét bỏ nhìn hắn một cái, rồi sau đó hướng về phía Thái hậu mở miệng: "Mẫu hậu, Vương gia hắn gần đây có hơi nhiều ráy tai, thần tức luôn đề nghị hắn móc móc, hắn lại không bao giờ móc, hiện tại thì tốt rồi, nghe thần tức nói một câu cũng nghe không được rõ ràng! Còn suýt nữa tạo thành thiên đại hiểu lầm như vậy, mẫu hậu không nên tính toán chi li với hắn làm gì !"

Ta kêu ngươi hại ta hả! Hừ!

Cái gì ? Ráy tai hơn nhiều, đề nghị hắn móc, còn không bao giờ móc ? Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Hiên Viên Ngạo tỏ vẻ khinh bỉ, không ngờ Tam vương gia không biết vệ sinh như thế, thật sự khiến bọn hắn phỉ nhổ. . . . . .

Hiên Viên Ngạo suýt nữa thì bùng phát cơn tức giận! Tiện nhân này, bất cứ lúc nào đều không quên phá hủy thanh danh của hắn!

Chỉ có Hiên Viên Vô Thương, đám người Long Ngạo Thiên cười như không cười nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, đánh chết bọn họ cũng không tin được Hiên Viên Ngạo thật sự bệnh hoạn như vậy!

Hiên Viên Ngạo suy nghĩ kỹ lại, hôm nay lúc vào cung cũng không thấy nữ nhân này đem hoa tới, vì vậy lùi một bước mở miệng: "Đã như vậy, hoa Hải Đường của Vương phi ở đâu?"

Mỗ nữ lộ ra một nụ cười bỉ ổi, chạy đến phía sau, tháo bỏ miếng vải đen, ôm cái cây Thùy ti Hải Đường* cực phẩm trộm được từ Ngự Hoa Viên, đưa đến trước mặt Thái hậu: "Mẫu hậu, lễ vật nho nhỏ không thể hiện được sự tôn kính!"

He he. . . . . . Vừa hay gặp được công chúa Hiên Viên Ly đó rất hiểu các loại hoa hoa thảo thảo, vì vậy đã bảo nàng ta ở Ngự Hoa Viên giúp mình chọn một cây Hải Đường nổi tiếng và quý giá nhất có dáng dấp đẹp nhất!

Hải Đường của Hoàng cung, đương nhiên mỗi một gốc cây đều là báu vật rồi, đẹp nhất trong đám báu vật, dĩ nhiên chính là cực phẩm trong cực phẩm mà!

Hiên Viên Ly há to mồm nhìn nàng. . . . . . Mới vừa rồi, hoàng tẩu nói với nàng muốn trộm một gốc cây Hải Đường mang về, nàng cần không nghĩ nhiều nên đã giúp một tay để lựa chọn, chuyện này. . . . . . Không ngờ là đưa cho Thái hậu à ?

Hiên Viên Mặc ngắm cái cây Hải Đường nhìn có vẻ quen mắt, khóe miệng cũng mơ hồ có hơi co quắp, đây rõ ràng là lễ thọ hắn chuẩn bị cho mẫu hậu, cố ý giấu ở trong đám Hải Đường, chuẩn bị dẫn mẫu hậu đi xem, lấy sự hiểu biết của mẫu hậu về Hải Đường, nhất định có thể từ trong đám hoa nhìn ra được, thế nào mà lắc một cái, đã thành lễ vật được nàng đưa cho mẫu hậu ?

Thái hậu nghe nói chỉ là một gốc cây hoa, có phần mơ hồ có chút thất vọng, ngay sau đó lại nhìn thấy, chính là Thùy ti Hải Đường như áng mây trôi, viền cánh hoa còn mơ hồ hiện ra ánh sắc vàng, quả nhiên là cực phẩm trong cực phẩm!

Lúc này, liền rất tán thưởng mà nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một cái: "Tam nhi thật có lòng! Mẫu hậu rất thích cây Hải Đường này!"

Ngay sau đó quay đầu sang nhìn Hiên Viên Mặc: "Hoàng thượng, ai gia nghe hạ nhân nói Người cũng vì ai gia mà tìm được một gốc cây Hải Đường cực phẩm, không biết có gì đặc biệt hơn gốc cây Hải Đường này của Tam nhi chăng?"

Mỗ Hoàng đế nét mặt như đưa ma, cố nhịn cơn kích động, biểu cảm cực kỳ quái dị mở miệng: "Không có, so với của đệ muội (em dâu) cũng không có gì đặc biệt hơn, trẫm sẽ đưa cái khác !"

Thái hậu hơi hơi bất mãn nhìn hắn, lẩm bẩm nói: "Vẫn là Tam nhi đối tốt với ai gia!"

Vì vậy, mỗ nữ lập tức chân chó: "Đó là tất nhiên! Mẫu hậu, người còn yêu kiều hơn hoa, nếu không phải là Hải Đường cực phẩm thì sao có thể xứng với mẫu hậu chứ? Nhi tức (con dâu) chỉ là thêm gấm thêm hoa thôi!"

"Cái nha đầu này, chỉ ba hoa!" - Thái hậu khó nén nổi vui mừng, còn làm ra vẻ trách cứ vỗ vỗ đầu của nàng.

Vũ Văn Tiểu Tam treo trên mặt nụ cười bỉ ổi, quay trở lại chỗ ngồi của mình. . . . . .

Mà Hiên Viên Ngạo vốn định chuẩn bị chọc phá nàng, thấy mẫu hậu vui mừng như vậy, liền mắt nhắm mắt mở, cho qua chuyện này.

Hiên Viên Vô Thương và Hiên Viên Triệt ho kịch liệt, thật ra thì. . . . . . trước đó, bọn họ đã nhìn thấy cây Hải Đường kia. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam trở lại chỗ ngồi của mình, tiếp tục đắm đuối đưa tình nhìn Long Ngạo Thiên, ở trong lòng hô hào, trai đẹp nhìn sang phía đối diện đi, nhìn sang đây, nhìn sang đây. . . . . .Nữ nhân đẹp tuyệt vời đây này ! Rất tuyệt vời! Rất tuyệt vời! . . . . . .

Con người của Long Ngạo Thiên nhìn ngang liếc dọc, tránh né ánh mắt nóng hừng hực của nàng. . . . . .

Mà Long Tử Nghiên sau khi ngồi xuống, cặp mắt đẹp cũng chưa từng rời khỏi bóng dáng của Hiên Viên Vô Thương. . . . . .

Nam tử tuyệt mỹ nhìn ngắm bộ dáng của Vũ Văn Tiểu Tam, trong bụng rất tức giận, hẳn là ghen tuông điên cuồng nên quay sang nở nụ cười đầy mê hoặc với Long Tử Nghiên. . . . . .

Chuyện này. . . . . . Chúng các đại thần cũng hít vào một hơi, nhìn về bên đó, chẳng lẽ Hi vương coi trọng mỹ nhân đệ nhất thiên hạ? Nếu như Hi vương gia cũng coi trọng, bọn họ còn có thể buông lời đùa giỡn được nữa sao?

