Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen

Quyển 11 - Chương 25: Hiện Trường Đưa Tin Mất Khống Chế

Ai ngờ khi Lãnh Thiên
Dục và Thượng Quan Tuyền chạy ra đến cửa của tòa cao ốc Lãnh thị thì các phóng viên vẫn đang túc trực xung quanh đồng loạt tiến lên. Vụ việc
chụp trộm ảnh lần trước khiến tất cả các phóng viên đều nhìn hết vào
Lãnh Thiên Dục.

Bọn họ cũng biết Lãnh Thiên Dục là người khó
đối phó nhất trong tứ đại tài phiệt, từ trước đến nay hắn chưa từng phối hợp với truyền thông nên bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy
nghĩ, chỉ có thể đứng yên ở bên ngoài, từ từ tìm kiếm chút manh mối.
Nhưng mọi chuyện đều thông qua người của Lãnh Thiên Dục rồi báo cáo trực tiếp với hắn nên mấy người phóng viên muốn tìm manh mối cũng gặp khó
khăn.

Vậy nên hôm nay khi bọn họ thấy Lãnh Thiên Dục và
Thượng Quan Tuyền một trước một sau xuất hiện ở lối ra vào của Lãnh thị
thì tinh thần như được lên dây cót, không chút do dự xông lên.

Thậm chí còn khoa trương đến mức có nhà đài đến quay hiện trường để đưa tin...

“Các quý vị khán giả thân mến, đây là chuyên mục đột kích hiện trường giải
trí. Hôm nay rốt cuộc chúng ta cũng đã có cơ hội tốt, vì tại trung tâm
thương nghiệp CBD lúc này đây, tại lối ra vào của Lãnh thị đã phát hiện
thấy tổng giám đốc của Lãnh thị, ngài Lãnh Thiên Dục đã xuất hiện khiến
tất cả mọi người đều phấn chấn. Ngoài ngài Lãnh Thiên Dục ra thì chúng
tôi còn để ý thấy một cô gái...”.

Tại hiện trường, các ống kính máy quay, máy ảnh liên tiếp lóe sáng...

Tại lối ra vào của Lãnh thị, mấy chục phóng viên chen lấn xô đẩy xông lên
để đưa tin. Máy quay, máy ảnh va vào nhau, liên tiếp lóe sáng phát ra
những tiếng chụp ảnh “Tách, tách”.

Mọi người nhao nhao đặt
các câu hỏi, xung quanh vô cùng hỗn loạn. Tất cả các âm thanh dù nhỏ dù
to đều như đang tụ tập hết về đây, tiếng này xen lẫn tiếng kia, lớp sóng sau cao hơn lớp sóng trước, những âm thanh ầm ĩ khiến người khác phải
choáng váng.

Thượng Quan Tuyền vừa mới chạy ra khỏi tòa cao
ốc Lãnh thị đã bắt gặp ngay cảnh này, cô đứng ngơ ngẩn tại chỗ. Cô không biết nhóm người này từ đâu lại chạy ra đổ dồn vào cô khiến cô sững sờ,
đôi mắt to trong veo giờ đầy sợ hãi vì ánh đèn flash lóe lên không
ngừng.

Bọn họ là ai? Phóng viên sao? Sao lại tự dưng xuất hiện trước mặt cô thế này?

“Tuyền!”

Lãnh Thiên Dục chạy ra cửa thì thấy cảnh này, hắn theo bản năng kéo Thượng
Quan Tuyền về phía sau mình, thân hình cao lớn che chắn ánh đèn flash
nhấp nháy. Động tác vô cùng thân thiết khiến người phải tha hồ tưởng
tượng...

Hắn không vui, chau mày lại. Lúc này, Lôi cũng tới
nơi, theo sau anh ta là mấy người vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Bọn họ nhanh chóng chạy lên chắn trước mặt đám phóng viên, tạo thành một hàng rào vững chắc khiến đám phóng viên không thể tiếp tục xông lên...

“Lãnh tổng, xin hỏi cô gái này là ai?”

“Cách đây không lâu có bài báo đăng ảnh hai người đang đi dạo phố mua sắm vô
cùng thân thiết, cô ấy là tình nhân hay là vị hôn thê của ngài?”

“Lãnh tổng, từ trước đến nay đều nghe tin bên cạnh ngài không có người phụ nữ cố định nào cả, vậy mà cô gái này giờ lại ở bên cạnh ngài, điều này có ý nghĩa gì...”.

“Hai người đã định ngày cưới chưa?”

“Có người nói từ lúc ở Hy Lạp, hai người đã vô cùng thân thiết rồi...”.

“Lãnh tổng, lần này ngài công khai lộ diện, xin hỏi...”.

