Chương 68: Thọ yến của thái hậu ( một )
"Tiểu thư, nhanh lên một chút đi!" - Tiếng con ruồi nhặng nào đó đang ong ong vang lên ảnh hưởng tới tâm tình mỗ nữ, nàng ấy cũng không muốn gây ầm ỹ với nàng đâu, nhưng hôm nay là cái ngày đặc biệt, nếu như bị muộn, kết cục của tiểu thư sẽ cực kỳ thê thảm.
"Lại làm sao thế ? Muốn chết à?" - Âm thanh rất căm tức vang lên, con bà nó, thật vất vả mới tới được cổ đại, không cần phải đi làm mỗi ngày, mỗi ngày có thể ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, nhưng mà cái Tiểu Nguyệt đáng chém ngàn đao này, mỗi ngày cứ như vậy ảnh hưởng đến giấc ngủ của nàng.
Tiểu Nguyệt hơi hơi co rúm lại, chính là chịu đựng nguy cơ bị đánh một trận, mở miệng: "Tiểu thư, hôm nay là thọ yến mỗi năm một lần của thái hậu nương nương, nếu ngài còn không đứng lên. . . . . ."
"Mẹ kiếp !" - Vũ Văn Tiểu Tam bất đắc dĩ bò dậy, trong miệng lải nhải niệm niệm, "Sinh nhật, sinh nhật, hàng năm đều có sinh nhật, cũng đâu phải là một năm mới sinh một lần!"
Tiểu Nguyệt nhìn nàng mà mồ hôi đầy đầu, một năm sinh một lần, thế mà nàng cũng nghĩ ra được!
"Tiểu thư, hôm nay chúng ta nên trang điểm kỹ càng, ngàn vạn lần không thể kém hơn so với mỹ nữ đệ nhất thiên hạ được !" - Tiểu Nguyệt vừa mặc y phục cho nàng, vừa mở miệng, cố gắng kích thích chút hứng thú của nàng.
"Mỹ nữ đệ nhất thiên hạ ?", Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu lại nhìn nàng, "Hình dạng thế nào?"
Trong mắt Tiểu Nguyệt xuất hiện tia hâm mộ: "Mỹ nữ đệ nhất thiên hạ ấy à, dáng dấp chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, tựa như liễu yếu đu đưa theo gió, mỗi bước chân đều tựa một đóa sen, một đôi mắt đẹp mơ mộng liếc nhìn rất có thần, ngay cả nữ nhân nhìn thấy cũng không nhịn được mà động lòng!"
Vũ Văn Tiểu Tam nghe sự miêu tả của nàng, càng nghe, nụ cười nơi khóe môi càng rộng. . . . . .
Chỉ thấy nàng đứng lên, ôm lấy mặt của mình: "Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, không phải là nói gương mặt của ta sao ?"
Ặc. . . . . . Tiểu thư, tuy nói người lớn lên cũng rất đẹp, nhưng người mà em nói không phải là người đâu. . . . . .
Mỗ nữ nói xong, lại dường như có vẻ đứng không vững, lảo đảo loạng choạng đi mấy bước nhỏ: "Tựa như liễu yếu đu đưa theo gió, chính là biểu hiện ngẫu nhiên của ta đây mà. . . . . ."
Tiểu Nguyệt mồ hôi lấm tấm đầy trên đầu nhìn nàng. Đó mà là liễu yếu đu đưa theo gió à ? Đây chính là đứng không vững, suýt nữa bị trượt chân vấp té chứ ?
Nói xong liền bắt chước mấy cô người mẫu ở kiếp trước, tiêu sái hất đầu, sau đó chống nạnh bước đi theo kiểu mèo. . . . . ."Như thế mỗi bước chân là một đóa sen!"
Đi xong bèn chạy đến trước gương, đôi mắt đẹp ấy soi vào gương liều mạng đá lông nheo: "Đây là cỡ nào mơ mộng nhìn rất có thần nha!"
Cuối cùng, làm ra bộ dáng Tây Thi ôm ngực: "Mặc dù người ta cũng rất ngượng ngùng khi tự xưng ‘mỹ nữ đệ nhất thiên hạ’, nhưng rõ ràng,Tiểu Nguyệt, ngươi nói coi người kia chính là ta mà. . . . . ."
Tiểu Nguyệt giựt giựt khóe miệng, xoay cái đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. . . . . . Mạo hiểm nguy cơ bị thiên lôi bổ cho 1 búa, che giấu lương tâm mà lên tiếng: "Đúng, chính là nói tiểu thư ngài, khẩn trương tới đây rửa mặt chải đầu trang điểm đi !"
. . . . . .
Đợi đến khi mỗ nữ đội lên vòng hào quang mỹ nữ đệ nhất thiên hạ do nàng tự nhận để xuất môn, bộ quần áo đỏ rực như lửa tôn lên sự mĩ miều chói mắt của nàng, lông mày không cần tô mà nét, môi không điểm mà hồng, áo ngực thêu một cụm hoa sum suê rực rỡ, ôm trọn bộ ngực đầy đặn. . . . . .
Eo nhỏ nhắn không đầy một nắm tay, giữa hai lông mày liếc nhìn lẳng lơ. . . . . . Một đôi mắt xếch dùng màu mắt tự chế vẽ phác thảo, miễn cưỡng mấy phần sinh ra ý vị giống hồ ly tinh, lại vẫn có vẻ ung dung lộng lẫy, khí phách cao quý không thể với tới, tôn lên sự cao quý của nàng đến vô cùng tinh tế. . . . . .
Khiến người ta cảm thấy là —— Đẹp! Cực đẹp! Cái đẹp phảng phất như rơi vào hồng trần muôn trượng, lại phảng phất như ngẩng cao đầu đứng ở trên mây. . . . . .
Tiểu Nguyệt mang vẻ mặt tràn ngập khiếp sợ đi theo phía sau nàng, không ngờ tiểu thư trang điểm kỹ càng, thời điểm không còn vẻ bỉ ổi, lại đẹp như vậy! So với mỹ nữ đệ nhất thiên hạ kia cũng chẳng thua kém bao nhiêu!
Đi tới cửa, lại nhìn thấy hai kẻ ân ân ái ái, Hiên Viên Ngạo quay đầu lại, nhìn về phía nàng, hẳn là không tự chủ được mà hô hấp có hơi chậm lại. . . . . . Cũng không phải vì dung mạo của nàng, mà là cái khí chất mâu thuẫn giữa yêu tinh và tiên nữ, bất đồng mà lại giao thoa cực kỳ hòa hợp. . . . . .
Cái liếc nhìn kia có vẻ phong tình lẳng lơ, làm cho lòng người thần khí ngưng trệ. . . . . .
Đôi môi nâng lên một nét cười duyên dáng sang trọng, làm cho người ta có một cảm giác tôn quý không thể chạm vào, cứ như vậy trong nháy mắt, khiến hắn cảm thấy. . . . . Có lẽ, hiểu biết về nàng khi trước… là sai rồi !
Trong mắt đẹp hoàn mỹ của Nguyệt Vô Hạ là biểu cảm không dám tin cộng với nồng nặc ghen tỵ ! Khóe mắt dư quang nhìn vẻ khiếp sợ trong mắt Hiên Viên Ngạo, mặt mũi thuần khiết như tinh linh, càng thêm tức giận đến nỗi vặn vẹo ! Tiện nhân Vũ Văn Tiểu Tam này, hôm nay là thọ yến của Thái hậu, Nguyệt Vô Hạ - nàng nhất định phải lật lại thế cục, khiến nàng kia mất hết thể diện !