Long Tử Nghiên thấy hắn cười, hai gò má khẽ ửng đỏ, cúi đầu, còn có thể nhìn thấy vành tai phấn hồng, một bộ dạng theo đúng tiêu chuẩn mỹ nhân xấu hổ, nào đâu có giống bộ dáng giả vờ giả vịt của Vũ Văn Tiểu Tam. . . . . .

Mọi người đều không hẹn mà cùng cảm thán, quả nhiên không hổ là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ!

Cảnh tượng này dĩ nhiên là rơi vào trong mắt Vũ Văn Tiểu Tam, hung hăng trợn mắt nhìn Hiên Viên Vô Thương một cái, đồ ngựa giống, ngang nhiên quyến rũ mỹ nữ! Chẳng biết tại sao, trong lòng của nàng đột nhiên có một cảm giác chua xót rất nồng đậm, kìm nén đến mức nàng suýt nữa chảy ra nước mắt. . . . . . Đã sớm biết đây là nam nhân đáng chết không tin cậy được!

Càng nghĩ trong bụng càng đè nén, không có tâm tình để nhìn Long Ngạo Thiên nữa, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, hơi thở phát ra trên thân người rõ ràng xuống thấp. . . . . .

Hiên Viên Vô Thương len lén liếc về phía nàng, trong lòng dâng lên một cảm giác vô lực. . . . . . Vốn là chuẩn bị sẽ một phen hư tình giả ý với Long Tử Nghiên, kích thích nha đầu này một chút, nhưng vừa trông thấydáng vẻ kia của nàng, hắn lại kìm nén không hạ quyết tâm được nữa !

Hiên Viên Ngạo quay đầu nhìn nữ nhân kia một chút sau đó nhìn sang hoàng thúc, cái dáng vẻ suy sụp này, chẳng biết tại sao đáy lòng đột nhiên như bị cái gì đè nén, không biết từ cái tâm tình gì, nhẹ giọng mở miệng, mang theo chút ý vị ân cần: "Sao vậy?"

Lại thấy nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, nơi đáy mắt mơ hồ có ngấn lệ lóe lên, tim đập hơi chậm lại, trái tim nguội lạnh tựa như bị cái gì đó hòa tan, có hơi mất tự nhiên mở miệng: "Tạo cái bộ dáng này làm gì, thật mất mặt!"

Hắn vừa dứt lời, lệ quang dưới đáy mắt mỗ nữ lập tức biến mất không thấy đâu nữa. Cái tên tiện nam Hiên Viên Ngạo này! Tâm tình của nàng càng xấu thì hắn càng muốn kích thích nàng ! Cũng biết tên khốn này quan tâm đột xuất tuyệt đối là có mục đích khác, quả nhiên là vì giễu cợt nàng!

Hừ! Hung hăng quay đầu đi, lại lần nữa nhìn về phía những mỹ nam đẹp trai khác, không phải chỉ là một tên Hiên Viên Vô Thương sao ? Nàng không cần!

Nhìn nàng khôi phục bộ dáng mạnh như rồng như hổ, trong lòng Hiên Viên Ngạo cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, khóe môi không tự chủ lộ ra ý cười, ngay sau đó, này nụ cười toáng qua chợt cứng đơ. . . . . . trong đôi mắt lạnh lẽo nhúc nhích một tia quang mang không dám tin. . . . . .

Lúc này, Thái hậu nhìn ngắm Long Tử Nghiên, khẽ cười mở miệng: "Nha đầu này chính là mỹ nhân thiên hạ đệ nhất phải không ?"

Long Tử Nghiên ngẩng đầu lên nhìn Thái hậu, khéo léo đáp: "Cũng chỉ là người đời khen nhầm thôi, Thái hậu quá khen!"

Bộ dáng nhún nhường không thể nghi ngờ là đã lấy được hảo cảm của Thái hậu, thấy nàng ấy thỉnh thoảng liếc về phía Hiên Viên Vô Thương, mở miệng cười trêu, nói: "Vừa đúng đế quốc Hiên Viên của ta có một mỹ nam tử đệ nhất thiên hạ, lại nói cùng với mỹ nữ đệ nhất thiên hạ thật là tuyệt phối! Nếu có thể ở tại thọ yến của ai gia hỉ càng thêm hỉ, vậy thì quá tốt rồi !"

Lúc này mặt của Long Tử Nghiên liền bừng đỏ: "Thái hậu đừng giễu cợt Tử Nghiên, Hi vương gia tựa như tiên nhân, Tử Nghiên này liễu yếu đào tơ, sao có thể xứng đôi !" - Nói xong, ánh mắt kia len lén liếc nhìn đến Hiên Viên Vô Thương. . . . . .

Lời này cùng bộ dáng kia, chính là ngầm đồng ý rồi ! Long Ngạo Thiên cười cưng chìu, nhìn tiểu muội của mình. Thực ra hắn mang nàng tới đây chính vì để tìm lang quân như ý cho nàng. Theo hắn được biết, nhị ca có một đệ đệ xuất sắc chưa thành hôn, còn có một hoàng thúc nổi danh cũng chưa thành thân, bản thân nhị ca cũng chưa lập hậu.

Tuy nói nhân tài ở Long Diệu quốc cũng là đông đúc, nhưng so với những người này, có điểm hơi thua kém một chút, hôm nay muội muội bảo bối của mình có thể nhìn trúng một trong mấy người tại đây, hắn đương nhiên vui mừng khi việc đã thành.

Hiện tại, đang chờ Hiên Viên Vô Thương lên tiếng, mọi ánh mắt đều chuyển đến trên người của Hiên Viên Vô Thương. Mỗ nhân nào đó đang cố gắng ở trong lòng tự nói với chính mình không cần Hiên Viên Vô Thương đâu, lỗ tai Vũ Văn Tiểu Tam cũng không tự giác mà len lén vểnh lên. . . . . .

Hiên Viên Vô Thương, nếu ngươi dám đồng ý, đời này của ngươi cũng đừng có mà hiện ra trước mặt ta nữa!

Khóe môi y hệt hoa Anh đào nâng lên một nét cười mị hoặc, không nói gì, cúi đầu một mình tự uống, giống như những gì người khác vừa nói đều không liên quan đến hắn, trên thực tế, vốn cũng không liên quan chuyện của hắn mà. . . . . .

Đúng lúc này, một giọng nữ từng tiếng trong trẻo từ ngoài cửa vang lên: "Ngươi quả thật không xứng với hắn ! Thế gian này, người có thể hợp với hắn, chỉ có trẫm!"

--------

Chương 69(p.2)

Ngay sau đó, một nữ nhân toàn thân mặc Phượng bào bước vào đại điện, mặt trái xoan tinh xảo xinh xắn, mắt xếch ẩn tình quét đến chỗ Hiên Viên Vô Thương, lông mày chau lên, giữa hai hàng lông mày hiển hiện rõ khí phách và khí khái hào hùng, khóe môi như củ ấu, khuôn mặt vốn là cực kỳ nữ tính, nhưng bởi cái khí thế kia mà mạnh mẽ cứng rắn lại có thêm mấy phần hào hùng . . . . . .

