Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 322

Trịnh Hòa không hề biết Bạch tiên sinh đang trải qua những chuyện sóng gió bão bùng.


BEACHER vừa bị niêm phong, Hoành Tới đã cho người tới tìm Bạch tiên sinh đàm phán, mong ông ấy xẻ lại ‘địa bàn’. Bạch Ân cảm thấy thực buồn cười, đây là xã hội pháp trị, ai giỏi ai kiếm được tiền. Nói chuyện địa bàn với người thuộc xã hội đen như nhà họ Bạch, không biết là ngu tin tức hay chán sống nữa.


Bạch Ân không thèm nói lời vô ích với họ, ông đặt giấy tờ đất và quyền lợi nghĩa vụ của cổ đông lên bàn, nói: “Xem đi.”
Một người thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi mở văn kiện ra, càng xem, sắc mặt hắn càng tệ.


Bạch Ân giữ thái độ đang nhìn trò vui nhưng vẫn không chịu cười thành tiếng: “Những chuyện các cậu làm gần đây khiến tôi thực khó chịu. Mấy văn kiện này chính là thái độ của tôi, tôi còn chưa nghĩ ra sẽ làm gì tiếp theo, cứ đọc kỹ đi, tôi có nhiều thời gian để chơi với mấy cậu mà.”


“Ngài nhọc lòng quá.” Người thanh niên buông văn kiện xuống, môi hắn trắng bệch đi, “Chúng tôi chỉ muốn có được mối quan hệ song phương cùng có lợi với ngài mà thôi. Ngài đâu cần phải làm thế?”


Bạch Ân cười cười: “Cậu muốn thế nào thì được thế đó chắc? Biết điều quá, thôi, các cậu cũng đọc thứ cần đọc rồi, cứ thế, gặp lại sau.”
Người đàn ông ngồi ở góc trong cùng dường như quá bực tức, hắn rút ra một khẩu súng, đập xuống bàn.


Người thanh niên nhìn thẳng vào Bạch tiên sinh: “Chúng ta nói chuyện vui vẻ đi, được chứ?”


Bạch Ân không nói gì, không phải vì sợ, súng là thứ đồ chơi ông xài từ lâu lắm rồi, ông chỉ là bị sự ấu trĩ của mấy người này làm cho giật mình. Bạch Ân liên tưởng tới những chuyện xảy ra gần đây, lại nhìn người trước mặt, ông hỏi: “Cậu là người lãnh đạo Hoành Tới phải không?”


Người thanh niên gật đầu: “Đúng thế.”
“Bảo sao.” Bạch Ân thầm than. Bảo sao giờ nghĩ lại, những vụ việc xảy ra gần đây đó đầy sơ hở, ra ông đang chơi với một thằng nhóc: “Đi đi, tôi không truy cứu việc này, đừng để tôi thấy cậu lần nữa.”


Người thanh niên cuống lên, quay đầu lại liếc người cầm súng một cái, người nọ giật chốt an toàn, giơ thẳng vào Bạch Ân: “Bạch tiên sinh, mong ngài nghĩ lại.”
“Bỏ súng xuống.” Bạch Ân nói, “Tôi cho các cậu cơ hội cuối cùng.”
“Hợp đồng của bọn tôi…”


Bạch Ân một tay chống cằm, một tay gõ xuống bàn: “Kiệt Tử, DY.”
Kiệt Tử chui ra từ khe hở giữa giá sách và trần nhà, khẩu súng Czech chĩa vào người thanh niên, cùng lúc đó, cả cửa sổ và cửa chính đều mở ra, hơn 20 người vây quanh căn phòng.
Sắc mặt người thanh niên xám ngoét.


Bạch Ân vẫn ngồi đó, thản nhiên nói: “Cho cậu một lời khuyên, những người khác có thể nhường cậu một bước vì nể mặt ông nội cậu, tôi thì không. Lần sau trước khi đến, nhìn lại xem mình là ai.”


Người thanh niên bảo người cầm súng hạ súng xuống, gắng lắm mới bình tĩnh nói được: “Thế, chúng tôi xin phép đi trước.”
“Ha…” Bạch Ân còn chưa cười xong, DY đã ôm bụng cười vang: “Ha ha ha ha ha ha ha!!!”


Hắn vừa cười, những vệ sĩ thường đi theo hắn cùng cười theo, tuy cả bọn không biết cười gì nhưng dù gì một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ mà, thế nên —
“Ha ha ha ha.”
“Ha ha… Khụ khụ.”
“Khặc khặc khặc khặc.”
Ánh mắt lạnh lẽo của Bạch Ân đảo qua cả đám.


Chỉ trong nháy mắt, im bặt.
Bạch Ân nói với người thanh niên: “Tôi đã cho cậu đi sao.”


Tuy người thanh niên cảm thấy Bạch tiên sinh thực đáng sợ, nhưng bầu không khí nặng nề khi nãy đã bị giọng cười của đám vệ sĩ đánh tan. Hắn ta bình tĩnh lại, kéo được chút lý trí quay về, biết Bạch Ân sẽ không làm gì mình nên nói: “Tôi thực sự xin lỗi, chúng tôi đều là hậu bối, mong ngài đừng để ý.”


Bạch Ân là loại người dù có được nhường cũng không nể mặt, hơn nữa, mấy gã vệ sĩ ngu ngốc kia đã khiến ông mất mặt, thế nên ông nói: “Không, tôi để ý lắm.”
Người thanh niên: “…”