Hàm Răng Ngọt Ngào

Chương 61: Thiếu

Edit: Tịnh Hảo

Những chuỗi ngày gần thi cuối kỳ lúc nào cũng căng thẳng và vội vàng.

Học sinh ở ngoài đã lâu chưa về nhà đều muốn thi xong rồi chạy nhanh về, bắt đầu thu dọn đồ đạc từ rất sớm.

Nguyễn Kiều sợ Tống Minh Chiêu lại giống như năm ngoái đột ngột chạy đến trường khiến cô trở tay không kịp, lo sợ và bất an ở nhà của Lâm Trạm hai ngày, cô sống chết đòi chuyển về trường lại.

Lâm Trạm đành chịu, buộc lòng phải trở về trường cùng cô.

Cùng giường chung gối đã lâu như vậy, bên cạnh đột nhiên thiếu đi một cánh tay rắn chắc khiến Nguyễn Kiều chưa quen lắm.

Trở về trạng thái cách nhau bởi một bức tường, khi ngủ hai người nhàn rỗi sẽ gõ tường làm ám hiệu, có hơi ngây thơ nhưng cũng rất vui vẻ.

Lần thi cuối kỳ này lại là lần đầu tiên Lâm Trạm đụng tới sách vở, những từ căn bản cũng nhận ra được, ngay cả đứng lên cũng không biết đang lẩm bẩm từ gì đó.

Đến lớp Ielts thì anh ngủ gà ngủ gật.

Cảm thấy sự nhiệt tình đối với học tập sắp bị nội dung khó hiểu này làm mất hết.

Nguyễn Kiều nhìn anh chống đỡ học hành thế này cũng cảm thấy anh hơi vất vả.

Do căn bản của Lâm Trạm quá yếu, ngay từ đầu đã bắt đầu học thẳng đến các nội dung có độ khó cao, đương nhiên không thể nào tiếp thu nổi.

Lâm Trạm cũng có kế hoạch của riêng mình, dứt khoát gọi một cú điện thoại cho Lâm Nhuyễn, bảo cô bé mang sách lớp 10 qua cho anh xem.

Kỳ thi tới rất nhanh.

Nguyễn Kiều chú thích đầy đủ, có mấy môn thi không có khó khăn gì, Lâm Trạm thi xong tinh thần hơi uể oải.

Nguyễn Kiều ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Thi không tốt… nên không vui sao?”

Lâm Trạm khẽ mỉm cười: “Thi không tốt không phải là chuyện rất bình thường sao.” Anh đưa tay xoa tóc Nguyễn Kiều, “Anh chỉ nghĩ thi xong rồi thì sẽ không được gặp em trong thời gian rất dài.”

Như vậy à.

Đối với các cặp đôi mà nói, tình nguyện 365 ngày đều không ngừng hằng ngày đi học với nhau, vì một khi nghỉ học thì mỗi người đều phải trở về nhà tìm mẹ của mình.

Rõ ràng chia rẽ một cặp đôi đang yêu đương, có thể nói là rất thảm.

Nguyễn Kiều tựa lên vai Lâm Trạm yên lặng một lát, đột nhiên nhỏ giọng nói bên tai anh: “Nói cho anh biết một bí mật, nghỉ học rồi chúng ta có thể gặp mặt nhau.”

Lâm Trạm: “Hả?”

Nguyễn Kiều lấy một tấm card ra đưa cho anh xem.

Lâm Trạm nheo mắt nhìn tấm card màu xanh, đây không phải là tấm card học bằng lái sao.

Nguyễn Kiều phồng má, chờ anh xem xong tấm card rồi lên tiếng: “Thật ra em đã sớm đăng ký trường học lái xe ở gần nhà, chỉ là không có rảnh đi học, sau đó em giành chút thời gian lướt đề, mấy ngày hôm trước đã thi xong mục đề lý thuyết, phía trường học lái xe đã sắp xếp huấn luyện viên cho em, đến kỳ nghỉ đông thì tập chạy xe, cho nên…”

Lâm Trạm đột nhiên bật cười, anh cong ngón tay khẽ búng lên mũi Nguyễn Kiều, “Em được đó.”

Mặt Nguyễn Kiều hơi ửng đỏ, vội vàng kéo anh đi ăn cơm, sợ Lâm Trạm lại trêu