Đây chính là nữ đế của Thanh Loan quốc —— Phượng Phi Yên!

Âm thanh của nàng truyền tiến tới, Vũ Văn Tiểu Tam liền nhanh mắt nhìn đến Hiên Viên Vô Thương, tay cầm ly rượu dừng lại một chút, lỗ mũi phun phì phì, khẳng định là cái tên khốn này và nữ nhân kia có gian tình! May mắn thay, nàng còn chưa dốc tim dốc phổi để yêu hắn, nếu không hiện tại chết thế nào cũng không biết!

Hiên Viên Vô Thương khóe mắt dư quang nhìn thấy nét mặt của nàng, trong lòng đành cười khổ. Nha đầu này, không có một chút nào tin tưởng hắn, xem ra hắn còn phải cố gắng hơn nữa!

"Hiên Viên hoàng, Phi Yên hữu lễ!" – Một nụ cười phóng khoáng, không có chút nào e lệ mà nữ nhân cần có.

Thanh Loan, chính là quốc gia nữ tôn (nữ giới nắm quyền định đoạt)!

Hiên Viên Mặc lập tức đứng lên: "Thanh Loan đế khách khí, mời ngồi!" - Trong bụng lại cảm thấy kỳ quái, nữ hoàng một nước đi vào, tại sao không có người thông báo ? Đám hạ nhân kia đang làm cái gì hả?

Há biết rằng tiểu thái giám đứng ở cửa kia cũng rất bất đắc dĩ, vốn là hắn muốn thông báo, thế nhưng vị nữ đế này vừa nghe thấy lời nói của Long Tử Nghiên, đã không cần đợi hắn thông báo liền trực tiếp vọt vào.

Phượng Phi Yên này cũng không khách khí, đi tới chỗ ngồi do Hiên Viên Mặc an bài cho nàng, rồi sau đó mệnh cho tùy tùng đưa lên một chiếc cẩm y khảm đầy bảo thạch cho Thái hậu, liền bộ dáng như ‘không có chuyện gì’ngồi ở đó, chỉ là cặp mắt kia vạch một vạch thẳng nhìn chằm chằm Hiên Viên Vô Thương, ánh mắt lóe ra tia ‘nhất định phải có được’. . . . . .

Tình hình sau đó liền lâm vào bầu không khí lúng túng, một bên là nữ hoàng một nước, một bên là công chúa một nước, Thái hậu không biết phải nói như thế nào cho phải nữa.

Hiên Viên Vô Thương lại giống như người ngoài cuộc, tiếp tục uống rượu của mình. . . . . .

Ngọn lửa nhỏ trong lòng Vũ Văn Tiểu Tam cháy xì xèo, cái tên Hiên Viên Vô Thương này, cái đồ ‘hoa tâm đại củ cải’(1) này ! Quyến rũ mỹ nữ đệ nhất thiên hạ đã chưa tính, còn phải quyến rũ nữ hoàng nước khác à! Thật là tức chết nàng!

"Tử Nghiên dẫu gì cũng là công chúa của Long diệu ta, kính xin Thanh Loan nữ đế cẩn thận lời nói!" - Long Ngạo Thiên lạnh lùng lên tiếng, giữa hai đỉnh lông mày ẩn hàm tức giận.

Phượng Phi Yên nhìn hắn một cái, cũng là cực phẩm mỹ nam tử đấy ! Trong mắt lóe lên ánh sáng thưởng thức, rồi sau đó nhàn nhạt thu hồi ánh mắt: "Phàm là người giành hoàng phu với trẫm, trẫm sẽ không khách khí ! Nếu Long Diệu đế quốc vì thế mà muốn dấy binh với Thanh Loan ta, trẫm cũng vui vẻ nguyện ý phụng bồi!"

Tình thế hiện nay chia thành năm quốc gia có sức mạnh to lớn: đế quốc Hiên Viên, đế quốc Long Diệu, đế quốc Dạ Mị, đế quốc Thanh Loan, đế quốc Mông Man. Thực lực giữa các quốc gia này đều không phân cao thấp, duy đế quốc Mông Man có đặc biệt một chút, thực lực kinh tế không mạnh, nhưng lại là chủng tộc sinh tồn trên lưng ngựa, lực chiến đấu mạnh nhất trong năm nước!

Chuyện này. . . . . . Mọi người hai mặt nhìn nhau, người khắp thiên hạ đều biết rõ chuyện tình nữ đế của Thanh Loan thích Hi Vương gia, hơn nữa hậu cung của vị nữ đế này đến nay vẫn không có một bóng người, chỉ vì nàng đã từng truyền lời ra ngoài, nguyện phế hậu cung, độc cưới Hi vương của đế quốc Hiên Viên —— Hiên Viên Vô Thương làm hoàng phu, trở thành nam hoàng nữ đế, cùng hưởng giang sơn Thanh Loan!

Mà đế quốc Long Diệu, tuy nói là Hoàng đế đang nắm quyền, trên thực tế lại là vị thái tử này chấp chính, có toàn quyền xem xét quyết định về chính trị và chỉ huy quân sự.

Lại ngó ngó sắc mặt hai người bọn họ cũng không quá dễ nhìn đi, nói ra thì. . . . . . nữ hoàng và thái tử của hai đế quốc này, sẽ không ở tại thọ yến thái hậu nương nương của đế quốc Hiên Viên bọn họ, vì tranh một nam tử mà khai chiến chứ ? Bọn họn tới bây giờ đều chỉ biết đến nữ tử có thể trở thành ‘hồng nhan họa thủy’, hôm nay mới biết thì ra là nam tử cũng thế ?!

Trên mặt Long Ngạo Thiên xuất hiện vẻ ác độc, đang muốn mở miệng, liền nghe thấy Thái hậu lên tiếng hoà giải: "Được rồi, được rồi, chỉ là ‘nhi nữ tình trường’ chuyện nhỏ mà thôi, cần gì phải ồn ào đẩy đến mức hai nước giao chiến, ngày hôm nay là đại thọ của ai gia, không nên nói mấy cái chuyện này đi!"

Long Ngạo Thiên cũng hơi áy náy nhìn Thái hậu một cái, không lên tiếng nữa.

Mà đôi môi hình tim của Phượng Phi Yên lại khẽ mở: “Tại thọ yến mừng Thái hậu của quý quốc mà nói tới chuyện này, thị phi là không đúng, chỉ là Hiên Viên Vô Thương nhất định phải là hoàng phu của Phượng Phi Yên ta, dù bất luận kẻ nào cũng không cải biến được sự thực này, người nào nếu muốn, phải bước qua xác trẫm!"

Chuyện này. . . . . . Lời này thật quá nghiêm trọng rồi !

