Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 82: Khiêu chiến

Edit & beta: Fin

Sau khi mọi người rời khỏi Phong Tê Cốc, trên đường quay về hoàng thành thành Hỏa Luyện, mưa vẫn còn rơi liên tục… cơn mưa không hề có dấu hiệu chuyển nhỏ.

Trên đường trở về, bốn người Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa cùng đi song song ở hàng cuối.

Giữa bốn người không hề trao đổi câu gì, đều cúi đầu vừa đi vừa chìm vào tâm tư riêng, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên trao đổi ánh mắt một cái, biểu tình tương đối nghiêm túc.

Công Tôn đi tuốt ở đằng trước ôm Tiểu Tứ Tử hỏi Giả Ảnh đang thay bọn họ che dù, “Bốn người họ đang làm gì thế?”

Giả Ảnh bất đắc dĩ cười cười, “Đại khái là đang thương lượng mấy thứ kiểu như làm thế nào để khi sư diệt tổ?”

“Bọn họ thật sự muốn cùng liên thủ chiến Thiên Tôn sao?” Trâu Lương có chút kinh ngạc, “Hay là Ân Hậu?”

“Vô luận là người nào…” Túc Thanh bày tỏ sự hoài nghi, “Có thể đánh thắng sao?”

Công Tôn vốn không biết võ công, trái lại hỏi, “Bốn người bọn họ liên thủ lại, hơn nữa còn thêm cả Giao Giao, chẳng lẽ đánh không lại một mình Thiên Tôn hoặc Ân Hậu à? Mà bốn người hơn hai mươi tuổi đầu vây đánh lão nhân đã hơn một trăm tuổi! Quả thực là táng tận thiên lương a!”

Mọi người dở khóc dở cười nhìn Công Tôn.

Tiểu Tứ Tử được Công Tôn ôm, một tay nâng cằm, tựa lên bả vai Công Tôn nhìn bốn người phía sau phát ra một tiếng “Ừm.”

Công Tôn nhìn bé, “Con cảm thấy thế nào? Có hy vọng không?”

Tiểu Tứ Tử ngoẹo đầu suy nghĩ, “Có thể thử một chút nha.”

Công Tôn không khỏi có chút ngoài ý muốn, “Con hiểu chuyện gì đang xảy ra hả?”

Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, “Miêu Miêu, Bạch Bạch, Cửu Cửu và Tiểu Lâm Tử muốn cùng liên thủ khiêu chiến Tôn Tôn và Ân Ân phải không?”

“Chính xác mà nói thì chính là bốn đánh một.” Giả Ảnh nhắc nhở, “Bốn đánh hai thì tuyệt đối không thể đùa được, nhưng nếu mà bốn đánh một thì cũng lại có chút không đúng…”

Tiểu Lương Tử kích động vô cùng, “Lại có kịch hay để xem rồi! Rốt cục ta cũng đợi được đến ngày này nha! So với lần trước Hỏa Kê tư đấu với sư phụ ta còn phấn kích hơn a!”

Mọi người mắt thấy đại môn hoàng thành đang ở ngay trước mặt.

Rốt cuộc, Triệu Phổ mở miệng hỏi, “Thử hay không thử?”

Ba người bên cạnh đều gật đầu… Muốn thử!

“Thử ai đây?” Triển Chiêu hỏi, “Thiên Tôn hay là ông ngoại ta?”

Lâm Dạ Hỏa cau mũi, “Cái đó… Nếu là Ân Hậu thì thôi đi…”

“Tại sao?” ba người khác đồng thanh hỏi.

“Hơi sợ!” Hỏa Phượng vỗ ngực.

Bạch Ngọc Đường có chút phiền muộn, “Ngươi sợ Ân Hậu chứ không sợ sư phụ ta?”

Lâm Dạ Hỏa buông tay, “Chỉ một chiêu Ma Vương Thiểm của Ân Hậu thôi đã hạ gục chúng ta rồi, không phải sao? Còn đánh cái rắm á?”