Vũ Văn Tiểu Tam treo lên nụ cười sáng lạn, rất tự tin nhìn lại Hiên Viên Ngạo, oa khà khà khà. . . . . . Nàng chính là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ nha, nhìn đến ngây người chứ, nhìn đến ngây người không nào ?
"Vương gia, nước miếng của ngươi muốn rớt ra rồi đấy !" - Mỗ nữ đeo lên bộ mặt khinh bỉ, mở miệng.
Vậy mà mỗ Vương gia lại phản xạ có điều kiện sờ soạng khóe miệng của mình một chút, không có gì cả. . . . . . Sau đó nhìn tia chế nhạo cùng hài hước trong mắt nữ nhân kia, thiếu chút nữa mới không bị hành động ngu xuẩn của mình làm cho giận đến ngất lịm!
Hận hận lườm nàng một cái, nhắc nhở: "Hôm nay là thọ yến của mẫu hậu, không biết vương phi chuẩn bị xong tranh thêu Hải Đường chưa ?" - Hắn dám đoán chắc nữ nhân này tuyệt đối không chuẩn bị gì hết !
"Không làm phiền Vương gia phí tâm, Bổn vương phi tự có biện pháp giải quyết !" - Vũ Văn Tiểu Tam cười như thể đã có tính toán trước.
Thấy nàng có vẻ đắc ý, Hiên Viên Ngạo hừ lạnh một tiếng, liền bước lên xe ngựa. . . . . .
Nguyệt Vô Hạ giả vờ cười, mở miệng: "Vương phi tỷ tỷ, mời ngài lên trước !"
"Trắc phi muội muội có lòng !" - Vũ Văn Tiểu Tam tán thưởng nhìn nàng một cái, bước lên xe ngựa. . . . . .
Nhưng chính tại ánh mắt cao cao tại thượng mà tán thưởng ấy, làm cho Nguyệt Vô Hạ giận đến mặt đỏ bừng bừng ! Hừ, Vũ Văn Tiểu Tam, ta xem ngươi còn có thể hài lòng bao lâu!
Trên xe ngựa, yên tĩnh không tiếng động. . . . . .
Hiên Viên Ngạo ngồi ở giữa, Vũ Văn Tiểu Tam ngồi bên trái, Nguyệt Vô Hạ ngồi bên phải. . . . . .
Chợt, mỗ nữ quay đầu, thẹn thùng e lệ nhìn một bên mặt Hiên Viên Ngạo. . . . Nét mặt mỗ Vương gia lập tức cứng đờ, tiện nhân này bị sao thế ?
"Vương gia, nô tì muốn hướng ngài hỏi thăm một chuyện. . . . . ." - Vũ Văn Tiểu Tam nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, vụng trộm nhìn nửa bên mặt lãnh ngạo của hắn.
Hiên Viên Ngạo nhếch mày kiếm, quay đầu nhìn nhìn nàng, bộ dáng thẹn thùng e lệ này quả thật làm cho hắn tò mò: "Nói!"
"Thọ yến hôm nay, Thương Thương có đến không ?" - Mỗ nữ hỏi, nét mặt kia trong nháy mắt vui vẻ lên.
Mỗ Vương gia mặt tối sầm, lạnh giọng mở miệng. . . . . ."Có!"
"Vậy. . . . . . Công Tôn Trường Khanh thì sao ?" - Hì hì, mỹ nam tử áo trắng bay bay, đàn, thơ đều nhất tuyệt, ha ha he he. . . . . .
Sắc mặt mỗ Vương gia trầm xuống, thấp giọng mở miệng….. "Có !"
"Còn Phong Cuồng Tiêu ?" - Mắt trợn to nhìn hắn, vẻ đẹp hoang dã a vẻ đẹp hoang dã.
Sắc mặt mỗ Vương gia tối tăm đến đáng sợ, cố nén tức giận mở miệng. . . . . ."Có!"
"Cũng tới à ! Thế Mộ Vân Dật cũng tới chứ ?" - Trong cặp mắt xếch kia đều là thần thái hi vọng. Ái chà, thật ra thì thời điểm khuya ngày hôm trước biểu hiện của Mộ Vân Dật giúp nàng băng bó, nhìn khuôn mặt đẹp trai ở khoảng cách gần thật là câu hồn đoạt phách, thật sự khiến nàng rất kích động nhé!
"Vương phi quan tâm bọn họ như vậy làm cái gì ?" - Đúng là có cái có thể nhịn, có cái thì không thể nhịn ! Nữ nhân này rốt cuộc có biết thân phận của mìnhlà gì hay không? Ngay cả lùi một bước mà nói, nàng bây giờ là vương phi của hoàng thúc, cũng không nên quan tâm đến nhiều nam nhân như vậy chứ ?
Ngọn lửa trong nội tâm bốc lên đùng đùng, nhưng đồng thời cũng có chút buồn bực, mình tức cái gì chứ ! Suy nghĩ thử xem, nhất định là vì bất bình thay hoàng thúc, đúng vậy!
"Ôi chao. . . . . ." - Mỗ nữ phất phất tay, khuôn mặt nhỏ càng đỏ hơn.
Hiên Viên Ngạo không thể ức chế nổi mà run rẩy một cái, không biết vì sao, mỗi lần nghe nữ nhân này nói "Ôi chao", cả người hắn nổi da gà như tập thể mưu phản!
Ngay cả Nguyệt Vô Hạ cũng không nhịn được run rẩy một cái, "Ôi chao" ? Mồ hôi rơi. . . . . .
"Người ta đối với Vương Gia là một mảnh chân tâm, Vương Gia có thể không biết đâu, cho nên người ta đặc biệt quan tâm đến hảo bằng hữu của Vương Gia có trình diện hay không thôi, cũng là việc nên làm mà, cái đó. . . . . . Hay là ngài trước hết nói cho ta biết Mộ Vân Dật có đi hay không đi ?" - Mộ Vân Dật, tên dễ nghe, dáng dấp cũng đẹp trai, còn là thần y, thật là lương phối mà!
(Lương phối: đối tượng kết hôn rất tốt)
Lương phối! Đợi nàng trước tiên xem thử Hiên Viên Vô Thương có thể tin tưởng được hay không, nếu không đáng tin liền di dời trận địa ngay lập tức!
Hiên Viên Ngạo tỏ vẻ ghét bỏ quay đầu đi, hoàn toàn không để ý tới nàng nữa!
Nàng đối với hắn là một tấm chân tình ? Nếu không phải tu dưỡng tốt, hắn thật muốn phun ra một câu nói tục!
Híc. . . . . .
"Vương gia, chẳng lẽ ngài đang hoài nghi tình cảm của người ta đối với ngài sao ?" - Mỗ nữ cười xấu xa nhìn hắn, rồi sau đó tiếp tục lên tiếng, "Vương Gia, một ngày kia, ta xoay chuyển tất cả các Kinh luân, không mong được siêu độ, chỉ mong chạm tới ngón tay của Ngài; Trải qua một tháng, ta. . . . . ." (Vâng, nàng Tam lại động tình ngâm thơ cho Ngạo ca nghe đấy =.=!!)
Cái này trực tiếp khiến mỗ Vương gia nhớ lại, thời gian qua, nữ nhân này vì ăn thịt, đã bày tỏ đủ loại "Ái mộ" đối với hắn, mặt đầy sát khí mở miệng: "Có"
Dứt lời bèn nhắm mắt lại. . . . . . Đè nén cơn tức giận đang tràn ngập trong lòng!
Mỗ nữ hài lòng chép chép miệng, vén rèm xe lên, nhìn dòng người đi qua, cái tên ngu xuẩn này, đàng hoàng nói "có" thì tốt rồi, cần gì phải nói nhảm nhiều như vậy, đồ thần kinh!