Hình như là sợ mọi người còn chưa đủ kinh hãi, nàng lại bổ sung tiếp: "Giang sơn có thể không cần, mệnh ta có thể không cần, duy có hắn, dù phải chết trẫm cũng không đem hắn tặng cho bất luận kẻ nào hết !" - Trong ánh mắt kiên định khiến người ta hiểu được rõ ràng nàng không phải đang nói đùa.

Long Ngạo Thiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc mà nhìn nàng một cái, là nữ hoàng một nước nếu đã nói ra như vậy, tất nhiên là không chết không buông, quay đầu lại nhìn nhìn tiểu muội của mình, tuy nói hắn không sợ Thanh Loan quốc của nàng, nhưng chỉ vì hôn sự một vị công chúa, mà đẩy đến mức hai nước khai chiến, quả thật không có lợi!

Phượng Phi Yên là kẻ điên, nhưng Long Ngạo Thiên hắn không phải như vậy !

Tình huống hơi có chút lung túng . . . . . .

Mà vai nam chính trong câu chuyện, vẫn ở một bên uống tự uống một mình, từ mở đầu đến cuối, cũng chưa từng nói câu nào, thái độ hoàn toàn là người ngoài cuộc, tựa như đối tượng mà Phượng Phi Yên kia thâm tình thổ lộ không phải là hắn. . . . . .

Song, hắn không nói một lời nào, rơi vào trong mắt của Vũ Văn Tiểu Tam, chính là Kẻ Bạc Tình quyến rũ người ta xong lại không chịu thừa nhận món nợ. Đồ bạc bẽo!

Hận hận nâng lên ly rượu trước mặt, uống một hơi cạn sạch, ngay sau đó điên cuồng ho khan, cái quái gì vậy, không phải trà à! Khuôn mặt nhỏ nhắn ho đến nỗi đỏ bừng, ánh mắt của đám đông cũng bị hấp dẫn tới đó, trên mặt hơi dính vào chút thẹn thùng, lại trở thành dáng vẻ của mỹ nhân say rượu. . . . . .

Chết tiệt! Nhìn chằm chằm cái bình ngọc, rượu thì rượu! Nàng hôm nay sẽ phải uống..., uống xong liền quên tên khốn Hiên Viên Vô Thương kia, tức chết nàng mà ! Uổng cho nàng đã từng cảm thán rằng hắn là nam nhân tốt!

Nghĩ tới đó thì tay kia vươn đến cái bình ngọc, đang muốn nhấc lên, lại bị bàn tay Hiên Viên Ngạo mạnh mẽ đè lại. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam quay mặt sang, đáy mắt hàm chứa chút ý lệ: "Làm gì vậy ?" - âm thanh mềm mềm êm ái vang lên. . . . . .

Hiên Viên Ngạo có hơi bất đắc dĩ, nữ nhân này làm cái gì vậy, không phải muốn say khướt tại thọ yến của mẫu hậu chứ ? Chẳng phải Hoàng thúc vẫn luôn không mở miệng để ý tới bọn họ sao? Tức cái gì ? Thật khó hiểu !

"Đừng uống nữa!" - Bất đắc dĩ mở miệng, âm thanh lạnh lẽo ở bên trong, xen lẫn chút tình cảm hắn cũng không hiểu rõ.

Mỗ nữ là người uống rượu thì lập tức say ngay, vậy mà rượu kia có tính bốc, cuối cùng là mất thăng bằng, té ngã về phía Hiên Viên Ngạo. . . . . .

Đồng dạng, không kịp suy nghĩ, cánh tay dài của Hiên Viên Ngạo duỗi một cái, để cho nàng tựa vào trong ngực của mình, rồi sau đó truyền đến âm thanh hơi say lại nhiễm chút yếu ớt của nữ nhân kia: "Hiên Viên Ngạo, ngươi vui mừng đi, lão nương thất tình rồi!"

Âm thanh cực nhỏ, tuy nhiên người có nội lực thâm hậu cũng có thể nghe được rất rõ ràng. . . . . .

Mấy đạo ánh mắt kỳ dị quét tới, nhìn này nữ nhân xụi lơ ở trong ngực Hiên Viên Ngạo. . . . . . Thất tình á?

Mà vốn thấy nàng té vào trong ngực Ngạo, Hiên Viên Vô Thương lòng ngập tràn sự hờn giận, nghe xong lời này, ánh mắt tà mị đào hoa chợt lóe lên, đáy lòng dấy lên chút cảm xúc được đặt tên là ‘vui mừng’. . . . . .

Sắc mặt mỗ Vương gia tối sầm lại, quét mắt nhìn tới mấy cái ánh mắt kỳ dị kia, không nói ra được cảm thụ trong lòng là cái loại gì, phiền muộn đến cùng cực! (a, ta biết đấy, nó được gọi là Ghen tuông ^^!)

Thái hậu thật mất hứng nhìn về bên ấy: "Tam nhi sao thế ? Tại thọ yến của Ai gia mà ngươi uống rượu làm gì ?"

Tuy nói mới vừa nhận được cây Hải Đường, rất là vui mừng, nhưng tình hình hiện nay đang vô cùng lúng túng, bà đã không uống rượu, vậy mà ở đó uống rượu, thật muốn thất lễ ngay tại thọ yến của bà hay sao?

Đây rõ ràng là ngữ điệu không vui, khiến người ta vì Vũ Văn Tiểu Tam mà nặn ra một giọt mồ hôi lạnh! Tuy nhiện, trong mắt Nguyệt Vô Hạ đều là vẻ hưng phấn. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam tuy có chút choáng váng đầu óc, nhưng thần chí vẫn còn thanh tỉnh. Chỉ thấy nàng say lảo đảo đứng lên, khóe môi nâng lên một nụ cười rung động lòng người: "Mẫu hậu, tuy nói thần tức đã tặng cho ngài một cây Hải Đường, thế nhưng hoàn toàn không biểu đạt được tâm ý của thần tức đối với mẫu hậu. Mấy ngày trước đây, thần tức nghe được một câu chuyện xưa, mấy ngày nay ở vương phủ biến nó trở thành vũ điệu, muốn hiến tặng cho mẫu hậu làm quà tặng, nếu như không có rượu trợ hứng, tuyệt đối không phát huy được trạng thái tốt nhất!"

"Thật sao ?" - Thái hậu hồ nghi nhìn nàng một cái.

"Thần tức còn dám lừa gạt mẫu hậu hay sao !" - Nàng khẽ cười mở miệng, che giấu sự thất thố của mình.

Lông mày kiêu ngạo lạnh lùng của Hiên Viên Ngạo vặn lên. Nữ nhân này điên rồi à ? Đã vậy rồi mà nàng còn khiêu vũ ? Hơn nữa hiện giờ đứng cũng không vững, còn nhảy với vũ cái gì hả?

"Thần tức cần một dải lụa ngũ sắc dài đến ba thước và một cây đàn tỳ bà, không biết. . . . . ." Nàng cảm thấy muốn ngất xỉu, còn mạnh mẽ gắng gượng mở miệng, nếu không phải sợ bị trách phạt, hiện tại nàng đâu cần chống đỡ khổ cực như vậy! Đây chính là chỗ bất đắc dĩ của người sống trong hoàng gia!