Bạch Ngọc Đường lại lắc đầu, “Nếu trời mưa thì việc đối phó Ma Vương Thiểm không thành vấn đề.”

Triệu Phổ ngẩng mặt lên suy nghĩ một chút, “Đúng vậy… có thể dựng tường băng để chống đỡ Ma Vương Thiểm.”

Triển Chiêu khoát tay, “Ma Vương Thiểm sẽ thương tổn đến người vô tội, ông ngoại ta sẽ không dùng đâu.”


“Không phải Thiên Tôn cũng có một chiêu tương tự với Ma Vương Thiểm sao, công phu đó chỉ có ông ấy mới học được còn Ân Hậu thì không?” Lâm Dạ Hỏa nhắc nhở.

“Ta thì lại cảm thấy khả năng chiến với Ân Hậu tương đối tốt hơn một chút.” Triệu Phổ mở miệng.

“Tại sao?” Ba người khác đều hiếu kỳ.

Triệu Phổ chỉ chỉ Triển Chiêu, “Ông ngoại ngươi không nỡ đánh ngươi a.” nói xong, vừa chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường, “Ta vẫn luôn cảm thấy Thiên Tôn hoàn toàn rất muốn đánh ngươi.”

Bạch Ngọc Đường đỡ trán, “Các ngươi suy nghĩ lại cho kỹ càng, trời mưa thế này muốn đánh thắng sư phụ ta thì càng khó hơn!”

“Đúng vậy.” Triển Chiêu cũng khó xử, “Hơn nữa chúng ta phải đánh thế nào? Có cần dùng binh khí không?”

Triệu Phổ tỏ vẻ, “Binh khí hay là đừng dùng đi?”

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu.

Đi tới trước cửa hoàng thành, Lâm Dạ Hỏa hỏi, “Vậy các ngươi hạ quyết tâm chưa, rốt cuộc là chọn người nào?”

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường lại có vẻ không nắm chắc chủ ý.

“Hay là cứ dứt khoát rút thăm đi?”

Lúc này, Tiểu Lương Tử không biết từ đâu nhô ra cười hì hì đề nghị.

Triệu Phổ nhìn gương mặt hưng phấn của đồ đệ, “Rút thăm…”

Tiểu Lương Tử lấy ra một viên đường cầm ở trong tay, sau đó chắp tay sau lưng đảo tới đảo lui rồi duỗi cánh tay ra trước mặt mọi người, nhìn về hai quả đấm nhỏ bĩu môi, “Viên đường ở trong tay nào? Đoán trúng là Thiên Tôn, đoán trật là Ân Hậu!”

Triệu Phổ nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Lâm Dạ Hỏa sờ cằm, “Vậy chọn tay trái đi…”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu gật đầu một cái.

Triệu Phổ chỉ chỉ tay trái Tiểu Lương Tử.

Tiểu Lương Tử mở tay ra… Bên trong tay là một viên đường tròn vo.

“Vậy thì chọn Thiên Tôn!” Tiểu Lương Tử thét lên một tiếng.

Mọi người còn đang ngẩn người mà nhìn chằm chằm viên đường kia thì chợt nghe sau lưng có người hỏi, “Thiên Tôn thế nào?”

Mọi người cả kinh, đều quay đầu lại.

Vào lúc này, bọn họ đang đứng ở dưới mái hiên của đại môn hoàng thành, chỉ thấy Thiên Tôn và Ân Hậu che dù đứng ngay ở phía sau bọn họ.

Bốn người cả kinh, đều cùng nhau lùi lui sau một bước.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn cũng khó hiểu – Đây là làm sao?

“Đang làm gì đấy?” Ân Hậu hỏi.

“Á…” bốn người đều chần chờ nhìn nhau.

Phía trước, Trâu Lương và Túc Thanh thích xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn cùng nhỏ giọng lầm bầm.

“Bây giờ duỗi đầu là một đao mà rụt đầu cũng là một đao.”

