Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 147: Lần đầu tiên

Thế Huân lúc này lại không có thân lâu, chủ yếu là sợ chính mình sẽ nhịn không được mà trực tiếp muốn Lộc Hàm ngay tại sô pha. Anh muốn “Lần đầu tiên” của hai người sau khi hòa hợp có thể lưu lại cho Lộc Hàm một kỷ niệm đẹp, hiện tại nếu Lộc Hàm đã đáp ứng lưu lại, Thế Huân cũng sẽ không nóng lòng nhất thời.

Hôn môi chấm dứt, Thế Huân lại ôm Lộc Hàm ở trên ghế làm chuyện không đứng đắn một lúc, mới kéo cậu cùng nhau đứng dậy.

Tiếp theo cũng giống như những ngày trước, hai người cùng nhau vào phòng sách xử lý chuyện công ty, Lộc Hàm vẫn như trước giúp Thế Huân thao tác máy tính. Kỳ thật vết thương của Thế Huân đã lành có thể tự làm việc một mình, chẳng qua anh muốn nhân cơ hội này để Lộc Hàm tiếp xúc với vài nghiệp vụ trọng yếu của Ngô thị. Khi Lộc Hàm trở lại Ngô thị, Thế Huân chắc chắc sẽ không để cậu tiếp tục làm một nhân viên bình thường. Cái này cùng tình cảm hai người không quan hệ, anh là cảm thấy với năng lực của Lộc Hàm, chỉ làm một nhân viên bình thường thì quả là nhân tài không được trọng dụng.

Bình thường hai người còn có thể cùng nhau đàm luận công việc, nhưng hôm nay Lộc Hàm đáp ứng lưu lại, Thế Huân thật giống như thiếu niên sắp trải qua “Lần đầu tiên” của mình, khẩn trương lại chờ mong, hưng phấn lại kích động, căn bản không thể an tâm công tác. Lúc Lộc Hàm thao tác máy tính, Thế Huân liền đứng bên cạnh chuyên chú nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của cậu ngây ngô cười.

Lộc Hàm nhìn thấy anh cao hứng như vậy, cũng không nỡ phá hủy hứng trí của anh, chỉ có thể thừa dịp Thế Huân đi toilet mà gọi điện thoại ẫu thân, nói dối là đêm nay ở chơi nhà đồng nghiệp không có về nhà.

Thế Huân cảm giác ngày hôm nay trôi qua đặc biệt thong thả, thật vất vả mới đợi được hai người ăn xong cơm chiều, vội vàng thu thập nhà bếp, sau đó liền trăm phương nghìn kế hống Lộc Hàm quay về phòng ngủ.


Kỳ thật Thế Huân biểu hiện rõ ràng như vậy, Lộc Hàm sao lại không đoán ra tâm tư của anh, bất quá đã quyết định lưu lại, cũng thiệt tình nghĩ muốn cùng Thế Huân một chỗ, Lộc Hàm cũng liền đặc biệt nhu thuận cái gì cũng chiều theo Thế Huân.

Hai người trở lại phòng ngủ, Thế Huân vốn định cùng Lộc Hàm tắm chung, nhưng dù sao hôm nay anh cũng đã nhịn nguyên một ngày, nghĩ tới thân thể trắng nõn trần trụi của Lộc Hàm, Thế Huân liền cảm thấy khí huyết dâng trào, nếu cậu thực trần truồng đứng trước mặt anh, Thế Huân khẳng định mình sẽ lập tức phác đi lên. Đứng làm trong phòng tắm chắc chắc rất mệt, Thế Huân chính mình không thành vấn đề, nhưng ngược lại không nỡ làm Lộc Hàm vất vả. Nói sao thì đêm nay anh cũng sẽ không làm một hai lần rồi bỏ qua, như vậy thì càng hao tổn thể lực của cậu.

Thế Huân để Lộc Hàm tắm trước, chờ khi anh tắm xong từ nhà tắm đi ra, Lộc Hàm đang gập chân ngồi trên giường đọc sách, thân thể đơn bạc co thành một đoàn.

“Lộc Hàm…” Thế Huân đi đến bên giường ngồi xuống, duỗi dài cánh tay đem cả người Lộc Hàm vòng vào trong ngực.

“Ân.” Trong ngực Thế Huân thực ấm, Lộc Hàm đưa tay để quyển sách qua một bên, xê dịch thân thể dựa vào chặt hơn chút nữa.

Thế Huân cúi đầu hôn lên một bên má của Lộc Hàm, đôi môi ở trên da thịt bóng loáng non mềm quyến luyến cọ xát.


“Lộc Hàm, xoay đầu lại.” Môi Thế Huân dao động đến bên tai Lộc Hàm, vươn đầu lưỡi liếm liếm vành tai mềm mại.

“Ngứa…” Cảm giác tê dại làm Lộc Hàm thấp cười ra tiếng, mới vừa nghe lời quay đầu, liền bị Thế Huân hôn lên môi.

Đầu lưỡi anh cạy mở hàm răng của cậu, thực thuận lợi tham nhập vào khoang miệng đối phương, cuốn lấy đầu lưỡi, mút vào, chơi đùa, hơi thở hai người dây dưa cùng một chỗ, không khí trong phòng ngủ nhất thời trở nên vô cùng ái muội.

Mùi hương sữa tắm trên người Lộc Hàm quanh quẩn trước mũi Thế Huân, làm anh càng hãm sâu cùng say mê, buông lỏng cánh tay một chút để Lộc Hàm xoay người, hai người mặt đối mặt ôm cùng một chỗ, Lộc Hàm hai tay hoàn trụ cái cổ Thế Huân, hai tay Thế Huân lại ôm lấy thắt lưng anh, hai người gắn bó giao triền, thân thể thiếp hợp không có một khe hở.

Thế Huân ôm Lộc Hàm chậm rãi ngã xuống giường. Hai người hô hấp đều đã trở nên hỗn loạn, anh cũng không dám tái áp Lộc Hàm, chấm dứt hôn môi liền hơi hơi nâng lên thân thể, chừa cho cậu một chút không gian để thở dốc.

Lộc Hàm lúc rời nhà không có đem theo quần áo, hôm nay lại là đột nhiên quyết định lưu lại. Tắm rửa xong cũng không có đồ thay, Thế Huân đành lấy quần áo của mình cho cậu mặc. Anh cố ý không chọn đồ ngủ rời, mà đưa cho Lộc Hàm một cái áo choàng ngủ bằng tơ tằm. Lộc Hàm vốn nhỏ hơn Thế Huân một vòng, áo ngủ rộng thùng thình lại càng tôn lên dáng người thon gầy của cậu, lại chỉ ở bên hông thắt một nút thắt. Vừa rồi Lộc Hàm một mình co chân ngồi trên giường nên không có gì, hiện tại cùng Thế Huân vừa kéo vừa ôm lại hôn môi, còn bị áp ngã xuống giường, nút thắt bên hông sớm bởi vì sức ép mà lơi ra, tơ tầm mềm mại thuận theo làn da bóng loáng mà tản ra hai bên thân thể.

“Lộc Hàm…” Thế Huân cúi đầu nhìn người gần như trần trụi dưới thân, hô hấp nháy mắt trở nên ồ ồ.