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn vẻ bình thản rồi cả thần thái hạnh phúc của mọi người, chợt ở sâu trong lòng có chút hoảng hốt, giờ khắc này, nàng thật có chút hâm mộ với bọn họ, nếu như có thể, nàng cũng hi vọng một ngày nào đó có thể cùng người yêu của mình, cứ như vậy trải qua cuộc sống thật đơn giản, không cần lục đục đấu đá, không cần thời thời khắc khắc đối mặt với khảo nghiệm giữa sống và chết. . . . . .
Loại hạnh phúc đơn giản và yên bình này, thật khiến cho người ta rất hâm mộ. . . . . .
Nhìn nét mặt say mê của nữ nhân kia, lông mày lãnh ngạo khẽ nhíu lại, trong bụng trăm xoay ngàn đảo nghĩ ngợi liên miên. . . . . .
Mà Nguyệt Vô Hạ quay mặt sang, trông thấy nam nhân yêu thích nhìn một bên mặt của Vũ Văn Tiểu Tam, móng tay thật dài bấm vào trong thịt, ở trong lòng của Ngạo ca ca đã không chỉ có một mình nàng sao?
. . . . . .
Đến cửa hoàng cung. . . . . .
Phu xe lên tiếng: "Vương Gia, đến rồi !"
"Ừ!" - Hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu xuống xe, mà Vũ Văn Tiểu Tam vẫn còn ở trong tâm tình của mình vẫn chưa hồi thần trở lại, cho nên không cướp xuống xe cùng với hắn.
Hiên Viên Ngạo một bước xuống xe, lập tức lại gặp phải ánh mắt quỷ dị kia của mọi người, trong lòng dâng lên chút phiền muộn cùng cảm giác bất đắc dĩ, thật là bị tiện nhân kia hại thảm rồi ! Thật ra thì, chính hắn đến bây giờ cũng không hiểu nổi, mấy ngày trước đây, hắn vì sao không trực tiếp bổ nàng ngay tại khách sạn!
"Vương phi tỷ tỷ, ngài không đi xuống sao ?" - Nguyệt Vô Hạ cười đến nỗi vẻ mặt rực rỡ.
Vũ Văn Tiểu Tam đứng dậy, nội tâm có chút than thở nho nhỏ, cho nên không chú ý tới trong mắt Nguyệt Vô Hạ chợt lóe lên hàn quang. . . . . .
Rèm xe vén lên, đang muốn đi ra ngoài, lại bị một luồng cường lực đẩy tới, hướng ngoài xe ngựa thẳng tắp cắm xuống: "A!" . . . . . . Mẹ kiếp, con mẹ mày Nguyệt Vô Hạ, lão tử nếu ngã không chết, sẽ bóp chết ngươi!
Khi khuôn mặt Vũ Văn Tiểu Tam cách mặt đất càng ngày càng gần, lửa giận trong lòng nàng lại càng lúc càng bốc vượng, khốn kiếp, mặt đằng trước chạm đất đấy! Lần này không chết thì gương mặt cũng bị hủy, gắt gao nhắm chặt mắt lại. . . . . .
Hiên Viên Ngạo quay đầu lại, thấy nữ nhân kia từ xe ngựa té ra ngoài, không kịp suy nghĩ, liền muốn xông lên phía trước cứu nàng, nếu bị té xuống, ít nhất chính là gãy xương, chắc hẳn ngay lập tức sẽ bại lộ sự thực nàng không mang thai, tất nhiên là mẫu hậu sẽ không tha cho nàng rồi!
Vì vậy động tác liền nhanh hơn một chút, đồng thời. . . . . . Trong lòng có thứ gì đó thoáng qua, thúc dục hắn không ngừng nhanh chóng đỡ được. . . . . .
Vậy mà vẫn chậm một bước, chính thời điểm hắn sắp cứu được nàng. . . . . .
Một cơn gió nhẹ lướt qua. . . . . .
Đau đớn trong dự liệu cũng không thấy truyền đến, nàng vẫn gắt gao nhắm chặt mắt lại. . . . . .
Chẳng lẽ còn chưa té xuống?
Nhắm mắt, lẩm bẩm nói: "Cái xe ngựa này thật là cao a! Té lâu như vậy còn chưa bị rơi xuống đất!"
Đỉnh đầu vang lên tiếng nam nhân cười khẽ: "Nàng rơi xuống đất rồi, mở mắt ra đi !"
Híc…. Rơi xuống đất rồi ?
Mở mắt ra, đã nhìn thấy gương mặt yêu nghiệt của Hiên Viên Vô Thương, dung nhan vẫn là như vậy, so với nữ tử còn diễm lệ hơn ba phần, giờ khắc này. . . . . . Ánh mặt trời màu vàng kia vung vẩy chiếu xuống, lại làm cho nàng cảm thấy giống như thiên thần!
Kỳ thực có một người luôn có thể xuất hiện tại thời điểm bản thân mình cần trợ giúp nhất, thật là. . . . . . Rất tốt!
"Còn nhìn nữa thì nước miếng đều muốn chảy ra đấy !" – Giọng hài hước của nam tử vang lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của mỗ nữ đỏ lên, nhìn ngó chung quanh thấy các đại thần đang nhìn bên này, lập tức từ trong ngực của hắn chui ra ngoài. . . . . .
"Thương Thương, đa tạ!" – Ấp úng mở miệng, rồi sau đó ánh mắt hung tợn quét về phía Nguyệt Vô Hạ mới vừa từ trong xe ngựa bước ra ngoài mang theo thần sắc có chút tiếc nuối ở đáy mắt. Con mẹ mày! Muốn chết!
Hiên Viên Vô Thương cũng đầy thâm ý nhìn Nguyệt Vô Hạ một cái, rồi sau đó nhìn Vũ Văn Tiểu Tam hôm nay có vẻ đẹp xuất trần, khẽ cười mở miệng: "Tam nhi hôm nay rất đẹp!"
Lời này vừa thốt ra, ngọn lửa hư vinh nhỏ bé lại bành trướng trong nội tâm Vũ Văn Tiểu Tam, đầu ngẩng lên góc 30 độ nhìn lên phía trên: "Đó là tất nhiên !"
"Ha ha. . . . . ." – Dáng mạo tuyệt mỹ lộ ra một nụ cười xinh đẹp, hơn cả trăm hoa đua nở, chắc chắn là so với Vũ Văn Tiểu Tam còn mĩ miều hơn nhiều, vì vậy. . . . . . Mỗ nữ nhân mới vừa rồi vẫn còn rất hả hê đắc ý, lúc này lại héo quắt giống như trái cà trải qua sương giá. . . . . .
Ánh mắt quỷ dị của các đại thần nhìn sang bên này, bất luận là nói thế nào, Hi vương gia cũng không nên cùng Tam vương phi như vậy. . . . . . Thân mật sao? Nhưng mà Tam vương gia không mở miệng, bọn họ cũng không tiện nói thêm cái gì.
Ngược lại, Nguyệt Vô Hạ chen miệng vào: "Vương phi tỷ tỷ dầu gì cũng là người có chồng rồi, còn không phải. . . . . ."
Lời này nói ra một nửa, mắt đẹp của Vũ Văn Tiểu Tam chợt lóe, còn chưa kịp ra tay, chỉ thấy Nguyệt Vô Hạ chân mềm nhũn, té ngã về phía nàng, cú ngã này, hẳn là tư thế đầu rạp xuống đất. . . . . .
Hiên Viên Vô Thương khẽ cười, bước chân đi qua Nguyệt Vô Hạ, đôi giày không dính lấy một hạt bụi, ở góc độ mọi người không thấy rõ được, đạp lên trên tay nàng ta, trên người là hơi thở băng lạnh khiến cho nàng ta một tiếng thét chói tai kêu "Đau" cũng không dám hô lên . . . . . .