“Chớ lúng túng, mới nãy không phải còn nói rất hay sao.”

Thiên Tôn và Ân Hậu nghe cứ như thoại lý hữu thoại(20), không hiểu gì mà nhìn nhau một cái.

(20) Câu nói có hàm ý khác, nửa hiểu nửa không

“Á…”

“Đói thì đi ăn cơm nha!” Thiên Tôn cảm thấy mấy đứa nhóc này lại bắt đầu trở nên ngu ngốc rồi.

Mọi người há miệng, lúc này cũng không phải phát ra tiếng “Á” nữa mà là cả Triển Chiêu, Lâm Dạ Hỏa và Triệu Phổ cùng nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia nhìn Giao Giao bên cạnh một chút.

“Rốt cuộc là sao vậy?” Ân Hậu hỏi.

Bạch Ngọc Đường đang suy nghĩ xem phải mở miệng thế nào, chợt Thiên Tôn bên cạnh cảm giác được có người kéo tay áo mình.

Vừa cúi đầu nhìn, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử ngước mặt lên kéo tay áo Thiên Tôn nói, “Tôn Tôn, ban nãy chúng cháu có gặp một lão già rất kỳ quái, ông ta nói muốn nuôi lớn Giao Giao thì phải chiến với cao thủ đấy.”

Công Tôn sờ sờ cằm – Ái chà, khó có được một lần Tiểu Tứ Tử giải thích rõ ràng như vậy.

“Cho nên mới muốn luận võ với người.” Tiểu Tứ Tử còn không quên thêm một câu, “Bởi vậy bèn rút thăm quyết định.”

Thiên Tôn “Ha ha” hai tiếng, mỉm cười nhìn đồ đệ mình, “Muốn tỷ võ với vi sư nha… Ngươi đã thua tổng cộng hai ngàn ba trăm hai mươi mốt (2321) lần không nhớ rõ hở?”

Bạch Ngọc Đường cảm thấy trong đầu “Ong” một tiếng – Lúc này trí nhớ của người cũng không có kém!

Mọi người đồng tình nhìn Bạch Ngọc Đường – Lại thua hơn hai ngàn lần…

Triển Chiêu cũng khó hiểu, tiến tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường hỏi, “Ngươi khiêu chiến bao nhiêu lần thế?”

Bạch Ngọc Đường không nói gì.

“Từ năm bốn tuổi đến năm mười tuổi hầu như ngày nào cũng đều khiêu chiến hết nha!” Thiên Tôn khoanh tay tám chuyện với Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa đang tò mò, “Ngọc Đường nhà ta khi còn bé mới không phải là tên mặt than! Hơn nữa còn là người siêu cấp dễ khiêu khích!”

Ân Hậu than thở, “Vậy mà ngươi cũng đi khiêu khích đứa trẻ con dưới mười tuổi được.”

Thiên Tôn liếc mắt nhìn ông, “Không phải trước kia ngươi từng nói luôn trêu chọc cho mèo nhà mình tức giận sao!”

Triển Chiêu híp mắt gật đầu, bày tỏ sự đồng ý.

Ân Hậu gãi gãi cằm nhìn đi chỗ khác.

Thiên Tôn đi qua, vươn tay đặt lên bả vai Bạch Ngọc Đường, “Ngươi cộng thêm tên Tiểu quỷ không ai nhìn thấy của nhà ngươi kia muốn khiêu chiến với vi sư vẫn còn sớm lắm.”

“Vậy nếu con cũng tham gia nữa thì sao?” Triển Chiêu góp tới hỏi.

Thiên Tôn chớp mắt nhìn.

Ân Hậu nhìn mọi người một chút, “A” một tiếng.

Thiên Tôn dùng một ngón tay nhẹ nhàng gõ cằm, quét ánh mắt nhìn mọi người một vòng, có vẻ là đã hiểu rõ, chậm rãi cười một tiếng, “Chi bằng… các ngươi cùng lên thử xem?”

