Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 81: Giao

Edit: Linh

Beta: Fin

Đột nhiên trời đổ mưa to tầm tã, khiến cho dân chúng thành Hỏa Luyện được một phen kích động.

Nhưng cơn mưa này to đến mức quỷ quái, Thiên Tôn và Ân Hậu nhìn cơn mưa, không hiểu sao lại nhớ tới một số chuyện cũ, đều mơ hồ cảm thấy được sắp xảy ra chuyện gì đó.

Mà lúc này mọi người trong Phong Tê Cốc ngay từ đầu không thèm để ý, dần dần cũng phải bắt đầu lo ngại.

Tại sao lại lo ngại?

Tiểu Lương Tử chỉ vào chín nhánh thác nước đã gần tiếp nhập với nhau xung quanh Hoả Luyện Cung, và cả nước trong thủy đàm đang tràn đầy lên, “Cứ chảy như vậy, có khi nào Hoả Luyện Cung chìm nghỉm luôn không?”

Không cần Tiểu Lương Tử phải lên tiếng nói ra, không ít người ở đây đều đã nghĩ đến điều này, chỉ mới mưa một lát mà nước đã ngập kín xung quanh Hoả Luyện Cung rồi, nếu mưa hơn nửa canh giờ thì có thể xác định chắc chắn là bị ngập hoàn toàn trong nước.



Cứ lo âu như vậy suốt nửa canh giờ, nhưng sau khi mực nước dâng lên vừa ngập kín mặt đất thì liền ổn định, không dâng lên nữa.

Tất cả mọi người nhíu mày – Vừa rồi rõ ràng nước tràn lên nhanh như vậy, sao bây giờ lại không lên nữa? Rõ ràng lượng nước không hề giảm bớt mà.

“Hẳn là có xây dựng đường dẫn nước?” Triệu Phổ nói, “Có lẽ nằm ở đâu đó gần đây, một khi nước tràn đến vị trí kia thì sẽ bị dẫn cho chảy sang nơi khác, có thể là chảy xuống đất gì đó?”

“Chắc là vậy.” Công Tôn cũng gật đầu, “Người thiết kế đúng là tính toán rất chu đáo.”

Triển Chiêu hơi cau mày, chỉ thế thôi sao? Nhưng vì sao Giao Giao lại nhắc nhở Bạch Ngọc Đường phải cẩn thận “Nước”? Còn nữa, tại sao phải kiến tạo Hỏa Luyện Cung ở nơi không nên có “nước” tại thành Hỏa Luyện? Liệu có quan hệ gì với trận mưa bất thình này không?

Lúc này, lão Kiền đi tới, cầm trong tay mấy cái ô, giao cho mọi người, “Đừng đứng ở đây nữa, đi nhanh đi!”

Liệt Tâm Dương túm lão già, “Này lão Kiền, ngươi cũng đừng ở đây một mình nữa, theo ta hồi cung đi?”

Lão Kiền bị hắn chọc cười, “Ta với ngươi trở về gì chứ? Ta là Người giữ cửa của Hoả Luyện Cung chứ không phải là Người giữ cửa Hoàng thành của ngươi!”

Lão Kiền vừa nói vừa xấu tính đuổi mọi người đi.

Triệu Phổ nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu buông tay – Đoán chừng bây giờ có hỏi thêm không ra cái gì khác nữa đâu, việc cấp bách bây giờ trừ bỏ Người giữ cửa này, có phải nên đi tìm cái tên đã đánh cắp cái chìa khoá kia hay không?

Triệu Phổ cảm thấy cũng có lý, xung quanh Hoả Luyện Cung thủ vệ nghiêm ngặt, đi về trước rồi nói sau.

Nhưng Bạch Ngọc Đường hình như còn có chuyện khác muốn hỏi, không vội đi mà ngăn lại lão Kiền đang muốn vào nhà, “Ngươi có thể nhìn thấy Giao nhân bên cạnh ta?”

Lão già híp mắt, khó chịu mà hừ một tiếng, “Ta chỉ có thể nhìn thấy hình dáng.”

“Ngươi cảm thấy nó rất nhỏ sao?” Bạch Ngọc Đường truy hỏi, “Nó còn lớn bao nhiêu nữa?”

“Ha ha ha…” Hình như lão già này cảm thấy vấn đề của Bạch Ngọc Đường hết sức buồn cười, liền ngửa đầu cười to, “Lớn? Hỏi hay lắm, con lớn nhất mà ngươi từng gặp qua, là lớn bao nhiêu?”