Chợt, một cái tay tóm lấy tay của nàng, giọng nói lạnh lẽo lại mang theo chút ân cần vang lên: "Không cần cậy mạnh!"

Nhìn nhìn Hiên Viên Ngạo đột nhiên trở nên dịu dàng, Vũ Văn Tiểu Tam cười lạnh một tiếng, tự rút tay của mình ra, nhỏ giọng nói: "Vương gia không phải còn bắt nô tì chuẩn bị bức tranh thêu Hải Đường sao ? Hiện tại giả trang làm người tốt có thể quá muộn rồi chăng?"

Không phải nàng không muốn nhận ân tình của hắn, mà là nàng hiện tại rất muốn khiêu vũ! Rất muốn uống rượu! Rất muốn đem uất ức trong lòng phát tiết ra ngoài!

Hiên Viên Ngạo nghe lời nói của nàng..., trên gương mặt kiêu ngạo lạnh lùng điểm vào chút ý vị lúng túng, thu tay lại, không cần để ý tới cái nữ nhân không biết phân biệt, không biết lợi hại này nữa !

"Đi lấy đi !" - Thái hậu quay mặt sang nói với Phượng Hoa, trong giọng nói vẫn mơ hồ có chút không vui, bà ta chưa từng nghe qua vũ điệu nào trước khi múa còn phải uống chút rượu đấy!

"Dạ!" - Phượng Hoa cũng vì cái vị Tam vương phi khả ái dí dỏm này mà nặn ra một giọt mồ hôi lạnh.

Hiên Viên Vô Thương nhìn chằm chằm nàng, mặc kệ có múa được hay không, có hắn ở đây, tuyệt đối không để nàng bị trách phạt!

Khi hai loại đồ vật kia được giao vào tay của nàng, tất cả mọi người nín thở trầm ngâm nhìn nàng. Trong mắt Công Tôn Trường Khanh và Hiên Viên Triệt là sự mong đợi, Long Ngạo Thiên cùng với Phượng Phi Yên, Long Tử Nghiên cũng có chút hứng thú nhìn nàng, trong mắt những người khác đều là ẩn hàm lo lắng. . . . . .

Tỳ bà ở trong tay, thật nhanh kích thích, đây là loại nhạc khí duy nhất mà nàng am hiểu. . . . . .

Một âm thanh tương tự tiếng của Mã Minh (2) vang lên, rồi sau đó một đoạn nhạc khúc lập tức vang lên, nhạc khúc này lúc nhanh lúc chậm, khi trì hoãn khi gấp gáp, mới mẻ độc đáo vô cùng, và nghe cảm động cùng. . . . . .

Chợt, mỗ nữ đang cầm tỳ bà liền ném một cái, rồi nhẹ xoay vòng một cái tới giữa đại điện, cầm bình ngọc kia trên tay, khẽ ngẩng đầu lên, giơ cao bình ngọc rót vào trong miệng, những giọt rượu kia chảy xẹt dọc theo cần cổ, phác thảo ra một kiểu hấp dẫn khác. . . . . .

Rồi sau đó nàng khẽ nhảy một cái,bay vút lên không mà múa, dải lụa ngũ sắc trong tay tứ tán ra, như tiên nữ hạ phàm. . . . . .

Môi son khẽ mở, âm thanh y hệt hoàng anh xuất cốc truyền đến: "Năm xưa hoa tuyết rơi rơi trên đầu cành mai nở, năm xưa bên hồ Hoa Thanh (3) còn đọng lại quá nhiều nỗi sầu thê lương, chẳng cần bàn luận ai hay ai dở chuyện ái tình ai đúng ai sai, chỉ mong thêm một lần cùng Người say trong mộng. . . . . ." (trích trong “Tân quý phi say rượu” – nghệ sỹ Lý Ngọc Cương)

Nhẹ nhàng xoay tròn, dung nhan yêu kiều hơi say, ngẩng đầu lên, lại một ngụm rượu trong trẻo trượt vào trong bụng. . . . . .

Môi đỏ mọng nâng lên một nét cười say lòng người, dải lụa rực rỡ trong tay nhẹ nhàng khua lên, tay áo giống như sóng nước chạm đến tiếng lòng của tất cả mọi người, ngay sau đó tiếp tục cất lời. . . . . .

"Thoa kim tước trâm ngọc mà Người tặng cho thiếp, khúc Nghê Thường Vũ Y (4) trải qua mấy phen luân hồi vì Người mà ca múa. Kiếm Môn quan(5) là nơi Người để lại trong thiếp nỗi nhớ nhung da diết, dưới đồi Mã Ngôi(6), nguyện vì chân ái, đoạn kiếp hồng nhan. . . . . ." (trích trong “Tân quý phi say rượu” – nghệ sỹ Lý Ngọc Cương)

Khúc điệu xa xôi, mang theo ý vịsay lòng người, lay động một hồ Xuân Thủy, xúc động một mảnh tâm hồ. . . . . .

Lại tiếp tục ngẩng đầu lên, uống rượu, rồi sau đó ném bình ngọc kia về phía Hiên Viên Ngạo, Hiên Viên Ngạo đưa tay, vững vàng tiếp được, đặt ở trên bàn, trong mắt đều là tràn đầy sự kinh ngạc. . . . . .

Chợt, động tác của nữ tử rất nhanh, xoay tròn thật nhanh, nhảy lên, bước nhảy cũng càng ngày càng mau. . . . . .

Âm điệu kéo dài vang lên. . . . . ."Ái tình và thù hận chỉ trong nháy mắt, nâng chén mời trăng tình dâng ngất trời, yêu - hận hai bờ mờ mịt, hỏi (quân)Vương khi nào mới luyến lưu. Đài hoa Cúc in bóng Minh Nguyệt, có ai ngờ đôi ta yêu trong giá buốt, say trong vòng tay âu yếm của (quân) Vương, mơ về chuyện tình Đại Đường năm xưa. . . . . ."

"Say trong vòng tay âu yếm của Quân vương" bị nàng đổi thành "Say trong vòng tay âu yếm của Vương" , đem cái chữ "Vương" kéo dài, đạt tới hiệu quả biểu diễn của nguyên tác, nàng cũng không muốn làm cho người ta nghĩ nàng có ý kiến gì đối với Hoàng đế. . . . . . Mặc dù đúng là nàng thật sự có ý nghĩ, nhưng cũng không thể biểu đạt ra ở trước mặt nhiều người như vậy đúng không?

Hát đến cuối cùng, thân thể chuyển động thật nhanh, dải lụa màu trên không trung tạo thành một vòng tròn, từng tầng lại từng tầng bao trọn lấy nữ tử ở giữa, dải lụa màu tựa mây bay chuyển động nhịp nhàng tuyệt đẹp và ưu nhã, tạo thành một loại nhịp sóng như nước chảy. . . . . . làm choáng váng mắt thế nhân, mê loạn trái tim thế nhân. . . . . .

Nốt nhạc cuối cùng buông xuống, nữ nhân mất thăng bằng, ngã về sau. . . . . .