Mọi người “Soạt” một tiếng, xoay mặt nhìn Thiên Tôn, “Người nói…”

“Thật sự lên cùng nhau ạ?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.

Thiên Tôn cười một tiếng, “Ừ, bốn người các ngươi cộng thêm tên Tiểu quỷ đó cùng lên đi.”

“Nếu nói cùng lên…” Trâu Lương hỏi, “Sẽ có phần thắng sao?”

“Phần thắng?” Ân Hậu bị chọc cười, “Chỉ cần có thể gánh qua một trăm chiêu thì coi như các ngươi thắng!”

Mọi người cả kinh.

Tiểu Lương Tử còn há to miệng hơn.

“Một trăm chiêu?” Triển Chiêu nhìn Ân Hậu, “Bốn người chúng con thêm Giao Giao nữa nha, ông ngoại người nghiêm túc thật hả?”

Ân Hậu đưa tay nhẹ nhàng vỗ bả vai Triển Chiêu một cái, “Cơ hội khó có được, xuất ra toàn lực thử một chút đi.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, sau đó cùng nhìn Thiên Tôn.

Quả nhiên trong nụ cười Thiên Tôn còn mang theo sự khiêu khích, rút tay từ trên bả vai đồ đệ ra, nhẹ nhàng sờ đầu hắn, “Nhớ cầm theo binh khí, có thua thì cũng đừng khóc nhè nha.”

Túc Thanh và Trâu Lương cũng hít một hơi khí lạnh – Siêu cấp kiêu ngạo!

Lúc này, cũng không biết có phải là do cơn mưa quá lớn hay không, mà mọi người lại cảm thấy trong mắt bốn người này lóe lên một loại ánh sáng khác…

Triển Chiêu rốt cuộc cũng minh bạch tại sao khi còn bé Bạch Ngọc Đường lại khiêu chiến Thiên Tôn nhiều lần như vậy… Ngữ điệu kia thật sự rất thiếu đánh!

Lúc trời chạng vạng tối, cơn mưa dần chuyển nhỏ.

Bên ngoài thành Hỏa Luyện, một mảnh đất trống ở phụ cận Phong Tê Cốc.

Mảnh đất trống này là nơi binh mã thành Hỏa Luyện thường dùng để thao luyện, mặt đất khá bằng phẳng, bốn phía được các dãy núi vây quanh, tương đối tĩnh lặng, ở chỗ này có chơi đùa gây ra động tĩnh lớn thế nào cũng không gây nhiễu cho dân chúng.

Một bên sân đấu, những người vây xem đều đứng chung một chỗ, Liệt Tâm Dương không phải là người giang hồ mà cũng không phải người Trung Nguyên nên không biết Thiên Tôn và Ân Hậu rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, hắn cũng không biết Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường, nhưng hắn có biết Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa là người thế nào! Nếu như Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều lợi hại giống Triệu Phổ Lâm Dạ Hỏa… Vậy thì khi bốn người đều mạnh giống nhau này ở cùng một chỗ, cùng dốc toàn lực ứng phó, mà lại chỉ đánh một người?! Đã vậy còn nói nếu bọn họ có thể chống đỡ được một trăm chiêu thì xem như đã thắng? Đây là tình huống thế nào a?

Tiểu Lương Tử đã sớm chạy lên đỉnh tháp để nhìn, chọn vị trí tốt, cùng Yêu Yêu xem cuộc chiến.

Ở bên dưới, Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử, đứng bên cạnh Ân Hậu xem náo nhiệt.

Đối với võ công, Công Tôn không phải quá hiểu rõ, vốn làm lang trung, y cũng không thích người luyện võ động một chút là lại tỷ võ… Nhưng mà lần này, thật sự là gợi lên lòng hiếu kỳ của y.

Công Tôn hỏi Ân Hậu, “Ân Hậu, bốn người bọn họ cùng lên, thật sự không tiếp nổi một trăm chiêu của Thiên Tôn sao?”