Mười mấy chiếc micro nhao nhao chen qua hàng rào vệ sĩ đưa về phía Lãnh Thiên Dục.

Khuôn mặt Thượng Quan Tuyền đã tái nhợt cả lại, cô chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy. Cô đứng nép phía sau Lãnh Thiên Dục, tay kia bị hắn nắm
thật chặt. Cô thất thần nhìn đám phóng viên như ong vò vẽ trước mặt, cảm thấy dường như sắp đến ngày tận thế rồi.

Hành động vô cùng thân thiết của hai người khiến các phóng viên càng thêm điên cuồng quay phim chụp ảnh.

“Xin lỗi, Lãnh tiên sinh sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào của các vị, mời các vị về cho!”

Lôi bình tĩnh nói với đám phóng viên, tình hình này anh ta đã quá quen rồi. Mỗi lần đối mặt với tình hình này, anh ta đều phái người đi xử lý mấy

hình ảnh chụp được hay quay được cẩn thận.

Nhưng khiến anh ta phải đau đầu đó là đám phóng viên này lại biến đây thành hiện trường
đưa tin trực tiếp. Không ngờ việc lần trước bị chụp trộm lại thu hút sự
chú ý lớn đến vậy. Mà điều khiến anh ta còn khó hiểu hơn nữa là Lãnh
tiên sinh lại không hề để ý chút nào.

Nhưng đám phóng viên
vẫn nhất quyết không buông tha, càng đáng sợ hơn là chỉ trong một thời
gian ngắn thôi mà đột nhiên có thêm rất nhiều phóng viên xông đến. Trước cổng Lãnh thị, con số những người phóng viên như lên đến hàng trăm.

Nhưng lúc này, không biết phóng viên của tòa soạn báo nào lại cả gan vượt qua hàng rào vệ sĩ, cầm chiếc micro xông lên.

Hiện trường nhất thời đầy hỗn loạn...

“Tuyền, cẩn thận...”.

“A...”.

Thượng Quan Tuyền chưa từng rơi vào tình cảnh này, cô lập tức thất thanh hét
lớn một tiếng. Ngay sau đó, Lãnh Thiên Dục nhanh chóng vươn tay ra ôm
chặt cô vào lòng, động tác này càng khiến đám phóng viên nhao nhao cả
lên, ra sức chụp ảnh lấy tư liệu...

Nhìn vẻ mặt kinh hoàng
của Thượng Quan Tuyền, đôi mắt Lãnh Thiên Dục như được bao phủ một lớp
sương mù, sâu như giếng cổ. Vẻ mặt hắn tuy không có biểu hiện gì nhưng
trong nháy mắt, không khí như bị đông đặc lại, rõ ràng hắn đang rất tức
giận.

“Lôi, xử lý nhanh đi”. Hắn cố cưỡng chế ý nghĩ muốn bộc phát.

“Vâng, Lãnh tiên sinh”.

Lôi cũng toát mồ hôi hột. Hôm nay đám phóng viên khó đối phó hơn rất nhiều, anh ta không thể rút khẩu súng bên hông ra, giơ lên trời bắn một phát
thị uy được. Nếu vậy thì Lãnh tiên sinh nhất định không tha cho anh ta!

Nhưng lúc Lãnh Thiên Dục đang ôm lấy Thượng Quan Tuyền định xoay người lại
thì đám phóng viên đang chen chúc bên ngoài càng thêm điên cuồng xô đẩy
nhau.

Chiếc máy quay đang được giơ cao trên đầu Thượng Quan
Tuyền lung lay sắp đổ, có nguy cơ đổ xuống người cô rất cao. Không biết
có ai đó lại nhẹ nhàng đẩy nó...

“A...”

“Tuyền, cẩn thận!”

Ba tiếng vang lên cũng là lúc chiếc máy quay đổ ập xuống!

Chỉ trong nháy mắt, cả hiện trường đang xôn xao ầm ĩ lập tức trở nên yên
tĩnh. Vô số con mắt thấy chiếc máy quay rơi xuống vai Lãnh Thiên Dục,
còn Thượng Quan Tuyền được hắn che chở trong lòng, một tay hắn bảo vệ
bụng của cô...

Vào lúc nguy hiểm kia, Lãnh Thiên Dục chỉ nghĩ đến việc bảo vệ Thượng Quan Tuyền và đứa con trong bụng cô!

Bầu không khí lúc này hoàn toàn yên tĩnh, đám phóng viên hết sức kinh ngạc. Bọn họ lo lắng không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng cũng nhao nhao
nhìn chằm chằm vào bàn tay đang che chắn trước bụng Thượng Quan Tuyền
của Lãnh Thiên Dục...

Chẳng lẽ?

“Lãnh tổng, xin hỏi hai người có con rồi mới cưới sao?”

