Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 161: Mười năm

Thế Huân mở ra album, trang đầu tiên là bức ảnh chụp một thiếu niên đứng trên bục giảng, tuy rằng ảnh chụp chụp rất mơ hồ, hơn nữa niên đại cũng đã lâu, nhưng anh không thể ngay cả bản thân mình cũng nhìn không ra. Anh nhớ lại một chút, hoàn cảnh trong bức ảnh này chính là lễ khai giảng đại học, lúc đó mình đại diện cho tân sinh viên lên bục phát biểu. Tiếp tục lật những trang sau, trong đó hé ra cơ hồ chính là lịch trình những năm gần đây của Thế Huân, thậm chí so với ký ức của chính anh còn tỉ mỉ kỹ càng hơn. Những bức anh này chất lượng rất bình thường, không phải chụp chính diện mà chỉ chụp bên hông, còn bởi vì màn ảnh quá xa mà dị thường mơ hồ, thực hiển nhiên tất cả đều do Lộc Hàm chụp.

Tính thời gian, hiện tại cách thời đại học phải trên dưới mười năm, Thế Huân liều mạng lục lọi trí nhớ tìm kiếm hình ảnh Lộc Hàm, nhưng thật là một chút ấn tượng đều không có. Kỳ thật dựa vào những bức ảnh này cũng không khó đoán, Lộc Hàm chưa bao giờ gia nhập vào cuộc sống của anh, chỉ đứng từ rất xa mà nhìn, âm thầm yêu mến. Nguyên lai Thế Huân cho rằng lần say rượu đó là lần đầu tiên hai người gặp mặt, kỳ thật là đã bắt đầu từ mười năm trước rồi, chỉ là khi đó Lộc Hàm thầm mến Thế Huân, còn anh cái gì cũng không biết mà thôi.

Càng lật đến cuối album, trong lòng Thế Huân lại càng khó chịu, đến tột cùng là yêu thương đến mức độ nào, mới có thể không cần đối phương đáp lại bất luận cái gì, vẫn luôn kiên trì mười năm. Bàn tay lật sách của Thế Huân bắt đầu run rẩy, hơn nửa ngày mới có thể lật qua một tờ.

Thế Huân đã thấy được ảnh chụp của mình sau khi vào Ngô thị làm việc, ảnh chụp so với hồi học ở trường ít hơn rất nhiều. Trong lòng anh cười khổ, có lẽ bởi vì khi đó mình đã là Ngô tổng giám đốc cao cao tại thượng, cơ hội để Lộc Hàm thấy được mình rất ít. Nghĩ đến đây, Thế Huân đột nhiên giật mình nhớ lại lúc trước khi điều tra tư liệu của Lộc Hàm còn nghi hoặc chuyện cậu và mình cùng tốt nghiệp một trường đại học, hiện tại xem ra đều không phải trùng hợp, Lộc Hàm là bởi vì mình mới vào Ngô thị.


Lộc Hàm đến tột cùng vì mình đã trả giá bao nhiêu!? Trái tim Thế Huân đau tựa kim đâm, tay run lên, làm ảnh chụp trong album bị rớt ra rơi xuống đất. Khi Thế Huân nhặt ảnh lên tình cờ lật qua mặt trái, một hàng chữ nhỏ ngay ngắn liền đập vào mắt, “Thế Huân và Quan Lâm cùng một chỗ”, nội dung chữ viết làm trong lòng Thế Huân càng thêm khó chịu. Nhét ảnh chụp trở vào Thế Huân do dự một chút, lại lật đến trang đầu của Album.

“Thế Huân lên đài lãnh thưởng” “Thế Huân cùng mình gặp thoáng qua” “Thế Huân trở thành tổng giám đốc” … Vừa rồi chỉ nhìn thấy ảnh chụp, hiện tại Thế Huân mới phát hiện mỗi một bức ảnh đều có ghi nội dung ở phía sau, anh đem ảnh chụp sắp xếp lại cùng một chỗ, che đi mấy dòng chữ ở phía sau, chỉ để lại chữ “Thế Huân” liên tiếp nhau, nhìn ra ký ức cùng tình yêu sâu đậm của Lộc Hàm trong mười năm nay.

Chuyện cho tới bây giờ, tất cả những nghi vấn của Thế Huân đều đã có đáp án. Lộc Hàm tại sao lại lên giường cùng một gã say rượu là mình, tại sao tình nguyện bị hiểu lầm là MB cũng muốn ở với mình, tại sao lại liều lĩnh vì mình mà trả giá nhiều như vậy… nguyên lai chỉ là bởi vì yêu.


“Lộc Hàm, Lộc Hàm…” Thế Huân đã không thể tiếp tục suy nghĩ, đem mặt vùi vào hai bàn tay, thanh âm nghẹn ngào kìm không được quanh quẩn ở ở phòng khách.

“Rất lâu trước đây dì đã phát hiện sự tồn tại của quyển album này, nhiều ảnh như vậy mà chỉ chụp cùng một người, mỗi một bức ảnh lại được nghi nội dung tỉ mỉ kỹ càng. Dì vừa nhìn đã biết tiểu Lộc là thích nam sinh trong bức ảnh. Mấy người lớn trong gia đình khác nếu biết con mình thích người cùng giới, có lẽ sẽ giận tím mặt, có lẽ sẽ đem ảnh chụp lập tức hủy đi. Nhưng mà cha tiểu Lộc mất sớm, nó lại vẫn luôn rất hiểu chuyện nghe lời, rất ít nói dối hoặc dấu diếm dì cái gì, cái này có thể xem là bí mật lớn nhất trong lòng tiểu Lộc, dì cũng không muốn vì chuyện này mà làm nó khó xử. Liền làm bộ như không có phát hiện, cái gì cũng không biết, đem album nguyên vẹn trả về chỗ cũ. Nhưng cho dù là vậy cũng không đồng nghĩa dì đồng ý chuyện tiểu Lộc thích nam nhân…” Nói tới đây, Lộc mẫu đột nhiên tạm dừng.

“Dì…” Bởi vì câu này, trái tim Thế Huân lặp tức nhảy lên tới tận cổ họng.

“Dì không đồng ý không phải là vì muốn tiểu Lộc nối dỗi tông đường. Cha tiểu Lộc mất sớm, tiếp qua vài năm nữa dì cũng sẽ ly khai, còn cứng rắn so đo chuyện con cháu làm chi. Mà bởi vì con đường đồng tính này quá khó đi, dì không muốn tiểu Lộc bị người khác kỳ thị chỉ trích. Cho nên vẫn luôn ngầm thúc giục tiểu Lộc tìm bạn gái kết hôn sinh con, nhanh chóng đoạn tuyệt ý định với cậu.” Lộc mẫu có chút bất đắc dĩ tiếp tục nói.

“Dì à, con… con…” Thế Huân bị lời nói của Lộc mẫu làm cho á khẩu không trả lời được. Thế Huân đã từng trải qua, dĩ nhiên hiểu được con đường này khó khăn gian khổ thế nào.