Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 146: Lưu lại

“Khụ khụ!” Sau khi thư ký tiếp nhận văn kiện, Thế Huân đột nhiên nhìn cô mạc danh kỳ diệu ho khan hai tiếng.

“Ngô tổng, nếu không còn chuyện gì tôi xin đi trước.” Thư ký hiểu ý, lập tức từ ghế sofa đứng dậy cáo từ.

“Ừm.” Thế Huân vừa lòng gật đầu, đứng dậy chuẩn bị tiễn cô.

“Thư ký Lý, xin chờ một chút.” Lộc Hàm cũng đứng lên, đột nhiên mở miệng gọi thư ký.

“Lộc… tiên sinh, có chuyện gì sao!?” Thư ký do dự một lúc mới mở miệng, vấn đề xưng hô với LỘc Hàm làm cô có chút khó xử, trước kia cậu là nhân viên Ngô thị nên gọi sao cũng được, nhưng mà hiện tại cậu cùng Thế Huân có mối quan hệ ái muội, thư ký vô luận thế nào cũng muốn khách khí một chút.

“Mong cô có thể không nói ra chuyện đã gặp tôi ở đây được không.” Biết rõ tốc độ phát tán tin tức ở công ty, Lộc Hàm lễ phép dặn dò thư ký một tiếng.

“Ngô tổng… cái này…” Thư ký cẩn thận nhìn Thế Huân đột nhiên thay đổi sắc mặt, chờ đợi ý kiến của anh.

“Lộc Hàm nói sao thì cô liền làm như vậy đi.” Thế Huân có lệ nói với thư ký một câu, vẻ mặt khẩn trương nhìn chăm chú một bên mặt của Lộc Hàm.


“Lộc tiên sinh xin yên tâm, tôi nhất định kín miệng. Vậy Ngô tổng Lộc tiên sinh, tôi đi trước.” Thư ký hơi gật đầu, lập tức liền cáo từ ly khai.

“Lộc Hàm, thực xin lỗi thực xin lỗi…” Thư ký vừa ra khỏi cửa, Thế Huân liền lập tức đem Lộc Hàm kéo vào trong ngực liên tục xin lỗi.

“Xảy ra chuyện gì!?” Lộc Hàm bị lời xin lỗi của anh làm ờ mịt.

“Trước kia đều là tại anh không đúng, không nên giấu diếm quan hệ của chúng ta, không nên mỗi lần đều bắt em xuống xe ở lân cận công ty, không nên ở công ty đối với em làm như không thấy…” Thế Huân vội vàng giải thích. Mới vừa rồi khi nghe Lộc Hàm nói với thư ký không nên tiết lộ quan hệ hai người, trong lòng Thế Huân đặc biệt khó chịu, cảm thấy cậu nhất định là còn để ý lỗi lầm lúc trước của mình nên mới nói như vậy.

“Cái này không liên quan. Chỉ là em cảm thấy nếu trở lại Ngô thị làm việc, bị đồng sự biết quan hệ của chúng ta, bọn họ dĩ nhiên không dám đến hỏi anh, lúc đó ai cũng chạy đến chỗ em hỏi thì phiền phức lắm.” Lộc Hàm cong lên khóe mắt, hướng Thế Huân cười giải thích.

“Lộc Hàm, em quyết định… quay về Ngô thị!?” Hai mắt Thế Huân mở lớn chờ mong nhìn Lộc Hàm.

“Ừm… ngô…” Lộc Hàm mới vừa gật đầu một cái, liền bị Thế Huân nhào tới ngăn chặn miệng.


Hôn môi, mút vào, dây dưa… Điểm tâm lúc nãy còn chưa tiêu hóa, nhiệt tình đã mạnh mẽ dâng lên. Thế Huân ôm Lộc Hàm hướng ghế sofa đi tới, cậu nhìn không thấy phía sau, dứt khoát nhắm mắt để Thế Huân tùy ý hôn môi, cũng đem tinh thần cùng thể xác chính mình toàn bộ giao vào tay vị vua Thế Huân này.

Tuy rằng hai người vừa ôm vừa đi tư thế thực không tự nhiên, nhưng Thế Huân luyến tiếc rời đi môi Lộc Hàm dù chỉ là một lát, hai đôi môi kề sát trằn trọc, tái đem đầu lưỡi đỉnh nhập vào khoang miệng Lộc Hàm, liếm lộng mọi chỗ, rồi mới lại triền lấy đầu lưỡi mút trứ, nước miếng vô pháp nuốt xuống theo khóe miệng chảy ra, Thế Huân cũng không lau đi, chỉ cảm thấy thân như vậy còn chưa đủ, hôn làm sao cũng không thỏa mãn được.

Hai người một đường lui đến bên cạnh sofa, Thế Huân áp đảo Lộc Hàm xuống ghế. Hai người thân cao đều trên dưới 1m8, sofa lại thấp, Thế Huân sợ Lộc Hàm lúc ngã xuống lưng sẽ đau, liền cẩn thận lấy tay ôm lấy lưng cậu, từng chút từng chút nằm xuống.

Sofa mềm mại không chịu nổi sức nặng của cả hai người, Thế Huân nằm trên người Lộc Hàm, cậu cơ hồ đã hoàn toàn rơi vào trong sofa. Hai người vẫn như trước tham lam hôn môi.

"Lộc Hàm Lộc Hàm…” Qua một thời gian dài hôn nhau làm Lộc Hàm không thở nổi, hai bên má nghẹn đến đỏ bừng, Thế Huân không cam lòng buông cậu ra, nhưng đôi môi vẫn như cũ ở trên mặt Lộc Hàm quyến luyến cọ xát tư ma.

“Thế Huân…” Lộc Hàm cúi đầu gọi một tiếng, song chưởng bò lên cổ Thế Huân.

“Lộc Hàm, đêm nay… lưu lại được không!?” Thế Huân ở trên trán Lộc Hàm đặt xuống một nụ hôn, ngẩng đầu thật cẩn thận hỏi.

Lộc Hàm vẫn chưa trả lời ngay, chính là lẳng lặng đích nhìn Thế Huân. Tâm Thế Huân có lập tức khẩn trương, ngay cả vòng tay ôm lấy Lộc Hàm đều bắt đầu trở nên buộc chặt.

“Được.” Lộc Hàm giơ lên khóe miệng, ý cười dịu dàng lắp kín gương mặt.

“Lộc Hàm!” Thế Huân trong lòng mừng như điên, lại cúi đầu một lần nữa hôn lấy cậu.