Ân Hậu nhìn bốn người tuổi trẻ đang đứng chung một chỗ ở nơi xa kia, trên mặt lộ ra nụ cười, “Ha ha, khó nói.”

“Nhưng mà không phải Tiểu Lâm Tử có thể đánh với Sa Sa mấy ngày mấy đêm ạ?” Tiểu Tứ Tử hỏi, “Ân Ân và Miêu Miêu không phải cũng đánh nhau suốt cả buổi chiều sao?”

“Nhưng mà chưa từng nghe qua Triệu Phổ và Yêu tiền bối cùng đánh với nhau rất lâu…” Công Tôn hỏi, “Có bất đồng quan hệ với võ công của các vị tiền bối sao?”

Ân Hậu lắc đầu một cái, “Đại hòa thượng từ trước giờ chẳng qua chỉ toàn đùa giỡn với đồ đệ hắn mà thôi, ta so chiêu với Chiêu cũng là làm chủ cho nó… Về Yêu Trường Thiên và Thiên Tôn thì tính tình khá đặc biệt một chút, nhưng mà cũng sẽ không đánh đồ đệ nhà mình.”

“Có điều lấy nhiều đánh ít như vậy, có phải có chút không hay cho lắm?” Công Tôn có chút bận tâm, “Dù sao Thiên Tôn cũng lớn tuổi như vậy…”

“Nhưng mà…” Tiểu Tứ Tử chỉ Thiên Tôn đang đứng trên một khối đá ở nơi xa nói, “Tôn Tôn hình như rất vui vẻ.”

Công Tôn hơi sững sờ.

Ân Hậu cười, “Y tất nhiên rất vui vẻ, cũng đã lâu rồi không hoạt động gân cốt.”

“Hoạt động gân cốt?” tất cả mọi người nhìn Ân Hậu.

Ân Hậu tựa hồ đang nhớ lại một số chuyện cũ, “Lúc chúng ta lúc còn trẻ, vẫn chưa lớn bằng chúng nó lúc này đâu, vừa đúng lúc thiên hạ đại loạn.”

Công Tôn gật đầu.


“Chúng ta đi theo Yêu Vương đánh suốt một đường… Vô luận là giang hồ, hay chiến trường…” Ân Hậu lầm bầm, “Cho tới bây giờ Lão Quỷ đều chưa từng thua qua, ngay cả bị thương cũng hầu như không có.”

“Tại sao vậy chứ?” Công Tôn không hiểu, rõ ràng võ công của Ân Hậu và Thiên Tôn đều cao như nhau, nhưng mà khắp người Ân Hậu lại toàn là vết thương.

“Bởi vì y không có nhược điểm, không có động cơ, càng không có tình cảm.” Ân Hậu nhàn nhạt nói, “Mỗi một người nào đó khi muốn học công phu thì luôn có lý do.”

Công Tôn và Tiểu Tứ Tử đều gật đầu.

“Nói đơn giản hơn một chút, vô luận là rất thích tàn nhẫn tranh đấu hay là tranh quyền đoạt lợi… Con người phải luôn có lý do nào đó mới có thể ngày một trở nên mạnh mẽ hơn.” Ân Hậu nói, “Nhưng mà Lão Quỷ kia thì lại không giống.”

Công Tôn bị Ân Hậu gợi lên lòng hiếu kỳ, hỏi ông, “Vậy Ân Hậu còn người thì sao? Tại sao người học công phu?”

“Vì báo thù a.” Ân Hậu hơi nhướng mày.

“Báo thù?” Công Tôn cả kinh, “Tìm ai báo thù?”

Ân Hậu thu hồi tầm mắt nhìn về phía trước, không nhanh không chậm nói, “Người trong thiên hạ.”

Công Tôn cho là mình nghe nhầm, trợn to hai mắt nhìn Ân Hậu.

