Hàm Răng Ngọt Ngào

Chương 60: Thiếu

Edit: Tịnh Hảo

Ngày đông ở Nam Thành vừa dài đằng đẳng vừa rét lạnh.

Nguyễn Kiều đến kỳ nên cảm giác với nhiệt độ càng nhạy cảm hơn.

Đúng dịp vào cuối kỳ, mặc dù bài vở chuyên ngành hay là các tiết cộng đồng, hoặc các tiết hỗn tạp khác đều bắt đầu điên cuồng điểm danh nên không có tiết nào có thể trốn được.

Mỗi lần đến kỳ sinh lý, tâm tình của Nguyễn Kiều đều rất sa sút, cơ thể không tài nào thoải mái được.

Buổi sáng từ khi Lâm Trạm tỉnh lại, tóc tai bù xù, vẻ mặt mệt mỏi.

Lâm Trạm không tài nào tỉnh ngủ được, phát hiện động tĩnh của cô bèn ôm cô vào trong lòng, thấp giọng hỏi: “Hôm nay không phải 10 giờ mới đi học ư, sao sớm như vậy đã thức rồi.”

Đầu Nguyễn Kiều đụng vào ngực Lâm Trạm, giọng còn hơi mơ màng, “Đau bụng, không ngủ được.”

Lâm Trạm nghe thấy thế bèn ngồi dậy cắm điện túi nước ấm rồi trở về trong chăn, lấy tay làm ấm bụng bằng phẳng của cô.

“Ngoan, ngủ thêm một lúc nữa nhé.” Vừa dứt lời, anh lại nghĩ tới chuyện gì đó bèn lấy điện thoại ở đầu giường, tìm được một tiệm bán đồ ăn sáng thường hay lui tới ở cột takeaway rồi đặt đồ một cách lưu loát.

“Đặt cháo thịt gà nấm hương, sữa đậu nành nóng, bánh bao hấp, bánh trứng… Em còn muốn gì nữa không?”

Nguyễn Kiều lắc đầu.

Đợi đến khi Lâm Trạm đặt đơn xong, cô cọ đầu lên phía trên đến giữa cổ Lâm Trạm, vòng tay qua ôm lấy anh, nhỏ giọng thầm thì: “Bạn trai của người khác đều là tự mình làm bữa sáng, còn em mỗi ngày đều phải ăn đồ ở ngoài.”

Đây là do Nguyễn Kiều đến kỳ sinh lý nên nhìn anh không thuận mắt, Lâm Trạm không để bụng lắm chỉ khẽ mỉm cười, mắt còn đang khép hờ, giọng lười nhác: “Bạn trai của người khác là ai?”

Nguyễn Kiều suy nghĩ một lúc, bạn trai của Tống Loan Loan u mê chơi game và cosplay, còn không biết làm việc hơn cả Tống Loan Loan. Bạn trai của Hứa Ánh cũng nghiện game, khi không chơi game thì sẽ chơi bóng hoặc đi huấn luyện, nghe nói ngay cả khoai tây và khoai lang đều không phân biệt được. Tô Hòa… Ờ, Tô Hòa vẫn là cẩu độc thân.

Quả thật xung quanh cô không thể kiếm được một người bạn trai có thể đem ra làm ví dụ.

Nguyễn Kiều nằm trong lòng anh cãi chày cãi cối, “Trên TV đó.”

Lâm Trạm bật cười: “Anh làm cho em thì em dám ăn sao?”

Không biết nấu ăn mà còn nói hùng hồn thế ư, Nguyễn Kiều nhéo eo anh, tay hướng lên trên nhéo mũi anh.

Lâm Trạm xoa nhẹ tóc cô: “Đừng nghịch nữa, chườm túi cho đàng hoàng.”

Hai người ngủ một lát ở trên giường, người ta đã giao bữa sáng takeaway tới đang nhấn chuông cửa, Lâm Trạm ngồi dậy đi mở cửa, sau đó rửa mặt.

Chờ anh rửa mặt xong, vậy mà Nguyễn Kiều còn đang dựa ở trên giường.

Lâm Trạm đi qua dùng tay bóp mũi cô, “Thức dậy đi, nhân lúc đồ ăn còn nóng.”

Nguyễn Kiều cau mày phát ra giọng mũi “ừm”, nhưng mắt vẫn đang khép lại, lấy tay chân ôm chặt chăn không buông, hoàn toàn không có ý muốn thức dậy.

Lâm Trạm dừng một lát, anh nghĩ ra một ý hay nên kề sát vào cô thấp giọng nói bên tai Nguyễn Kiều: “Mẹ anh tới kìa.”

Gần như chỉ cần một giây, Nguyễn Kiều mở to hai mắt ngồi thẳng người lên, cơn buồn ngủ gì đó đều chạy mất tăm.

Tim cô đập bình bịch, nhưng vừa ngẩng đầu thì thấy khóe miệng Lâm Trạm cong lên, Nguyễn Kiều chậm chạp hiểu ra mình bị anh lừa!

Biết cô nhát gan, sợ nhất chính là bị phụ huynh phát hiện, vậy mà anh còn trêu chọc cô!

Nguyễn Kiều tức giận đến hai má phồng lên, lườm anh một cái rồi nhanh chóng rời giường.

Tâm tình Lâm Trạm rất tốt, bước lê thê đi ra ngoài đút đồ ăn cho cá vàng, rồi mang tất cả đồ ăn sáng lên bàn.

Đúng lúc này chuông cửa vang lên.

Lâm Trạm theo bản