Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 323

Khi chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào (?), người ta luôn thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Sự thực là, Bạch Ân cắm chốt 24/24 ở nhà để nhìn Trịnh Hòa, còn Trịnh Hòa thì trải qua cuộc sống nửa giam lỏng nhàn nhã bằng việc dọn dẹp rồi xem TV.


Vị ‘quan kinh thành’ luôn tính toán chi li với Bạch tiên sinh đã bị cục trưởng Trương xa lánh, tòa nhà buôn bán ngọc thạch của ông cũng sắp khai trương, tên đã đặt sẵn – Hán Tân Đường. Ông cho rằng cái tên rất hợp với thẩm mỹ của người nước C, nhưng vẫn bị Trịnh Hòa cười nhạo.


Điều khiến ông không vừa lòng cho lắm chính là hiện tại.
Trịnh Hòa gọi điện hỏi: “Lúc nào ông mới về nha? Đi đến đâu rồi?”
Bạch Ân nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mới ra khỏi BEACHER, hơn mười phút nữa đến nhà.”


“Trời tối đen rồi, ông đi cẩn thận, hôm nay em không muốn nấu cơm tối, chúng ta ăn ngoài nhé.”
“Được, chút tôi bảo DY đón em, em chọn chỗ đi.”
“Được rồi, thế đi quán Blue ở trên đường về đi, em đợi ông đó.”


“Ừm, tôi biết rồi.” Bạch Ân mỉm cười, cúp máy, ngẩng đầu nói: “Đi nhanh lên….”


Xe đột nhiên khựng lại, lốp xe kêu ‘kíttttt’ một cái, Bạch Ân bám vào cửa xe, nhanh chóng cúi đầu xuống, đợi hồi lâu vẫn không thấy viên đạn nào bay tới: “Có chuyện gì thế?” Ông nhỏ giọng hỏi Trần Minh ngồi trước.


“Có người chặn đường, có nên bảo đám Kiệt Tử đi ra không?” Trần Minh hỏi.
Bạch Ân từ từ ngồi ngay ngắn lại, hí mắt nhìn người tới, kéo cửa sổ xe xuống: “Triệu Minh Nguyệt, phải không?”
“Ai u, không hổ là lão Bạch.”


Triệu Minh Nguyệt đi ra, gã là kẻ dù có mặc âu phục vẫn lộ vẻ lưu manh. Hợp tác với Bạch Ân đã nhiều năm, ông đột nhiên muốn rút khỏi, gã là người không muốn chấp nhận nhất.


Bạch Ân mở cửa xe, bước ra ngoài, liếc nhìn đám người quây xem xung quanh. Tây khu của thành phố H rất kỳ quái, mọi ngã tư đều được xây một quảng trưởng, giờ bọn họ đang ở trong một quảng trường như vậy, rất dễ gây chú ý.


“Minh Nguyệt, tìm tôi có việc gì?” Bạch Ân không quen khiến nhiều người nhìn mình chằm chằm như thế, rất không thoải mái, thế nên, ông hỏi thẳng.


“Đương nhiên có chuyện, lão Bạch, chẳng nhẽ ông không giải thích cho tôi một chút được sao?” Đám người của Triệu Minh Nguyệt vây quanh xe của Bạch Ân, rất có khí thế.
Bạch Ân nói: “Tôi không muốn nói với ông.”
“Thế không được!” Triệu Minh Nguyệt giận ngút trời.


Bạch Ân nhún vai: “Được rồi, ông nói đi, nói nhanh vào.”


Triệu Minh Nguyệt quát: “Chúng tôi rõ ràng gọi điện hỏi ông có cần giúp gì không?! Tôi cũng chuẩn bị tài chính đầy đủ rồi, sau đó ông nói không cần, tôi nghĩ ông chắc đã có biện pháp, rốt cuộc lại thế nào? Gã đó chạy, ông chỉ giữ lại được mỗi BEACHER!” Nói xong, mắt Triệu Minh Nguyệt đã rơm rớm: “Cái lão khốn này, sao không để tôi giúp chứ, sao lòng tự trọng lại cao vậy….”


Đám người quây xem tưởng sẽ thấy cảnh máu me khốc liệt: “….”
Tiện nhắc luôn, Bạch Ân và Triệu Minh Nguyệt là bạn rất rất tốt, tình cảm của họ đã duy trì hơn mười năm.
“Thế thôi?” Bạch Ân hỏi.


Triệu Minh Nguyệt gật đầu: “Không chỉ một mình tôi muốn biết, Đại Minh, Phong Nham và Edward đều chờ lời giải thích của ông.”
“Có gì cần giải thích.” Bạch Ân nói, “Cứ thế thôi.”


Mắt Triệu Minh Nguyệt lại rưng rưng, gã này có một điểm rất đáng yêu đó là mỗi lần cảm xúc bộc phát đều thích khóc, cực kỳ dễ khóc. Lúc Bạch Ân mới biết Triệu Minh Nguyệt,gã đang hưởng thụ ‘dịch vụ đặc biệt’ ở BEACHER. Bạch Ân mới đi vào đã thấy gã vừa khóc bù lu bù loa vừa cởi đồ của nhân viên. Thế nên ông mới nhớ kỹ.


Triệu Minh Nguyệt hô: “Sao, sao ông có thể nói tùy tiện thế chứ! Ông có biết tôi thao thức bao đêm rồi không!”


“Tốt quá, ” Bạch Ân chỉnh chỉnh cổ áo, “Thế ông sẽ có thời gian mà suy nghĩ, không đến nỗi ngu thế. Biết tôi bao năm rồi, đầu óc, tư tưởng vẫn chỉ có vậy.” Ông ngồi vào xe, xung quanh bỗng nhiên xuất hiện mười mấy kẻ mặc đồ đen, che cho xe chậm rãi rời đi đám người.


Triệu Minh Nguyệt ngồi xổm xuống, ngẫm xem câu đó của Bạch Ân có ý gì, bỗng nhiên, hai mắt gã sáng rực lên.
Lẫn trong đám đông, có mấy người đi ra từ quán gaybar ‘Bóng đêm’ chạy ra hóng, liếc mắt nhìn nhau.
“Xong rồi đấy hả?” gương mặt người nọ lộ vẻ không tin nổi.


Người bên cạnh gật đầu: “Chắc thế.”