Bạch Ngọc Đường không lên tiếng, hắn nhớ lại thứ ở bên dưới lớp băng của Trầm Tinh Điện ở gần Băng Nguyên Đảo, thứ mà hắn nhìn thấy chính là hình dáng của các Giao nhân, con lớn nhất… Thậm chí có thể to như một con thuyền lớn? Chứ không phải loại nhỏ như thuyền hoa nhà hắn?

“Nhưng mà… Vì sao lại có hình thái đuôi cá?” Bạch Ngọc Đường nghi hoặc.

“Ở trong nước thì đương nhiên phải là cá, trong nước là cá lên bờ là người, nên mới kêu là ‘Giao’ a.” Lão nhân phun ra một ngụm khói, liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, hỏi, “Ngươi muốn hỏi cái gì?”

“Phải nuôi thế nào?” Bạch Ngọc Đường từ trước đến nay nói chuyện vốn không quanh co lòng vòng.

Những người khác cũng đều tò mò lắng nghe, Triển Chiêu suy nghĩ đến độ dừng không được – Giao Giao có thể lớn như thuyền to vậy a! Thực thú vị!

Lão già đánh giá Bạch Ngọc Đường từ trên xuống dưới, hỏi, “Ai dạy võ công cho ngươi?”

“Thiên Tôn.” Bạch Ngọc Đường trả lời.

Lão già cau mày suy nghĩ, hỏi, “Đó là ai?”

Tất cả mọi người sửng sốt.

Triển Chiêu và Lâm Dạ Hoả cũng giật mình, lão Kiền thoạt nhìn tuy rằng có chút điên, nhưng nội lực của hắn không thấp, công phu hẳn là rất tốt… Trên đời này, liệu có ai đó có võ công nhưng lại chưa hề nghe nói qua Thiên Tôn sao? Hay là cố ý? Hoặc là…

“Ngân Yêu Vương, ngươi biết không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Lão già hơi ngẩn người, nghĩ rồi nghĩ, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Hoá ra là nhà Ngân Yêu Vương… Thiên Tôn? Là người một thân bạch y hay là một thân hắc y?”

“Một thân bạch y.” Bạch Ngọc Đường trả lời.

“A…” Lão già gật đầu, tò mò, “Trong nhà ngươi không có trưởng bối Băng Ngư tộc sao?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Trưởng bối thì có, nhưng huyết thống đã tuyệt tự.”

“Cho nên ngươi là đời mới?” Lão già hình như có chút giật mình.

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

“Giao của ngươi… có thể nói chuyện sao?” Lão già thử thăm dò hỏi một tiếng.

“Phải.”

Bạch Ngọc Đường vừa nói ra chữ ‘Phải’, lão già liền ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu hỏi hắn, “Lão gia tử, ngươi có biết phải nuôi giao thế nào không?”

Lão già cũng không biết có nghe được không, lầm bầm, “Vốn đã tuyệt tự… Thế mà giờ lại xuất hiện…”

Lâm Dạ Hỏa cũng rất tò mò, đi qua nói, “Lão gia tử, ta là Sa Yêu đây.”

Lão già sửng sốt, bèn nhìn Lâm Dạ Hỏa, nhìn chằm chằm một lát thì liền gật đầu, “Đúng vậy…”

Triển Chiêu chớp chớp mắt.

Lão già ghét bỏ nhìn y một cái, “Ngươi là Miêu Yêu?”

Triển Chiêu liền cảm giác suy nghĩ trong đầu cũng ‘Ong’ lên một tiếng, “Miêu Yêu?! Còn có tộc này nữa sao?”

Lão già híp mắt nhìn Triển Chiêu, “Nhìn ngươi có vẻ quen mắt…”

Triển Chiêu sửng sốt.

“Từ ban nãy ta đã cảm thấy hình như có gì đó không đúng lắm,” lão già cẩn thận tỉ mỉ quan sát Triển Chiêu, “Vẫn luôn cảm thấy hình như đã gặp qua ngươi ở đâu đó.”

“Tuổi tác của ngươi… Đã từng gặp qua Yêu Vương chưa?” Triệu Phổ đột nhiên hỏi.

Mọi người cũng đang nhìn lão già – Không đúng lắm! Lão ta thoạt nhìn nhiều nhất cũng chỉ năm mươi tuổi, mà Yêu Vương thì đã chết một trăm năm trước rồi!