Hiên Viên Ngạo lập tức đứng dậy, đón nàng vào trong ngực. . . . . .

Tĩnh. . . . . . Toàn trường thật yên tĩnh. . . . . .

Chợt. . . . . . Không biết là người nào bắt đầu vỗ tay. . . . . . Rồi sau đó, tiếng vỗ tay như sấm nổ. . . . . .

P/S:

(1) ‘hoa tâm đại củ cải’ là hình tượng để hình dung người đàn ông ong bướm, tình cảm không chung thủy chuyên nhất. Xuất phát từ hình ảnh củ cải đỏ rất giống một trái tim to, bên ngoài màu đỏ nhưng bên trong lại màu trắng, có chứa rất nhiều nước khi về già thì rỗng ruột chỉ còn lại xơ, ví như đôi tình nhân ban đầu rất ngọt ngào, sau đó thì khô héo, trở thành tình yêu rỗng ruột, giống như tình yêu của người đàn ông, bề ngoài thì nhiệt tình bên trong thì trống rỗng, không thật.

Chương 69(p.cuối)

Ánh mắt bọn nam tử nhìn về phía Hiên Viên Ngạo vừa hâm mộ vừa ghen tị, Vũ Văn Tiểu Tam hơi híp mắt lại, nhìn người vừa tiếp đỡ mình, lộ ra một nụ cười nhẹ hiếm thấy: "Hiên Viên Ngạo, cảm tạ!"

Ngay sau đó, say ngất ở trong lòng hắn. . . . . .

Nữ nhân này, luôn thích hơn người như vậy ! Hiên Viên Ngạo bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ôm ngang nàng lên, trở lại chỗ ngồi của mình. . . . . .

Hiên Viên Vô Thương thấy nàng té vào trong ngực của Ngạo, cảm giác trong lòng có đủ loại buồn bực, hắn sắp bị ngập chìm trong dấm chua rồi! Sớm biết ngẫu nhiên khiến nha đầu này ăn dấm lại ra loại kết quả như này, đánh chết hắn cũng không cười với Long Tử Nghiên!

Còn có khúc nhạc kia. . . . . . Chỉ mong thêm một lần được say cùng Người trong mộng ? Cùng người nào ? Là cùng hắn sao ? Môi mỏng khiêu gợi nâng lên một nét cười lộ ra lúm đồng tiền câu hồn đoạt phách, hắn cũng rất muốn cùng nàng say một lần đấy. . . . . .

Mà những người khác vẫn còn đang ở trong sự kinh ngạc, chưa hoàn toàn phục hồi lại tinh thần, nếu gọi là điệu múa khuynh thành, sợ rằng vẫn chưa đủ để hình dung về nó, điệu khúc ấy rõ ràng hoàn hảo! Kỹ thuật nhảy cực đẹp, nhạc điệu cực hay, ca từ nghe cũng rất cảm động, đặc biệt là thanh âm về sau lại đột nhiên thay đổi, duy mỹ mà không cao vút, không hổ là ‘độc nhất vô nhị’!

Vũ Văn Hạo và Vũ Văn Triệt không dám tin nhìn tiểu muội của mình, cái này học khi nào vậy, sao bọn họ không biết tí gì ? Vũ Văn Cảnh Thiên cũng cảm thấy như nuốt phải một con ruồi, tuy nói nữ nhi của mình biểu hiện tốt, rất cho mình thể diện, nhưng mà. . . . . . Chuyện này. . . . . . Đây cũng quá lợi hại rồi ?

Hiên Viên Mặc, Hiên Viên Triệt, Long Ngạo Thiên, Mộc Thanh Y vẫn đang ở trong nỗi khiếp sợ to lớn, kiến thức của bọn họ sâu rộng, nhưng mà kỹ thuật nhảy như thế này, khúc điệu như vậy cũng chưa từng thấy trước đây! Giờ phút này, bất kỳ ngôn ngữ nào cũng có vẻ thiếu sót, không đủ để hình dung vũ khúc hoàn hảo này!

Phong Cuồng Tiêu, Mộ Vân Dật cảm thấy sững sờ, cái vị Vương phi dở hơi đó của Ngạo còn có ngón này ư ? Chuyện này. . . . . . Thật là chuyện tình kinh hãi nhất trong năm nay rồi !

Mà hốc mắt Thái hậu khẽ ửng hồng, ánh mắt mê man, hình như sự suy nghĩ đã quay trở về nhiều năm trước đó. . . . . .

Chúng Tần phi cũng đỏ vành mắt, hoặc cúi đầu tự thấy buồn bã xót xa, hoặc ngẩng đầu nhìn vị Đế Vương vô tình kia. . . . . .

Trong mắt Phượng Phi Yên lóe lên ý vị tán thưởng, chợt quay đầu, nhìn thấy ánh mắt Hiên Viên Vô Thương rơi vào trên thân nữ tử kia, khóe miệng còn hàm chứa nụ cười say lòng người, mắt xếch thoáng điểm qua một tia hàn mang. . . . . .

Long Tử Nghiên ngơ ngác mở to mắt, so với nữ tử kia, nàng thật không thể coi là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ ! Chỉ là cũng may nữ tử kia đã là vợ người khác, nếu không sẽ phải tranh giành cùng với nàng thôi, liền cảm thấy an lòng, ngẫm lại Phượng Phi Yên nói những lời khi nãy, còn ca ca rõ ràng cảm thấy không đáng giá, nên đưa ánh mắt bảo nàng phải nhường nhịn, cảm thấy vô cùng tức giận lườm Phượng Phi Yên một cái!

Phượng Phi Yên cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nhìn lại nàng. Mỹ nhân đệ nhất thiên hạ ? Bàn về diện mạo, Phượng Phi Yên nàng không kém nàng ta bao nhiêu, hơn nữa sau lưng của nàng là cả đế quốc Thanh Loan, một cô công chúa nho nhỏ, lấy cái gì tranh với nàng?

Thái hậu đỏ vành mắt, nhìn nhìn người đang say khướt ở trong ngực Hiên Viên Ngạo, mở miệng cười: "Hay! Hay! Hay cho một cái ‘túy tửu vũ’ (điệu múa say rượu) ! Nha đầu Tam nhi này thật có lòng! Ngạo nhi, con phải chăm sóc thật tốt cô con dâu của ta, nếu có một điểm chăm sóc không tốt nào, ai gia sẽ hỏi tội con!"

Bài hát này, gợi nàng nhớ lại tình hình năm xưa khi nàng và tiên hoàng ở chung một chỗ, há không phải là đã từng trải qua mọi điều ân ái sao ? Đáng tiếc má hồng chưa nhạt ân tình đã dứt, nếu không phải nàng sinh ra mấy nhi tử xuất sắc, sợ rằng hiện tại nàng cũng giống đám người kia hoặc bị chôn theo, hoặc vào am ni cô xuống tóc tu hành, hoặc một đời thê lương chết già trong cung Thái phi . . . . . .