Một tiếng quỷ mị, âm thanh giống như tới từ địa ngục vang lên ở bên tai của nàng: "Có vài người ngươi không thể chọc tới, nếu muốn chết, Bổn vương không ngại thành toàn cho ngươi !"
Nàng hoảng sợ ngẩng đầu lên, lại thấy bên môi của nam tử xinh đẹp ấy treo lên nụ cười y hệt hoa anh túc, hẳn là bờ môi tựa Anh Hoa đó cũng chưa hề động đậy, nên nàng nghe được âm thanh mới vừa rồi kia. . . . . . lạnh lẽo càng khắc sâu trong lòng. . . . . .
Hiên Viên Ngạo nhìn bọn họ mấy người, chẳng biết tại sao, trong lòng không khỏi dâng lên chút cảm giác phiền muộn, mắt thấy bọn người Thừa Tướng đi tới, đang muốn tiến lên đỡ Nguyệt Vô Hạ đứng dậy, lại nghe thấy giọng nói Vũ Văn Tiểu Tam ẩn hàm trào phúng vang lên: "Trắc phi muội muội vì cớ gì mà hành đại lễ với tỷ tỷ như thế? Dù là muốn nói xin lỗi cũng không cần phải như vậy chứ ? Tỷ tỷ đại nhân đại lượng, tất nhiên không sẽ so đo với muội muội, muội muội vẫn nên mau dậy đi, đừng để người ngoài chế giễu !"
Dứt lời lại sờ sờ bụng của mình, tự nhủ: "May có hoàng thúc cứu giúp mới không thương tổn đến tiểu thế tử, muội muội về sau nói giỡn cần phải chú ý chừng mực, không phải lần nào tỷ tỷ cũng hào phóng như vậy đâu !"
Lần này mọi người nghe lập tức đều hiểu đại khái! Thì ra vị trắc vương phi này vì tranh giành tình nhân nên đẩy đấy! Ôi. . . . . . Bọn họ đều biết vị Tam vương phi kia, là người vẫn luôn ẩn nhẫn vì hạnh phúc của phu quân, thật là nữ tử tốt, còn vô duyên vô cớ gánh chịu không ít tiếng xấu.
Là ai nói nàng hung hãn chứ ? Xem mà xem, quả nhiên là lời đồn đãi đi ? Bị trắc vương phi từ trên xe ngựa đẩy xuống, cũng không so đo với nàng ta! Độ lượng như vậy, thật khiến bọn hắn khâm phục!
Nguyệt Vô Hạ muốn nguỵ biện, lại không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ vì nàng mới vừa rồi không biết bị cái gì đánh một cái vào đầu gối, quỳ xuống, mà cái quỳ này của nàng đồng nghĩa với việc đang nhận sai, lúc này dĩ nhiên là không tiện phản bác!
Giữa lông mày Hiên Viên Ngạo cũng mơ hồ xuất hiện chút không vui, nhìn nhìn Nguyệt Vô Hạ, lạnh giọng mở miệng: "Mau dậy đi! Nói cái gì nữa!"
Trong giọng nói rõ ràng mất hứng, khiến nội tâm Nguyệt Vô Hạ căng thẳng, ngày hôm nay của nàng thật là ‘lợi bất cập hại’!
Ngẩng đầu lên lại trông thấy ánh mắt Thừa Tướng có chút ánh lửa đang nhìn nàng, lỗ mũi đau xót, suýt nữa thì rơi xuống vài giọt lệ . . . . . .
"Ngạo, hoàng thúc đi vào trước!" – Giọng nói tràn ngập sức hút vang lên, phá vỡ cục diện bế tắc đó.
Hiên Viên Ngạo gật đầu một cái, Nguyệt Vô Hạ lập tức từ dưới đất đứng dậy, nhưng mà ánh mắt của mọi người nhìn nàng, đều là vẻ chê cười và khinh thường rồi. . . . . .
Mọi người đồng loạt làm lễ ra mắt về phía Hiên Viên Ngạo: "Tam vương gia! Tam vương phi! Trắc vương phi!"
Hiên Viên Ngạo lạnh lùng gật đầu một cái, dẫn đầu tiến vào hoàng cung. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam ưu nhã cười một tiếng với đám người bọn họ, hiển thị rõ khí độ đại gia, rồi sau đó đuổi theo Hiên Viên Ngạo bước đến. . . . . .
Nguyệt Vô Hạ vội vội vàng vàng gật đầu một cái, cũng đi theo. . . . . .
Chúng đại thần không ngớt cảm thán trong lòng, nhớ tới tin đồn nghe được về tam vương phi vài ngày trước đó, nhìn lại thái độ của tam vương phi hôm nay, quả thật là một nữ tử tốt, cũng thay đổi cái nhìn thật sâu sắc với nàng. . . . . .
Trong đám người, một bóng dáng màu trắng có chút sững sờ nhìn bóng lưng nàng rời đi, cặp mắt xếch dài hẹp kia khẽ trợn to, có chút kinh ngạc. Người ấy không phải là. . . . . . Quái nhân kia ư? Sao lại là tam vương phi chứ ?
. . . . . .
Chương 68(p.2)
Đây là lần thứ hai Vũ Văn Tiểu Tam bước vào hoàng cung, chỉ là tâm tình so với lần trước khác nhau rất nhiều! Bởi vì tiện nhân Nguyệt Vô Hạ kia đắc tội với nàng, nàng vẫn chưa đòi lại được hoàn toàn! Mẹ kiếp, đồ khốn!
Đang lúc này, một nữ tử thật đáng yêu từ bên trái vọt tới, lập tức nhào tới trên người của Vũ Văn Tiểu Tam. . . . . .
Thật may là vừa trải qua chuyện khi nãy với Nguyệt Vô Hạ, nàng sớm có phòng bị, nếu không nhất định đã ngã gục rồi !
Nàng kia đụng vào nàng lập tức đỏ mặt nói xin lỗi: "Tỷ tỷ, thật xin lỗi, ta không phải cố ý!"
Nhìn ánh mắtnàng ấy như tiểu bạch thỏ (ngây thơ) tinh khiết, không giống như giả bộ, Vũ Văn Tiểu Tam cười một tiếng, đang muốn nói gì đó, chỉ nghe thấy âm thanh của Hiên Viên Ngạo trong lạnh lẽo mang theo điểm cưng chìu vang lên: "Ly nhi, sao lại luôn không cẩn thận như vậy!"
Nàng kia vừa nghe xong, ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dâng lên chút thần thái vui thích, ngọt ngào mở miệng: "Tam hoàng huynh!", quay sang nhìn tiếp Vũ Văn Tiểu Tam, "Vậy người nhất định là Tam hoàng tẩu đúng không?" - Ngay sau đó lại rất khinh bỉ nhìn Nguyệt Vô Hạ một cái, cái ánh mắt phỉ nhổ không che giấu chút nào!
Sặc. . . . . . Vũ Văn Tiểu Tam nhìn nhìn nàng, muội muội của Hiên Viên Ngạo ư? Dường như không thích Nguyệt Vô Hạ a. . . . . .
Nhìn thấy ánh mắt của nàng ấy, Nguyệt Vô Hạ suýt nữa một ngụm cắn vỡ răng ngà!
Thấy nàng không nói lời nào, Hiên Viên Ly tự giới thiệu mình với Vũ Văn Tiểu Tam, trong ánh mắt đơn thuần kia đều là thần thái sùng bái: "Hoàng tẩu, ta là cửu công chúa Hiên Viên Ly, người ta đã sớm nghe nói về người! Ta thật sùng bái người nha!" - Cũng bởi vì sùng bái Vũ Văn Tiểu Tam cho nên cực kỳ không thích Nguyệt Vô Hạ!