Lão gìa lơ đãng mà liếc mắt nhìn Tiểu Tứ Tử đang mở to đôi mắt tò mò ở một bên, sâu kín nói, “Chưa từng gặp qua…”

“Vậy thì vì sao ngươi biết người mặc bạch y hay người mặc hắc y?” Lâm Dạ Hoả hỏi.

“Chính là biết thôi.” Lão già tiếp tục lải nhải, “Có một số việc, không phải chỉ vì ngươi muốn không biết, thì sẽ không biết…”

Mọi người lúc này mới phát hiện – Lão già này và những lão già bình thường khác không hề giống nhau, vốn bất luận là nam nữ hay già trẻ, một khi nhìn thấy Tiểu Tứ Tử thì đều rất thích, bé con này là kiểu điển hình người gặp người yêu… Nhưng lão Kiền lại cố ý tránh xa bé, Tiểu Tứ Tử đến gần một chút, lão già liền trốn ra xa, tận lực cùng bé giữ khoảng cách. Nhưng Tiểu Tứ Tử thật ra cũng không biểu hiện địch ý gì, bé tựa hồ cũng không cảm thấy lão Kiền là người xấu.

Công Tôn có chút cảnh giác, ôm con trai nhìn lão Kiền… Người này sao lại biết phần lớn nhiều chuyện trong các bộ tộc như vậy, hắn rốt cuộc là ai? Người tốt hay người xấu? Điên thật hay là giả ngu?

Lão Kiền cũng không để ý đến cái nhìn của mọi người về mình thế nào, chậm rì rì mở miệng, “Có lẽ các ngươi không biết, tại sao Băng Ngư tộc có Hải Long, còn có cả Giao nhân, nhưng các bộ tộc khác lại không có.”

Tất cả mọi người nhìn hắn – Quả thực rất không công bằng, Bạch Ngọc Đường được trang bị quá đầy đủ rồi!

“Ai…” Lão già đột nhiên thở dài, lắc đầu nhìn Triển Chiêu, “Ta nghĩ ta biết ngươi là ai.”

Triển Chiêu nhíu mày – Y có thể xác định mình chưa từng gặp qua lão Kiền, sao lão Kiền lại biết y là ai?

“Ngươi là hậu nhân của Ưng Vương.” Lão già chắc chắn nói, “Người mặc hắc y là gì của ngươi?”

“Là ông ngoại ta.”

Lão già nở nụ cười, “Chẳng lẽ ông ngoại ngươi không nói cho ngươi biết, tứ đại bộ tộc đã diệt vong như thế nào sao?”

Triển Chiêu trợn tròn mắt.

Lâm Dạ Hỏa và Bạch Ngọc Đường cũng sửng sốt – Tứ đại bộ tộc bị diệt vong có quan hệ gì với Ưng Vương?

“Ngươi không biết ở thời kỳ của Ưng Vương triều, tứ đại bộ tộc chính là bốn hoàng tộc lớn nhất lúc đó sao?” Lão Kiền lắc đầu, “Quốc gia Ưng vương triều, trừ bỏ quân đội, tất nhiên còn có cả quần thần và bách tính.”

“Cho nên…” Tất cả mọi người há hốc mồm.

“Cho nên… Khi bị Ác Đế Thành chiếm cứ, đó không chỉ là cố thổ của Ưng Vương triều, mà còn là cố thổ của tất cả các ngươi nữa.” Lão già mỉm cười.

Tất cả mọi người đứng hình.

Triệu Phổ nhíu mày nhìn lão già, “Ngươi rốt cuộc là ai? Ngay cả chuyện Ác Đế Thành cũng biết?”

“Ta chẳng qua chỉ là một Người giữ cửa mà thôi.” Lão Kiền một tay nâng cằm, một tay chỉ vào Tiểu Tứ Tử nói, “Ngân Hồ đại biểu cho Trí tuệ, Sa Yêu đại biểu cho Yêu thuật.”

Nói xong, hắn lại chỉ Công Tôn, “Y thuật.” Tiếp theo là Triệu Phổ…

Sau đó liền lắc đầu, “A… Ngươi và Ưng Vương triều không có quan hệ gì.”

Triệu Phổ nhìn trời, tâm nói, có quan hệ mới là lạ…

Lão già sau khi chỉ một vòng, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Băng Ngư, là Chiến.”