Ân Hậu dường như chú ý tới tầm mắt của y, liền chuyển mắt qua nhìn y.

Tử Ảnh còn đụng phải Giả Ảnh một chút.

Lúc này, mấy ảnh vệ đứng ở bên cạnh Công Tôn cũng không biết vì sao đều bước sang ra xa bước.

Tử Ảnh còn đụng Giả Ảnh một cái.

Giả Ảnh cũng kinh hãi – Ân Hậu chỉ hơi lơ đãng liếc mắt một cái, khắp cả người hắn không hiểu sao bỗng trở nên rét lạnh, ánh mắt thật là đáng sợ, ông ta vừa nhớ lại cái gì đó…

Trong nháy mắt, bầu không khí tựa hồ đọng lại.

Đúng lúc này, Tiểu Tứ Tử vẫn còn ở Công Tôn trong ngực đột nhiên đưa tay ra, nhẹ nhàng chọt lên sống mũi Ân Hậu một cái, “Không thể nha, thật là dọa người đấy.”

Ân Hậu sửng sốt.

Công Tôn vội vàng bắt lấy tay Tiểu Tứ Tử, “Ai, không được vô lễ!”

Ân Hậu nhẹ nhàng sờ sờ sống mũi mình.

Nhóm ảnh vệ cũng thở phào nhẹ nhõm – Cảm giác ngay cả lông mao cũng dựng đứng lên đó rốt cuộc cũng biến mất, vừa rồi Ân Hậu hẳn cũng không phải cố ý, chẳng qua là…

Ân Hậu lắc đầu một cái, đôi khi Tiểu Tứ Tử không cẩn thận làm ra một số loại động tác, sẽ luôn khiến cho ông cảm thấy vô cùng quen thuộc… Trước kia lúc mình lệ khí quá nặng, Yêu Vương cũng sẽ chọt lên sống mũi ông một cái như vậy.

Ân Hậu lại liếc mắt nhìn Tiểu Tứ Tử một cái… Nhưng lúc này lại bị Công Tôn đang ôm Tiểu Tứ Tử hấp dẫn lực chú ý.

Chỉ thấy Công Tôn đang trợn to hai mắt nhìn ông chằm chằm, tầm mắt vẫn chưa từng dời đi.

Ân Hậu khẽ cau mày, hỏi Công Tôn, “Ngươi không sợ sao?”

Công Tôn nghiêng đầu, tựa hồ không hiểu ý của Ân Hậu.

Ân Hậu nhìn chằm chằm Công Tôn hồi lâu, sau đó thu hồi tầm mắt, không nói thêm lời nào nữa, ông chỉ cúi đầu, tựa hồ là đang suy nghĩ đến chuyện gì đó, nghĩ đến thất thần.

Tử Ảnh nháy mắt với Giả Ảnh – Công Tôn có vẻ như cái gì cũng không sợ nha! Ánh nhìn vừa rồi của Ân Hậu, đừng nói y là người không có công phu, quân nhân bình thường cũng phải bị hù dọa cho ngất xỉu.

Giả Ảnh gật đầu một cái, đúng vậy… Bình thường người có võ công tốt ánh mắt cũng sáng như ngọn đuốc, không nói đến hai người Triển Chiêu Lâm Dạ Hỏa tương đối hòa khí, còn hai người Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường này không dễ sống chung, người bình thường cũng không dám nhìn thẳng vào bọn họ.

Nhưng Công Tôn khi vừa gặp Triệu Phổ đã dám cùng hắn mặt nhìn đối mặt, vốn chỉ cảm thấy y là Thư Sách dễ nổi nóng, nhưng bây giờ suy nghĩ lại một chút, vị tiên sinh tay trói gà không chặt này, có một loại khí phách… Quả thật rất to gan lớn mật!

“Bắt đầu!”

Lúc này, chợt nghe Trâu Lương nói một tiếng.

Mọi người theo bản năng ngẩng đầu lên… Ở nơi xa, đã phong vân biến sắc…