Vì vậy. . . . . . Chỉ thấy mỗ nữ cười toe toét đến sau mang tai, ha ha ha. . . . . . Thì ra là nàng ở cổ đại còn có người hâm mộ nha? Hơn nữa còn là công chúa cơ đấy ? Giọng nói kia lập tức trở nên thân thiện: "Ai dza, thì ra là Cửu công chúa! Hoàng huynh của người thường khen ngợi người với ta, nói là Cửu công chúa thiên chân hồn nhiên, hoạt bát đáng yêu, hoàng tẩu cuối cùng còn nghĩ tưởng là hình dáng gì đây, a ha ha ha. . . . . ."
Nghe nàng nói xong, sau gáy Hiên Viên Ly xuất hiện một giọt mồ hôi lạnh. . . . . . Nhìn nàng "A ha ha ha" phát biểu, tại sao nàng cảm thấy hoàng tẩu nói, sao mà. . . . . . Giả tạo vậy?
Hiên Viên Ngạo càng thêm mồ hôi đầy đầu, cực kỳ khó hiểu nhìn Hiên Viên Ly. Hiên Viên Ly là nữ nhi do một mỹ nhân nào đấy của phụ hoàng sinh hạ, mỹ nhân kia sau khi sinh hạ liền qua đời, mà Hiên Viên Ly sinh sống ở hoàng cung lâu như vậy, vẫn đơn thuần đáng yêu, đây chính là nguyên nhân mấy người huynh đệ bọn họ cũng thật lòng thương yêu nàng, nhưng mà. . . . . .
Tiểu cô nương này có thể nói cho hắn biết hay không, nữ nhân Vũ Văn Tiểu Tam kia có cái gì tốt mà phải sùng bái?
Ngay sau đó, Vũ Văn Tiểu Tam tiến lên, thân thiện kéo cánh tay Hiên Viên Ly: "Đến đây. . . . . . Đi cùng hoàng tẩu nói chuyện một chút coi, bên ngoài nói hoàng tẩu thế nào ? Cụ thể là người sùng bái hoàng tẩu vì cái gì? Nói cho ta biết nhanh lên. . . . . ."
Giọng nói rất gấp gáp. . . . . . Mồ hôi toát ra trên đỉnh đầu Hiên Viên Ngạo càng thêm rõ ràng, nhìn phía trước mặt kia hai người các nàng nhắm mắt làm ngơ đối với hắn, đồng thời diễn vai tình thâm. . . . . .
Mơ hồ có thể nghe các nàng đối thoại. . . . . .
"Hoàng tẩu, người ta cũng biết rồi, là nha hoàn trong cung của ta nói cho ta biết, họ nói hoàng tẩu biết Tam hoàng huynh yêu Nhị hoàng huynh, vẫn đối với Tam hoàng huynh không xa không rời, giúp hắn che giấu, lại càng không tiếc vì thế mà đánh trắc vương phi, gánh trên lưng tiếng xấu người đàn bà đanh đá! Tam Hoàng tẩu, ngươi thật là một nữ tử tốt!" - âm thanh ẩn hàm sùng kính của Hiên Viên Ly truyền đến.
Vũ Văn Tiểu Tam cười đến là cảnh xuân rực rỡ: "Ái chà, việc này cũng là nên làm thôi! Nên thế! Người nói như vậy thì hoàng tẩu ngượng chết!"
Nói xong che miệng khẽ cười lên. . . . . .
Hiên Viên Ngạo mồ hôi ra như tắm. . . . . . Thì ra danh tiếng tốt của nữ nhân này đều thông qua việc chê bai hắn mà có được sao?
Hiên Viên Ly còn nói tiếp: "Hoàng tẩu, hoàng huynh có thể lấy được nữ tử tốt như người, thật là phúc khí của hắn!"
Những lời này lại càng nói trúng điều trong tâm khảm, Vũ Văn Tiểu Tam nắm lấy bàn tay Hiên Viên Ly : "Ôi, ta cũng cảm thấy như vậy, hoàng huynh của người có thể lấy được ta, vậy thì thật là mấy đời tích đức!"
Hiên Viên Ngạo càng thêm hận không thể xông lên hành hung nàng một trận! Hắn mấy đời tích đức cơ à ? Phải là mấy đời làm chuyện thất đức ấy chứ?
Vũ Văn Tiểu Tam lúc này có ấn tượng cực tốt đối với Hiên Viên Ly, đứa nhỏ này, đơn thuần đáng yêu, đáng để kết giao người bằng hữu!
Chợt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiên Viên Ly ửng đỏ, mắt mở to chớp chớp nhìn nàng, rồi sau đó nói thì thầm ở bên tai nàng: "Hoàng tẩu, ngươi có thể nói cho ta biết được không, ngươi nhìn lén thấy. . . . . . chuyện đó của Nhị hoàng huynh và Tam hoàng huynh, cái thời điểm đó, là cái dạng gì vậy ? Híc. . . . . . Còn nữa, Tam hoàng huynh và Công Tôn đại nhân, chuyện đó, cái đó. . . . . ."
Ôi chao, còn là một hủ nữ nữa nha! Cùng khẩu vị với nàng!
(hủ nữ: những cô gái thích đọc truyện đam mỹ, thích xem Boy love)
"Đến đây. . . . . . đưa lỗ tai lại gần đây, hoàng tẩu nói cho người biết !" - Mỗ nữ treo lên một nụ cười đểu. . . . . .
Hiên Viên Ngạo gân xanh nổi lên đầy trên trán ! Hét lớn một tiếng: "Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi tốt nhất không nên nói hưu nói vượn cho Bổn vương !" - Tiện nhân này phá hư thanh danh của hắn ở bên ngoài thì thôi đi, bây giờ còn nói những chuyện không sạch sẽ với hoàng muội !
Vì vậy hai người trước mặt, vẻ mặt hạnh phúc đồng loạt cứng đờ. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu lại, hung tợn nhìn Hiên Viên Ngạo một cái. . . . . .
Để cho Hiên Viên Ngạo tức giận chính là, Hiên Viên Ly vậy mà cũng quay đầu lại, ai oán nhìn hắn một cái. . . . . .
Mỗ Vương gia giận đến mức suýt nữa đứng không vững, hắn có lòng tốt, sợ hoàng muội bị nữ nhân kia dạy hư mà! Hoàng muội chẳng những không cảm ơn, còn ai oán nhìn hắn!
Vũ Văn Tiểu Tam tiếc nuối chép chép miệng, lên tiếng: "A, không phải là ta không nói cho người, mà là hoàng huynh của người không cho nói nha!"
"Hoàng huynh, chúng ta đi trước !" - Hiên Viên Ly hung hăng trợn mắt nhìn Hiên Viên Ngạo, dứt lời liền kéo Vũ Văn Tiểu Tam đi về phía trước: "Hoàng tẩu, chúng ta đi trước, người lại len lén nói cho ta biết!"
Đáy lòng cũng không ngừng bội phục vì sự can đảm của chính bản thân, trước kia thấy dáng vẻ Tam hoàng huynh này lạnh lẽo, nàng muốn nói nhiều cũng không dám nói nhiều một câu, hôm nay lại còn dám trừng mắt nhìn hắn!
Không có biện pháp a, thật sự là cảm thấy quá hứng thú đối với chuyện kia, hai người nam nhân này là như thế nào. . . . . . làm cái ấy chứ?
"Được, được, được!" - Vũ Văn Tiểu Tam cao hứng bùng bừng, bị nàng ta kéo chạy đi. . . . . .