Bạch Ngọc Đường nghi hoặc, “Chiến?”

Trâu Lương cũng nghiêng đầu – Sao tự nhiên lại cảm thấy quan hệ giữa chữ này và Triệu Phổ càng mật thiết hơn một chút… Đối với chuyện đánh nhau, Bạch Ngọc Đường một chút hứng thú cũng không có.

Triệu Phổ sờ cằm, “Đúng là đẹp trai tài giỏi thật, chỉ là rất lười thôi.”

Trâu Lương cùng nhóm ảnh vệ trừng hắn trắng mắt – Ngươi như vậy mà dám nói người khác lười sao?

“Chiến ở đây không phải là loại Chiến nắm giữ quân đội hay chinh chiến sa trường.” Lão già nở nụ cười, “Chỉ là chiến đấu đơn thuần mà thôi, sức chiến đấu của Băng Ngư tộc vốn rất mạnh, bộ tộc này vẫn luôn là thủ hộ của Ưng vương triều, nhưng Ưng vương triều đã bị hủy diệt, Băng Ngư sao còn có thể lưu lại được? Toàn bộ cũng đều đã chết trận cả rồi!”

Tất cả mọi người thẳng tắp nhìn lão già.

“Nhưng tại sao… người thừa kế lại xuất hiện đây?” Lão Kiền nhìn Triển Chiêu, “Hẳn là bởi vì hậu nhân của Ưng Vương triều đã xuất hiện… Ngu trung cũng là một loại ràng buộc.”

“Vậy…” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Sư phụ ta thuộc tộc gì?”

Lão Kiền nở nụ cười, “Hai tên hắc bạch kia có chỗ nào là người? Là quái vật thì có!”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều sầm mặt xuống – Lão già thối đúng là gì cũng dám nói!

Mọi người vội vàng ngăn cản – Trước khoan đánh hắn, nghe hắn nói hết đã.

“Ngươi nói, Băng Ngư tộc phụ trách chiến đấu, cho nên mới có thể sở hữu Hải Long và Giao nhân?” Triệu Phổ cảm thấy đúng là rất có đạo lý! Nói trắng ra sức chiến đấu của Bạch Ngọc Đường mạnh mẽ hẳn không ai có ý kiến, hơn nữa còn có Bạch long và Giao nhân không ai nhìn thấy kia hỗ trợ… Một cái đánh mấy nghìn cũng chỉ như đang chơi đùa.

Đừng có nói đại quân trăm vạn là nhiều, Triệu Phổ thử tưởng tượng một chút, nếu dưới tay hắn có một đội binh mã vạn người đều có sức chiến đấu như Bạch Ngọc Đường, vậy thì tất cả binh mã của các quốc gia Tây Vực còn không phải quỳ gối trước hắn sao?!

“Nói cả buổi…” Triển Chiêu tò mò hỏi lão già, “Rốt cuộc thì phải nuôi dưỡng Giao nhân như thế nào thì nó mới lớn được?”

“Không phải đã nói rồi sao… Băng Ngư trời sinh đã thiện chiến.” Lão Kiền trả lời, “Đương nhiên là phải chiến rồi!”

“Chiến với ai?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Một năm phải đánh bao nhiêu trận mới tính là đủ?”

Những người khác cũng đều nhịn không được mà gật đầu… Cũng phải nói tiếp, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều không phải là loại người hiến chiến, nhưng mà gần như mỗi ngày đều có cái để đánh.

Triển Chiêu hơn phân nửa thời gian toàn đi bắt kẻ trộm, nếu không thì cùng chơi đùa với một đám lão nhân lão thái thái ở Ma Cung nhà y, nếu không nữa thì chính là chiến đấu với một ít kẻ thù trước kia của Ân Hậu.

Bạch Ngọc Đường thì càng khỏi phải nói, tính cách kia của Thiên Tôn đắc tội với không ít người, thêm cả tính tình thối của hắn lại đắc tội thêm không ít người nữa… Đã vậy còn toàn là cao thủ, nhưng mà cũng đâu thấy lúc hắn đánh vài cuộc chiến mà Giao Giao lớn lên đâu a.

“Ngươi và người khác đánh thì nó lớn kiểu gì?” Lão già không nói gì.

“Vậy là phải dùng nó đánh?” Bạch Ngọc Đường không vui, “Người khác vốn không nhìn thấy nó, đánh thắng cũng chẳng vẻ vang gì!”

