Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 162: Cảm động

“Thế Huân, kỳ thật khi lần đầu cậu đến đây dì đã nhận ra cậu chính là nam sinh trong bức ảnh, mặc dù tiểu Lộc vẫn luôn dấu giếm dì, nhưng hiểu con không ai bằng mẹ, từ nhất cử nhất động của nó dì liền có thể nhìn ra nó và cậu đã có chuyện gì xảy ra. Dì cũng rất muốn bước qua ngăn cản tiểu Lộc để nó đừng hãm sâu, hơn nữa lấy tính tình nghe lời và hiểu chuyện của tiểu Lộc, nếu dì cứng rắn ép buộc nó kết hôn thì chắc chắn nó sẽ làm theo. Nhưng mà… dì lại không muốn sau khi dì đi rồi, tiểu Lộc sẽ một mình cô độc sống qua cuộc sống không hạnh phúc này. So với những lời đồn nhãm ở bên ngoài, nó có thể tìm được một người sống hạnh phúc cùng nhau mới là trọng yếu.” Chân mày vẫn luôn nhíu chặt của Lộc mẫu dần dần giãn ra.

“Dì, con…” Lời nói của Lộc mẫu làm cho Thế Huân thấy được hy vọng, vội vàng muốn nói điều gì.

Lộc mẫu khoát tay, ý bảo Thế Huân an tâm chớ gấp.

“Thế Huân, nghe xong đầu đuôi chuyện tình của cậu và tiểu Lộc, đối với chuyện cậu tạo thành thương tổn cho nó, dì dĩ nhiên không thể một chút tức giận cũng không có. Nhưng mà hiện tại hai người sống chung rất tốt, tiểu Lộc đích xác so với trước kia vui vẻ hơn nhiều, chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua, dì cũng không so đo, chỉ cần sau này hai đứa vẫn tốt đẹp là được. Mỗi một người mẹ đều ích kỷ, hôm nay dì nói cho cậu nghe đều này, chỉ muốn cho cậu biết tình cảm tiểu Lộc đối với cậu sâu đậm như thế nào, hy vọng cậu có thể đối xử tốt với nó.” Lộc mẫu nói xong, giống như vấn đề nan giải nhiều ngày trong lòng cuối cùng cũng đã được giải quyết, trên mặt hiện ra ý cười nhàn nhạt.

“Dì, con hứa, con nhất định sẽ hảo hảo yêu thương Lộc Hàm.” Thế Huân gật đầu thật mạnh cam đoan nói.

“Dì cũng không quản nhiều nữa, để xem biểu hiện sau này của hai đứa. Được rồi, tiểu Lộc mua muốisắp về tới, album dì phải đem trả lại chỗ cũ đây.” Lộc mẫu từ ái vỗ vỗ bả vai Thế Huân, sửa sang xong album, mới đem trả lại phòng ngủ của Lộc Hàm.

Sau khi Lộc Hàm mua xong muối về đến nhà, nhìn thấy mẹ cùng Thế Huân đang thảo luận tiếc mục TV, tâm trạng bất an cuối cùng cũng kiên định lại.

Tuy rằng Lộc mẫu đã ngầm đồng ý chuyện mình và Lộc Hàm, nhưng xuất phát từ lễ phép, Thế Huân ở thêm một lúc liền cáo từ ra về.


Lần này không cần mẫu thân dặn, Lộc Hàm tích cực chủ động đưa Thế Huân xuống lầu.

“Lộc Hàm.” Thế Huân nắm tay Lộc Hàm đi đến bãi giữ xe, bất chấp tất cả ôm cậu vào trong ngực.

“Ân?” Lộc Hàm hơi hơi ứng thanh, phản thủ ôm lấy thắt lưng Thế Huân, cúi đầu đem đầu gối lên bả vai anh.

“Không có việc gì.” Thế Huân như hống tiểu hài tử ngủ, bàn tay ôm lấy Lộc Hàm nhẹ nhàng xoa xoa. Chuyện quyển album cùng yêu thầm, Thế Huân cũng không tính nói cho Lộc Hàm là mình đã biết, để sự cảm động tận sâu nơi đáy lòng là được rồi, trong cuộc sống sau này anh sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh tình yêu của mình, tuyệt đối sẽ không phụ những tình cảm mà Lộc Hàm đã trả giá vì mình.

Bóng đêm dần xuống, nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, Thế Huân sợ Lộc Hàm lạnh, liền chậm rãi buông tay để cho cậu vào nhà.

“Về nhà ngủ sớm một chút, sáng mai anh tới đón em.” Thế Huân giơ tay lên xoa lấy đỉnh đầu mềm mại của Lộc Hàm, lại tiến thêm một bước hôn lên môi cậu.

“Ân.” Lộc Hàm ngoan ngoãn gật đầu, nhưng chưa xoay người rời đi, nghĩ muốn chờ Thế Huân lên xe sau đó mới vào nhà.

“Ngoan, em vô nhà trước đi, em vào tới mái hiên anh sẽ đi.” Thế Huân làm sao có thể bỏ đi trước, cố ý muốn để Lộc Hàm về nhà trước.


Hai người tiếp tục dùn dằn thì khẳng định sẽ không dứt, cho nên Lộc Hàm cũng thật nghe lời quay người đi, nhưng đi chưa được mấy bước lại quay lại hôn lên môi Thế Huân một cái, nói ngủ ngon xong mới trở vô nhà.

Thế Huân ngọt ngào hạnh phúc ngây ngô cười, thẳng đến khi thân ảnh Lộc Hàm hoàn toàn biến mất mới lái xe rời đi.

“Thế Huân đi rồi?” Lộc Hàm về đến nhà, mẫu thân mỉm cười hỏi.

“Dạ.” Lộc Hàm gật gật đầu.

“Ngày mai còn phải đi làm, con cũng đi ngủ sớm một chút đi.” Lộc mẫu dặn dò một tiếng, xoay người chuẩn bị trở về phòng mình.

“Mẹ, chờ một chút! Con… con có chuyện muốn nói với mẹ.” Lộc Hàm thầm nghĩ chuyện của mình và Thế Huân cứ tiếp tục như vậy hoài cũng không được, đối với Thế Huân không công bằng, hơn nữa vẫn luôn lừa gạt mẫu thân. Liền muốn thừa dịp này đem hết thảy mọi chuyện nói ẫu thân nghe.

“Ân.” Lộc mẫu quay người lại, chờ Lộc Hàm mở miệng.

“Con… con cùng Thế Huân…” Nhưng mà càng muốn nói ra, Lộc Hàm lại càng không biết nên bắt đầu từ đâu, đầu tiên là mười năm thầm mến, rồi đến chuyện Thế Huân hiểu lầm mình là MB mà bao dưỡng, tái đến hiện tại ngọt ngào mật mật, đại khái cả đêm đều sẽ nói không xong.

“Chỉ cần hai đứa hạnh phúc là tốt rồi.” Nhìn đến bộ dáng lo lắng lắp bắp của đứa con nhà mình, Lộc mẫu trong lòng đã hiểu mỉm cười.

“Mẹ!” Lộc Hàm giật mình nhìn mẹ, ánh mắt biết được hết thảy của mẫu thân làm cho cậu từ giật mình dần dần chuyển hóa thành cảm động.

Mẹ, cám ơn mẹ… Lộc Hàm vươn hai tay ôm lấy mẫu thân, mẫu tử hai người gắt gao ôm nhau.