Lưu lại Hiên Viên Ngạo sát khí đầy mặt, cùng với Nguyệt Vô Hạ lòng tràn đầy rối rắm. . . . . .
. . . . . .
Bữa tiệc sắp bắt đầu, nữ nhân kia vẫn chưa quay trở lại, cũng không biết nàng và hoàng muội nói những gì nữa! Hiên Viên Ngạo càng nghĩ càng thấy sốt ruột lo lắng! Nếu đồ tiện nhân kia dạy hư hoàng muội, hắn không hẳn là không thể giết nàng!
Ánh mắt của Hiên Viên Vô Thương cũng lúc có lúc không liếc về phía bên này, nha đầu kia đã làm gì. . . . . .
Mộc Thanh Y treo lên nụ cười sáng lạn đạp bước đi vào, chào hỏi chung quanh xong, liền đi tới vị trí của mình rồi ngồi xuống. . . . . .
Phong Cuồng Tiêu và Mộ Vân Dật đồng hành mà đến, nhìn nhìn chỗ trống bên cạnh Hiên Viên Ngạo, kẻ trước lộ ra ý vị tiếc nuối, không thấy được kịch hay, kẻ sau thì lại có biểu cảm thở phào nhẹ nhõm, hắn quả thật rất lo lắng nữ nhân kia đột nhiên chạy qua, bắt hắn băng bó thêm một vòng cho nàng. . . . . .
Một lúc sau, Vũ Văn Tiểu Tam treo trên mặt nụ cười thỏa mãn, sải bước đi vào, trên tay còn cầm một vật thể to lớn, dùng một băng vải đen che. . . . . .
Mọi người tuy là mới vừa ở cửa hoàng cung phía xa xa nhìn nàng một cái, hiện tại đáy mắt vẫn còn có chút tán dương kinh ngạc! Hôm nay, tam vương phi ấy thật đẹp! Có lẽ so ra mỹ nhân đệ nhất thiên hạ cũng không hơn được nàng!
Còn Hiên Viên Ly lại có vẻ mặt phức tạp, rối rắm cộng thêm chút ánh mắt ghét bỏ quan sát Hiên Viên Ngạo, lại quan sát Hiên Viên Diệu bên kia. . . . . .
Hiên Viên Ngạo vừa nhìn thấy ánh mắt này, cũng biết nữ nhân chết tiệt nọ không nói được chuyện tốt gì hết!
Nhìn lại cái thứ trên tay Vũ Văn Tiểu Tam xem ra là đồ hơi có phân lượng, cảm thấy buồn bực, là cái gì vậy ?
Vũ Văn Tiểu Tam quan sát xung quanh đại điện này, chế tạo bằng hoàng kim, xanh vàng rực rỡ, có thể dùng hai chữ "Khí phách" để hình dung!
Ngay gần chỗ thượng vị, phía bên phải là mấy nữ tử xinh đẹp mỗi người mỗi vẻ ngồi ở chỗ đó, nhìn phục sức chắc hẳn là phi tử của Hiên Viên Mặc, phía bên trái, vị trí thứ nhất chính là Hiên Viên Vô Thương, tiếp theo là Hiên Viên Ngạo, Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Diệu còn có mấy người không quen biết, hẳn là các huynh đệ của Hiên Viên Ngạo. . . . . .
Bởi vì thân phận Hiên Viên Vô Thương đặc biệt nhất, cho nên ngồi ở chỗ cao nhất, mà Hiên Viên Diệu chỉ là Quận vương, Hiên Viên Ngạo cùng Hiên Viên Triệt là Thân vương, cho nên ngồi ở trên hắn.
Tiếp theo chính là chúng đại thần, mệnh phụ, con em quý tộc, cùng với mấy người thiên kim đại gia được Thái hậu muốn mời mà đến tham gia"Thưởng hà yến" sắp hàng ngồi ở hai bên. . . . . .
(Thưởng hà yến: yến tiệc thưởng thức hoa sen)
Chuyện đương nhiên là, trông thấy phụ thân cùng đại ca, nhị ca, ánh mắt của phụ thân nhìn về phía nàng có chút phức tạp, đại ca và nhị ca cũng cưng chìu nhìn nàng, cười ngọt ngào với bọn họ, đang muốn bước vào điện. . . . . .
Chợt, mắt tinh nhìn thấy Mộc Thanh Y, lại thấy Mộc Thanh Y cũng có chút ngơ ngác nhìn nàng, giống như đang bị cái gì đả kích !
Đoán chừng là nhận ra mình rồi, vì vậy dứt khoát hướng về phía hắn rạng rỡ cười một tiếng, vừa ôm đồ vật trong tay của mình vừa vẫy vẫy tay, rồi sau đó vui sướng hài lòng chạy đến ngồi xuống chỗ trống bên phải Hiên Viên Ngạo, tiếp đó đem cái vật thể màu đen không rõ là cái gì, khoái trá đặt ở phía sau mình. . . . . .
Đôi mắt tà mị đào hoa của Hiên Viên Vô Thương híp lại, lườm Mộc Thanh Y một cái, quanh quẩn bên thân người có một chút mùi dấm chua. . . . . .
Mộc Thanh Y còn chưa kịp hồi thần, bộ dáng vẫn như bị sét đánh nhìn Vũ Văn Tiểu Tam. . . . . . Đây tuyệt đối là chuyện hoang đường nhất, kinh khủng nhất mà hắn gặp trong những năm gần đây, chuyện khiến người ta không lý giải được! Mấy ngày nay hắn vẫn còn lo lắng có phải Vũ Văn Lão Nhị bị Tam vương gia giết rồi hay không, suy nghĩ lại còn có chút tiếc nuối, không ngờ là. . . . . .
Mà Lâm Mộc Dương lại có phần kinh ngạc nhìn nàng, tại sao hắn cảm thấy cái vị Tam vương phi này nhìn quen quen?
Hiên Viên Ly chạy đến ngồi bên đám nữ quyến hậu cung, trong lúc thỉnh thoảng cùng với Vũ Văn Tiểu Tam nháy mắt lẫn nhau, xem ra quan hệ cực tốt. . . . . .
Chương 68 (p.cuối)
Ngay sau đó, một bộ áo trắng bước vào đại điện, người khiêm tốn, ưu nhã mà tác phong nhanh nhẹn, trên người còn mơ hồ mang theo chút mùi sách vở (hàm ý là người rất có học), trên dung nhan ôn hòa như ngọc điểm một nụ cười ôn nhã. . . . . .
Hiên Viên Ly quay mặt sang vừa nhìn, chợt, khuôn mặt nhỏ nhắn bừng . . . . . . Đỏ!
Vũ Văn Tiểu Tam đang vui sướng hài lòng thưởng thức mỹ nam, khóe mắt dư quang nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn Hiên Viên Ly kia đỏ nhừ. . . . . .
Híc. . . . . . Người bạn thứ hai thuộc phái nữ mà nàng kết giao ở cổ đại có ‘ý trung nhân’, không phải là nàng nên giúp nàng ấy một tay hay sao? Mặc dù dáng dấp Công Tôn Trường Khanh cũng rất hợp khẩu vị của nàng nha!
Xung quanh có người chào hỏi với hắn: "Công Tôn đại nhân!"
Hắn đều nhất nhất gật đầu, rồi sau đó đáp trả cho bọn họ một nụ cười ôn nhã. . . . . .
Song, khi Hiên Viên Ly nghe thấy bốn chữ "Công Tôn đại nhân" này, mặt liền đen rồi ! Kẻ trong truyền thuyết đã chắn ngang ở giữa Nhị hoàng huynh và Tam hoàng huynh, là Đại Tư Khống (1)— Công Tôn Trường Khanh, dịu dàng nho nhã, phong thần tuấn lãng, mặt tựa Phan An. . . . . .