Triển Chiêu gật gật đầu, đúng vậy! Giao Giao thuộc loại ‘Ám khí’ mà!


“Ha ha.”Lão Kiền vui vẻ, “Ai bảo ngươi đi đánh mấy tên tiểu lâu la làm gì? Ngươi phải cùng nó chiến mới được! Phải biết rằng, nó được hình thành từ nội lực của ngươi! Muốn tăng cường nội lực thì đương nhiên phải đánh với cao thủ rồi!”

Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mi, dường như đã lĩnh ngộ đươc vài điều.

Lão Kiền tiếp tục nói, “Thể trạng của từng người không khác gì nhau lắm, một người cho dù có mập đến đâu thì cùng lắm cũng chỉ có thể nặng hơn người gầy khoảng một trăm cân mà thôi… Nhưng nội lực của một cao thủ, so với một người kém cỏi còn cao hơn mấy trăm thậm chí hơn cả ngàn lần… Không hề có điểm tận cùng! Nếu giả như một nắm tay này là một cỗ nội lực, vậy số nội lực sau khi được gia tăng, sẽ còn nhiều đến chừng nào?”

Tất cả mọi người có chút đăm chiêu – Đúng vậy… sẽ có nhiều đến chừng nào đây?

“Chiến với đám hỗn tạp sẽ không có tác dụng.” Lão Kiền nhướng mày, “Ngươi được cao thủ nhà ngươi nuôi lớn như vậy, sao lại không cần hả?”

Bạch Ngọc Đường cả kinh, “Ngươi nói, muốn ta cùng Giao nhân liên thủ chiến sư phụ ta?”

Triển Chiêu, Lâm Dạ Hỏa, Triệu Phổ đều nhịn không được mà liếc mắt nhìn nhau một cái – Bạch Ngọc Đường thêm Giao Giao, có thể đánh Thiên Tôn sao?

Bạch Ngọc Đường nhíu mày lắc đầu, “Cho dù có thêm nữa cũng đánh không lại đâu.”

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa run rẩy gật đầu, “Sẽ bị đánh rất thảm đó.”

Triệu Phổ cũng gật đầu, “Tuyệt đối.”

“Vậy thì thêm một người nữa.” Lão Kiền chỉ Triển Chiêu, lại chỉ Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hoả, “Cùng lên luôn, bốn người các ngươi, dùng thêm Giao nhân nữa…”

Tất cả mọi người sửng sốt, mặt nhăn thành một đống.

“Trước kia cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ tới việc liên thủ a!”

“Đúng vậy… Ta vẫn cảm thấy phải luyện thêm bảy tám chục năm nữa mới có thể đánh thắng Đại hoà thượng.”

“Không thể đánh ngang tay được, chủ yếu là vì nội lực còn kém rất xa.”

“Với cả kinh nghiệm tác chiến không đủ nữa.”

“Nhưng nội lực bốn người chúng ta vùng lên không phải gần cả trăm sao?”

“Đúng vậy, thêm cả Giao Giao nữa, tuỳ tiện chọn một người đánh thử xem!”

“Không chừng có thể đánh thắng thật thì sao?”

Lâm Dạ Hoả đột nhiên ngẩng đầu, “Nếu mà đánh thắng…”

Mọi người nhìn biểu tình hạnh phúc không ức chế được trên mặt của bốn vị ‘cao thủ’ này, ánh mắt lấp lóe sáng trưng – Có thể đánh thắng lão nhân kiêu ngạo nhà mình nha!

Công Tôn lắc đầu, cả một đám đệ tử bất hiếu a…



“A… Hắt xì…”

Giữa thành Hỏa Luyện rộng lớn, Ân Hậu đang ngồi trong phòng ngắm mưa ngoài cửa sổ thì nghe thấy Thiên Tôn bên cạnh đột nhiên hắt xì một cái.

Ân Hậu kinh hãi mở to mắt nhìn y – Ngươi đây là… bị cảm lạnh sao?

Thiên Tôn xoa xoa mũi liếc mắt nhìn ông, “Sao có thể chứ?”

“Rốt cuộc là mưa bao lâu đây…” Ân Hậu dựa vào cửa sổ.

Thiên Tôn cũng dựa vào cửa sổ… Hai người đều cùng lúc ngáp một cái, thở dài, “Thật nhàm chán… Không có chuyện gì thú vị sao?”.