Nàng lúc còn trẻ, mặc dù không khớp với sự kiện trong lời ca, thế nhưng tâm tình cũng như nhau thôi!

"Vâng !" - Lần này cũng bị mẫu hậu buộc "Chăm sóc thật tốt" cho nàng, nhưng tâm tình lại rất khác biệt so với lần trước.

Còn Hiên Viên Ly thì mặt trần ngập sùng bái nhìn về bên kia. Hoàng tẩu thật là lợi hại ! Thật lợi hại ! Cái điệu múa gì gì kia, còn có cái ca từ gì gì đó nữa, nàng nhất định phải khiến hoàng tẩu dạy lại cho nàng! Nhìn quá đẹp mắt đi!

Mọi người ở bên trong điện, chỉ có Công Tôn Trường Khanh hơi có vẻ bình tĩnh, nhưng cũng khó nén nổi đáy lòng nổi dậy sóng to gió lớn! "Trời sanh ta tài tất hữu dụng, ngàn vàng tiêu hết rồi lại đến" ! Hắn đã sớm biết có thể làm ra câu thơ như vậy, tuyệt không phải là một nữ tử đơn giản, thế nhưng khi nàng nhảy điệu múa kinh hồn này, hắn vẫn không che giấu được đáy lòng khiếp sợ !

Suy nghĩ lại lời Thái hậu vừa mới nói, ‘Túy Tửu Vũ’ sao? Lại là rượu. . . . . .

Khi vạn chúng vẫn còn trong yên tĩnh, nam tử áo trắng chợt lẩm bẩm lên tiếng: "Quân không thấy nước sông Hoàng Hà từ trời cao tuôn xuôn, chảy xiết ra biển không hề trở lại. Quân không thấy cha mẹ soi gương sầu đầu bạc, sáng tựa tơ xanh chiều thành tuyết. Hãy trọn vui khi đời người đắc ý, dưới trăng chớ để bình vàng rỗng. Trời sanh ta tài tất hữu dụng, ngàn vàng tiêu hết rồi lại đến. Mổ dê, giết trâu hãy cứ vui, uống liền một mạch ba trăm chén. Mời dâng rượu, quân chớ ngừng. Cùng quân ca một khúc, xin quân vì ta nghiêng tai nghe. Chuông trống cỗ ngọc chưa đủ quý, chỉ mong say dài không muốn tỉnh. Xưa nay Thánh Hiền đều cô quạnh, chỉ có kẻ say lưu kỳ danh. Trần Vương xưa thiết tiệc Bình Lạc, mười ngàn đấu rượu vui thỏa thuê (1). Chủ nhân vì đâu nói thiếu tiền, thẳng mau mua rượu mời quân uống. Ngựa ngũ sắc, áo lông ngàn vàng, hô trẻ mang đi đổi rượu ngon, cùng người trừ nỗi sầu muôn thuở." (*)

Mà mọi người mới vừa lấy lại tinh thần từ trong điệu múa khi nãy, mặt trần đầy khiếp sợ quay đầu nhìn Công Tôn Trường Khanh, hắn mới vừa thuận miệng xuất khẩu ngâm thơ, có thể nói là thiên cổ danh ngôn! Tuyệt đối xứng đáng để lưu truyền thiên cổ!

Trời ạ, hôm nay bọn họ còn phải chịu đựng sự kinh hỉ như thế nào nữa đây? Nhân tài của Đế quốc Hiên Viên thật là xuất hiện lớp lớp!

"Công Tôn đại nhân quá tài tình !" - Bùi Mộc Thanh mở miệng tán thưởng, đáy mắt đều là ánh sáng say mê cuồng nhiệt.

Nam tử dịu dàng kia lộ ra một nụ cười tự giễu: "Bùi đại nhân, thơ ấy không phải là của ta làm ra, chính là Tam vương phi làm ra!"

Cái gì ?!

Mọi người không dám tin trợn to mắt, tam vương phi còn có tài nghệ như thế ư ? Cao hứng mở miệng "Quân không thấy nước sông Hoàng Had từ trời cao tuôn xuống, chảy xiết ra biển không hề trở lại." Thật là hào hùng biết bao, cái này sao là một nữ tử làm ra được đây ?

Này "Hãy trọn vui khi đời người đắc ý, dưới trăng chớ để bình vàng rỗng. Trời sanh ta tài tất hữu dụng, ngàn vàng tiêu hết rồi lại đến." - Khí phách như thế, tuyệt đối cũng không là nữ tử bình thường sẽ có ! Vị Tam vương phi này thật là Kỳ Nữ thời nay ! Đây là ý tưởng thống nhất trong lòng mọi người!

Ngay sau đó bọn họ cũng im lặng nhìn đến Chiến thần Vương gia Hiên Viên Ngạo, về năng lực thì trên thế gian này ít có địch thủ, chỉ là ánh mắt người này sao lại kém như vậy? Trước kia là vì cái người trắc vương phi kia mà chưa từng chú ý một chút nào đến Tam vương phi, sau lại còn làm đoạn tụ nữa, rõ là. . . . . .

Mà Hiên Viên Ngạo nghe Công Tôn Trường Khanh đọc thơ, lại có cảm giác giống như bị người đánh cho một muộn gậy, đại khái hiểu lúc kết thúc hội thi thơ hôm đó, Công Tôn Trường Khanh nói như thế là có ý gì. Giờ phút này trong tim của hắn trăm điều hỗn độn, nói không ra là cái cảm giác gì nữa!

Hiên Viên Vô Thương cũng thấy có chút kinh ngạc, ngay sau đó ánh lửa kích động trong đáy mắt càng thêm rõ ràng, lúc nào thì nha đầu này cùng Công Tôn Trường Khanh móc nối lẫn nhau chứ? Còn chạy đi ngâm thơ cho hắn nghe!

Một ngày kia, Tam vương phi danh chấn thiên hạ! Được gọi là tài nghệ song tuyệt! Được khen là Kỳ Nữ đệ nhất thiên hạ ! Đồng thời cũng bởi vì dung mạo nàng không hề tầm thường, mặc dù về mặt thanh danh không thay thế được đệ nhất mỹ nhân Long Tử Nghiên, nhưng mọi người trong tiềm thức đã đem nàng chân chính trở thành mỹ nhân đệ nhất thiên hạ!

Trong con mắt Long Ngạo Thiên mơ hồ thoáng qua thần sắc tiếc nuối, hắn từ trước đến giờ luôn cần tuy ít nhưng tốt, cho nên chớ nói đến cưới thái tử phi, ngay cả thị thiếp cũng chưa từng có. Ngày hôm nay lại để cho hắn gặp được Kỳ Nữ như vậy, không thể không nói là gặp nhau hận đã muộn, bất luận là bài ca kia, điệu múa ấy, nhạc kia, lời thơ ấy cũng khiến hắn tán thưởng, đáng tiếc cũng đã gả làm vợ người ta rồi. . . . . .

Hiên Viên Ngạo đối mặt với thách thức từ ánh mắt ước ao ghen tị của mọi người, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nếu để cho bọn họ biết mấy ngày trước đây người ở bên ngoài biên soạn chuyện xưa của hắn cũng là nữ nhân này, liệu rằng bọn họ còn nhìn hắn như vậy nữa hay không!