Rồi sau đó, mỗ công chúa nào đó hung hăng lườm như khoét Hiên Viên Ngạo một cái! Che đậy đi tâm tư thiếu nữ tan nát thành từng mảng của bản thân, ngồi ở đó mà thương tâm. . . . . . Từ hồi sinh ra đến giờ, lần đầu tiên động lòng, vừa ý với nam tử vậy mà lại là kẻ cùng với hoàng huynh thân ái nhất của mình làm đoạn tụ!
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn ánh mắt của nàng, cười trộm một tiếng, rồi sau đó cúi đầu, tỏ ra dáng vẻ việc không liên quan đến mình. . . . . .
Ánh mắt Hiên Viên Ly kia nhìn mình y hệt nhìn tình địch, khiến Hiên Viên Ngạo sững sờ, ngay sau đó xanh mét cả mặt! Nhìn lại nữ nhân bên cạnh, hận không được một chưởng đánh bay nàng!
Nữ nhân đáng chết này, rõ là. . . . . .
Mà ánh mắt của Hiên Viên Vô Thương vẫn còn đặt ở trên người của Mộc Thanh Y, đáy mắt mơ hồ có tia lửa nháy lên. . . . . .
Còn ánh mắt quái dị của các đại thần thì quét tới quét lui giữa Hiên Viên Ngạo, Hiên Viên Diệu, Công Tôn Trường Khanh, Vũ Văn Tiểu Tam, Nguyệt Vô Hạ. . . . . .
Nhìn ngắm bộ dạng của các đồng liêu, Vũ Văn Cảnh Thiên trưng lên nét mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn Vũ Văn Tiểu Tam. Nha đầu đáng chết! Huyên náo thật quá đáng!
Vũ Văn Hạo và Vũ Văn Triệt cũng có phần im lặng. . . . . . Phụ thân đại nhân từng nói với bọn họ chuyện tình mấy ngày trước đây, lá gan tiểu muội cũng quá lớn! Khó tin được là Hiên Viên Ngạo vậy mà không giết chết nàng, bọn họ cũng cảm thấy rất kinh ngạc. . . . . .
Chợt, Công Tôn Trường Khanh ngẩng đầu lên, thấy chúng đại thần cứ như vậy mà nhìn hắn, cảm thấy bất đắc dĩ mà nhìn Hiên Viên Ngạo một cái, hắn đương nhiên biết hiện tại mình cũng bị nghị luận, hơn nữa còn bị thêu dệt sinh động như thật, phụ thân hắn vẫn còn vì việc này mà hung hăng giáo huấn bắt hắn phải dừng lại, khiến hắn phải giữ một khoảng cách với Hiên Viên Ngạo!
Đều do Tam vương gia ngày đó mời hắn cùng đi tham gia hội thi thơ! Song, lại nói hai người bọn họ đều đáng thương như nhau, bị oan mà không giải thích được nổi !
Thế nhưng ánh mắt ấy, bị người cố ý nhìn thấy. . . . . .
Chúng các đại thần đều cúi đầu che giấu vẻ mặt luống cuống, chao ôi, bọn họ mới vừa nhìn thấy. . . . . . Công Tôn đại nhân đắm đuối đưa tình nhìn Tam vương gia một cái. . . . . .
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiên Viên Ly càng thêm đen như đít nồi, ánh mắt nhìn hoàng huynh mình càng tăng thêm sự kinh khủng, ngay sau đó cặp mắt đẹp kia liếc dọc liếc ngang ở trong đại điện, hi vọng có thể phát hiện ra một nam tử khác khiến nàng động lòng, thật ra thì hoàng huynh đối với nàng rất tốt, nàng cũng không muốn đoạt chỗ tốt của hoàng huynh!
Còn Hiên Viên Diệu ngồi ở phía đó, sắc mặt có vẻ hơi tiều tụy, mấy ngày nay, hắn hưu Hoa Nhược Yên, lại một lần nữa tiếp nhận việc buôn bán, thật làm cho hắn mệt mỏi không hề nhẹ! Cho nên cũng chẳng có quá nhiều tinh lực đi hỏi thăm chuyện bên ngoài, càng không biết danh tiếng của mình đã. . . . . .
Nhưng mà ở trong ánh mắt của mọi người lại nhìn ra là. . . . . . Quả nhiên, Nhị vương gia đang nếm trải nỗi khổ thất tình ! Ánh mắt của mọi người lại nhìn sang Hiên Viên Ngạo, cũng dâng lên chút phỉ nhổ. Thật là quá đáng! Xem đi, Nhị vương gia đau lòng đến không còn ra dáng người nữa rồi !
Hiên Viên Diệu ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy hai vợ chồng Hiên Viên Ngạo và Vũ Văn Tiểu Tam. Vũ Văn Tiểu Tam nhìn thấy tình hình quỷ dị trong điện, mắt đẹp chớp một cái, lại nổi lên chút tâm tư đùa dai, đầu tiên là đầy thâm ý nhìn nhìn Hiên Viên Ngạo khí lạnh quanh thân, rồi sau đó tràn đầy khiêu khích nhìn Hiên Viên Diệu một cái. . . . . .
Hiên Viên Diệu thấy nàng hết nhìn vào Hiên Viên Ngạo lại nhìn sang mình đầy khiêu khích, nghĩ rằng Hiên Viên Ngạo bày mưu đặt kế, ngẫm lại chuyện tình mấy ngày trước đây, càng thêm tức giận khó dằn lại, hung hăng trợn mắt nhìn Hiên Viên Ngạo một cái!
Vì vậy. . . . . . Chúng đại thần lại một lần nữa cúi đầu che giấu sự thất thố của mình, chao ôi, bọn họ mới vừa nhìn thấy. . . . . . Nhị vương gia trợn mắt nhìn Tam vương gia cứ như là nhìn kẻ bạc tình vậy. . . . . .
Loại chuyện này. . . . . . Thật là rất thú vị nha ! Ha ha ha. . . . . .
Hiên Viên Ngạo hiểu rõ ràng mình vô tình lại trở thành tiêu điểm của toàn trường, hung hăng trừng mắt liếc cái đồ tiện nhân chỉ sợ thiên hạ không loạn ở bên cạnh mình, nếu không phải vì hoàng thúc, hiện tại hắn liền một chưởng đập chết nàng!
Hiên Viên Vô Thương cũng thấy dở khóc dở cười mà bưng lên ly rượu lên chạm khẽ một hớp, che giấu đi sự thất thố của mình. . . . . .
Ở bên cạnh, Hiên Viên Triệt cũng an tĩnh ngồi chờ ở đó, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi thấp, chỉ là hai bả vai hơi rung động. . . . . .
Còn lại là Thừa Tướng vẻ mặt đầy hồ nghi, nhìn mấy người bọn họ. . . . . .
Chợt, hoạn quan lanh lảnh hô vang lên: "Hoàng thượng giá lâm! Thái hậu giá lâm!"
Mọi người vội vàng thu hồi tâm tình phức tạp trên khuôn mặt và ở trong mắt của mình, đứng lên, cùng nhau quỳ xuống hành lễ: "Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế !"
"Các khanh bình thân !" - Giọng nói dịu dàng mang theo khí phách của Hiên Viên Mặc vang lên.
"Tạ bệ hạ!" - Mọi người cùng nhau đứng dậy, ngồi xuống của chỗ mình.
"Hôm nay là sinh nhật Ai gia, các vị khanh gia không cần quá mức thận trọng, cứ coi như là một buổi gia yến (tiệc giữa người nhà) là được rồi!" - Ngữ điệu mang theo ý cười của Thái hậu vang lên.
"Dạ !" - Chúng các đại thần đồng thanh đáp lời, rồi sau đó không khí trở nên sôi nổi.
Đúng lúc này, hoạn quan báo lại: "Hoàng thượng, Thái hậu, sứ đoàn đế quốc Long Diệu cầu kiến!"
Quan hệ giữa đế quốc Thanh Long và đế quốc Hiên Viên vẫn luôn là cực tốt, mọi người cũng đều biết, lần này là thái tử đế quốc Long Diệu là Long Ngạo Thiên mang theo người em gái là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ Long Tử Nghiên cùng đến. . . . . .
"Truyền !" Hiên Viên Mặc mở miệng cười, Long Ngạo Thiên, Vũ Văn Hạo, còn có thêm hắn, là tam huynh đệ kết bái, Long Ngạo Thiên đứng hàng lão Tam.
"Dạ !" . . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam ngầm trộm nghe thấy mấy chữ "mỹ nữ đệ nhất thiên hạ" đó, liền có chút ngượng ngùng mà nhìn mọi người. . . . . .
Khóe miệng Hiên Viên Vô Thương mơ hồ hơi co quắp, có phải nha đầu này hiểu nhầm cái gì rồi chăng ?
Còn Hiên Viên Ngạo vô cùng hiểu rõ đức hạnh của nàng, tự nhiên là biết nữ nhân này lại lâm vào trong tưởng tượng tự sướng ở trình độ cao của nàng rồi, nên lười phải phản ứng lại nàng, nhìn ra cửa điện. . . . . .
Tiếp đó, một nam tử toàn thân cẩm bào màu vàng sáng dẫn đầu soải bước đi vào, người chưa tới, khí thế áp bức đã đến trước, khí phách này cúi xem trong thiên hạ so với Hiên Viên Mặc cũng không thua kém là bao nhiêu, dung nhan như đẽo gọt, đường nét rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan hoàn mỹ không có bất kỳ tỳ vết nào, mỗi một nét đều như vẽ, hoàn chỉnh tự nhiên, giống như là kiệt tác của trời cao, khóe môi cương nghị cong lên một nụ cười hào sảng. . . . . .
Phía sau hắn, một nữ tử áo tím sải bước liên tục đi theo, quả nhiên là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, phong hoa tuyệt thế! Tựa như liễu yếu đu đưa theo gió, mắt đẹp đen trắng phân minh mơ mộng nhìn rất có thần, cười nói tự nhiên. . . . . .
Không ít công tử thế gia đều dùng ánh mắt ái mộ nhìn nữ tử ấy. . . . . .
Nét mặt Vũ Văn Tiểu Tam trong nháy mắt liền vặn vẹo, nhìn thật kỹ nàng kia, ngẫm lại mình, không nói tới dáng dấp bản thân cũng không tệ, trên thực tế hôm nay nàng trang dung rõ ràng là so với nữ nhân kia thoạt nhìn cũng đẹp hơn đi ? Ánh mắt những người này đều bị sao thế!
Thật ra thì. . . . . . Hôm nay, nàng này đặc biệt trang dung quả thật đẹp mắt hơn so với Long Tử Nghiên, nhưng mà. . . . . . Nàng đã là tam vương phi rồi, là người đã có chồng, ai mà có thời gian rỗi rãnh nhìn nàng chứ! Do đó không giành được chủ ý mà thôi!
Vũ Văn Tiểu Tam bởi vì quá mức bận tâm chuyện ‘mỹ nữ đệ nhất thiên hạ’, thế nên không chú ý tới Long Ngạo Thiên này là một Đại Soái Ca nha!
Hiên Viên Vô Thương trông theo ánh mắt nàng, trên gương mặt tuyệt mỹ nâng lên một nét cười mỹ lệ, xem ra tâm tình cực tốt. . . . . . Không thể nghĩ đến là còn có thứ có thể dời đi sự chú ý đối với trai đẹp của nàng, vậy sau này hắn không cần phải nghĩ biện pháp làm cho Long Tử Nghiên không xuất hiện nhiều nữa rồi!
Nụ cười này của hắn, kiên quyết đã khiến ánh mắt mọi người đều thả vào trên người hắn. . . . . . Mỹ nữ đệ nhất thiên hạ, ở trước mặt nam tử Hiên Viên Vô Thương này, hẳn là hoàn toàn không có bất kỳ khả năng so sánh nào !
Nụ cười này của hắn, so với Long Tử Nghiên hẳn là đẹp hơn gấp trăm ngàn lần!
Giọng nói đầy khí phách của Long Ngạo Thiên vang lên: "Thái tử của Long Diệu bái kiến Hoàng Đế bệ hạ của đế quốc Hiên Viên!" - Nói xông liền nhẹ nhàng khom lưng, người phía sau cũng đồng loạt khom lưng hành lễ.
"Ha ha ha. . . . . . Ngạo Thiên đã tới cũng không cần khách khí với trẫm, ngồi đi!" - Tâm tình của Hiên Viên Mặc rất tốt.
Long Ngạo Thiên kia cũng hào sảng cười một tiếng: "Vậy thì cám ơn nhị ca rồi !" - Dứt lời này, người hầu liền dâng lên quà tặng. . . . . .
Cái hộp mở ra, là một pho tượng ngọc Quan Âm, toàn thân trong suốt, tổng thể khiến người ta có một loại cảm giác rất nhu hòa, trên bề mặt còn mơ hồ có ánh sáng ngũ sắc rực rỡ lung linh lấp lánh, thật là cực đẹp!
Chợt có người lên tiếng kinh hô: "Chẳng lẽ là Quan Âm Phỉ thuy (2)?"
Tiếp theo là tiếng hít khí từng hồi từng hồi truyền đến. . . . . .
Quan Âm Phỉ thúy, chính là trân bảo thế gian! Một trong bảy loại ngọc thạch rất danh tiếng! Có thể nói là bảo vật vô giá, giá trị liên thành!
Long Ngạo Thiên nhếch môi cười, gật đầu một cái: "Sinh thần mẫu hậu của nhị ca, Bổn cung sao có thể hẹp hòi chứ!"
Quả thật là đủ lớn rồi ! Quan Âm Phỉ thúy, có mua mười cái thành trì cũng dư dả!
Hiên Viên Mặc cười nhìn hắn một cái: "Vậy trẫm cũng không cần nói cảm ơn rồi !"
Thái hậu cũng cười cười, gật đầu một cái, dễ dàng nhìn ra là bà ta cực kỳ hài lòng với món quà tặng này!
Long Ngạo Thiên sau khi ngồi xuống, Long Tử Nghiên liền ngồi ở bên cạnh hắn, nam tử anh tuấn quay đầu lại, liền nhìn thấy Vũ Văn Hạo, hẳn là không phát hiện ra hắn vẫn đang nhìn mình, sững sờ, một nụ cười hào sảng lần nữa nở rộ ở trên mặt hắn: "Đại ca, đã lâu không gặp!"
"Tam đệ, đã lâu không gặp!" - Vũ Văn Hạo cười, gật đầu một cái.
Trong mắt của hai người đều là sự vui vẻ khi ‘cửu biệt trùng phùng’!
Mẹ nó chứ ! Ở đâu ra mà nói nhảm nhiều như vậy ! Không thấy lão nương đang phiền lòng sao ? Lúc này Vũ Văn Tiểu Tam tâm tình lửa giận ngút trời nhìn về phía cái gã lắm mồm —— Long Ngạo Thiên kia, mặt đầy sát khí chợt cứng đờ. . . . . .Híc. . . . . . Quá đẹp trai mà!