Ngay sau đó, mọi người cũng nhìn đến cả nhà Vũ Văn Cảnh Thiên. Có thể dạy được nữ nhi xuất sắc như vậy, thật không dễ dàng nha!

Cái ‘mặt mo’của Vũ Văn Cảnh Thiên đỏ lên hiếm có, lại nói thật đúng là hắn không biết hôm nay đây tất cả đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, khi nào thì Tam nhi trở nên lợi hại như vậy!Việc này, hắn có thể diện mà cũng không giải thích được, nhưng là nam nhân mà, cũng đều muốn có sĩ diện, dù sao thì hắn sẽ không chạy đi nói: "Ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra, cũng chưa từng dạy nàng những thứ này" đi ?

Vì vậy hào sảng cười lên, vứt trở lại cho các đồng liêu ánh mắt có chút hả hê. Ha ha ha. . . . . . Tam nhi đã làm tăng thêm vinh quang thật lớn lớn cho hắn rồi !

Vũ Văn Hạo cũng treo trên mặt nụ cười hớn hở, tiểu muội của mình có bản lãnh như vậy, hắn là ca ca, tự nhiên cũng vui vẻ thay nàng.

Thoạt nhìn Vũ Văn Triệt tuy còn làm bộ dáng vân đạm phong khinh, nhưng nụ cười ở đáy mắt đã tiết lộ tâm tình của hắn. . . . . .

(Vân đạm phong khinh: mây thưa gió nhẹ, chỉ thái độ lạnh nhạt thờ ơ coi mọi sự như mấy bay gió thổi)

Long Ngạo Thiên quay đầu, hướng về phía Vũ Văn Hạo nhỏ giọng mở miệng: "Đại ca thật không hiền hậu, tiểu muội xuất sắc như vậy, năm đó cũng không giới thiệu cho Tam đệ, bỏ lỡ Kỳ Nữ bực này, thật là đáng tiếc, ha ha. . . . . ."

Lời nói giống như đùa giỡn, dĩ nhiên cũng để mấy người có nội lực thâm hậu nghe được, làm cho nhiều gã nam tử căng thẳng trong lòng. . . . . . Hiên Viên Vô Thương càng thêm có thâm ý khác thường mà quan sát hắn một chút. . . . . .

Vũ Văn Hạo nhìn hắn một hồi lâu, cũng không nhìn thấu hắn nói giỡn hay là nói thật, chỉ đành phải cười đáp lời: "Đây không phải là tiểu tử ngươi cả ngày làm ra cái vẻ thề không thành hôn, đại ca mới không nhiều lời ư!"

Long Ngạo Thiên cười một tiếng, liền không đáp lời nữa. . . . . .

"Ngạo, trước tiên mang nàng tới Thiên Điện nghỉ ngơi đi! Chờ tỉnh rượu rồi tới nữa!" - Hiên Viên Mặc mở miệng đề nghị.

Thái hậu cũng nhẹ nhẹ gật đầu , Hiên Viên Ngạo liền ôm nàng đi Thiên Điện, bữa tiệc còn đang tiến hành, chúng đại thần nhất nhất dâng lên lễ phẩm của mình. . . . . .

Đến Thiên Điện, đặt nhẹ nàng ở trên giường. . . . . .

Nhìn dung nhan nàng say rượu, hắn ngồi yên ở bên giường một hồi lâu. . . . . . Mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng hắn biết hắn đã thật sự động lòng. Hơn nữa, tuyệt đối không phải là hôm nay mới động lòng, mà là trước đó vài ngày, thời điểm nàng luôn làm hắn giận đến giậm chân, có vài thứ trong lòng của hắn lặng lẽ thay đổi. . . . . .

Bởi vì này nữ nhân luôn có bộ dáng vô địch chọc giận hắn, cho nên hắn cũng không cảm thụ được điều gì, mà ngày đó khi Hoa Nhược Yên viếng thăm, nàng khóc lóc kể lể ở trong ngực hắn, cùng với ngày hôm nay cái sự nàng không vui, nội tâm hắn bị đè nén, hắn đều có thể cảm nhận được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!

Đang lúc này, một nam tử áo trắng đạp bước đi vào. . . . . .

Trong lúc giơ tay nhấc chân, đều ưu nhã bẩm sinh, nhìn nhìn Hiên Viên Ngạo, một câu đã nói toạc ra : "Hoàng huynh, người động lòng rồi!"

Quay đầu lại nhìn Hiên Viên Triệt, cười khổ gật đầu một cái, lại nhìn thấy hắn tuyệt không có vẻ kinh ngạc. . . . . .

Nam tử gương mặt non trẻ ngồi vào cái ghế, chớp chớp đôi mắt to ngập nước nhìn hắn: "Thật ra thì Triệt đã sớm nhìn ra, đã có một ngày, ta từng nói với hoàng huynh: nếu không thích thì nhường cho ta được không? Lúc ấy, Hoàng huynh không đồng ý, người ta đã xác định được rồi !"

Nói xong, lại thấy Hiên Viên Ngạo trầm mặc không nói gì. . . . . .

Mở miệng lần nữa: "Hoàng huynh, ngươi dự định làm sao bây giờ?"

Làm thế nào ? Hắn cũng không biết nên làm sao đây! Mặc dù nữ nhân này rất vô sỉ, mặc dù nàng làm rất nhiều chuyện khiến hắn muốn làm thịt nàng, thế nhưng hắn lại chưa từng tra cứu qua vì sao hắn không giết nàng. . . . . .

Ngay cả người ngoài cuộc như Triệt đều nhìn ra, thế nhưng hắn lại từng ngày từng ngày lừa mình dối người, cho tới khi đẩy nàng vào vị trí kẻ thù, đẩy nàng đến bên cạnh hoàng thúc, hiện tại hắn có thể làm gì chứ ?

"Ta đã đồng ý với hoàng thúc!" - Nhắm mắt lại đè nén tâm tình của mình.

Hiên Viên Triệt cười ngọt ngào, vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Chớ làm khổ mình là tốt rồi !" - Nói xong liền sải bước đi ra ngoài. . . . . .

Nam tử lãnh ngạo nhắm mắt lại, suy nghĩ một chút. . . . . . Về sau, bọn họ vẫn nên dùng hình thức kẻ thù để chung đụng đi, chỉ có như vậy, hắn mới không hãm vào sâu hơn, chỉ có như vậy, ở thời điểm nàng rời khỏi hắn, hắn còn có thể dạt dào vui mừng mà buông tay. . . . . .

Đang lúc này, một đôi giày trắng rơi vào trong mắt, bóng dáng tuyệt mỹ xuất hiện ở trước mặt hắn, nhìn chằm chằm vào hắn một hồi lâu, rồi sau đó môi mỏng quyến rũ khẽ mở: "Ngạo, hoàng thúc sẽ cạnh tranh công bằng với ngươi!"

. . . .