Một phóng viên lập tức lấy lại phản ứng. Anh ta lớn tiếng hỏi giống như
đang quăng một trái bom vào bầu không khí tĩnh lặng khiến cả đám phóng
viên còn đang ngẩn người lập tức nhao nhao lên, như một chiếc chảo nóng
đang sôi dầu sùng sục.

Những chiếc micro lại đồng loạt hướng
về phía Thượng Quan Tuyền và Lãnh Thiên Dục! Không hề có dấu hiệu sẽ
buông tha cho hai người, ngược lại còn càng thêm mãnh liệt...

Chẳng lẽ Lãnh tổng khẩn trương như vậy là vì muốn bảo vệ đứa con? Tay ngài ấy che chắn trước bụng của cô gái kia...


Động tác vừa rồi tuyệt đối không lừa được đám phóng viên này! Đúng, cô gái
này nhất định đã mang thai cốt nhục của Lãnh gia rồi! Chẳng lẽ đây cũng
là nguyên nhân khiến Lãnh Thiên Dục thay đổi sao?

Dường như ngay lập tức vô sức chiếc máy ảnh máy quay lại nhắm vào người con
gái đang trong lòng Lãnh Thiên Dục, ánh đèn flash không ngừng lóe sáng
tựa như vô số con mắt đang nhảy bổ vào người cô!

“Tuyền, em
không sao chứ? Em có bị thương chỗ nào không?”. Lãnh Thiên Dục cúi đầu
nhẹ giọng hỏi cô gái trong lòng, giọng điệu trầm thấp tràn ngập sự lo
lắng và thân thiết.

Thượng Quan Tuyền vô thức lắc đầu, đôi
mắt hoàn toàn mờ mịt. Những phóng viên này đang nói lung tung gì vậy?
Cái gì mà có con rồi mới cưới? Bọn họ sao lại nói linh tinh như vậy chứ?

“Bọn họ đang nói gì vậy?”. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp đầy nghi hoặc nhìn đám phóng viên.

“Đừng để ý đến bọn họ, Lôi sẽ đuổi bọn họ đi”. Lãnh Thiên Dục nhẹ nhàng bâng quơ đáp.

“Cái kia... vai anh không sao chứ?”. Thượng Quan Tuyền thấp giọng hỏi, vừa
rồi không phải hắn muốn bảo vệ cô nên bị chiếc máy quay đập vào sao?
Chiếc máy quay lớn như vậy đập vào chắc đau lắm.

Lãnh Thiên
Dục thấy cô chủ động hỏi tình hình của mình thì sự lạnh lẽo trong lòng
như tan ra, hắn cảm thấy dường như ánh mặt trời ấm áp đang chiếu rọi vào lòng hắn...

Khóe môi cương nghị cong lên một nụ cười khiến
người khác phải mê muội: “Đau. Anh đưa em về phòng nghỉ, em tự mình kiểm tra giúp anh!”

Thật ra đối với những người bình thường, bị
chiếc máy quay đập vào người thì tuyệt đối không chịu nổi, nhưng dù sao
từ nhỏ hắn đã trải qua đặc huấn nên chuyện này căn bản chẳng là gì.
Nhưng không biết tại sao, khi hắn nghe Thượng Quan Tuyền quan tâm hỏi
vậy thì trong lòng thấy rất ấm áp.

Tình yêu lan tràn trong lòng như cơn thủy triều dâng lên đầy mạnh mẽ...

Thượng Quan Tuyền nép người vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn
và giọng nói trầm thấp quen thuộc kia, trái tim dần tan ra như đắm chìm
trong tình yêu nhưng đồng thời cũng dâng lên cảm giác chua xót.

Người đàn ông này thuộc về cô sao? Tại sao trong lòng cô lại thấy bất an như vậy?

Cảnh tượng này hoàn toàn khiến các phóng viên có mặt chấn kinh. Tất cả đều
hoàn toàn sững sờ, bởi vì chỉ cần là người làm trong giới truyền thông
thì không ai không biết Lãnh tổng nổi tiếng lạnh lùng. Tuy vẻ anh tuấn
của ngài ấy khiến rất nhiều phụ nữ phải mê đắm nhưng sự lạnh lẽo như
băng cũng khiến người khác phải kinh hãi, đôi mắt chim ưng sắc bén đó có thể khiến người ta lui bước.

Nhưng hôm nay... ngài ấy lại cười!

Thật là một tin tức kinh thiên động địa!

Khi mọi người bắt đầu nhao nhao lên thì một người phóng viên lập tức xuyên qua đám đông hướng thẳng về phía Lãnh Thiên Dục...

“Này, anh muốn làm gì?”. Lôi lập tức chạy tới, đứng chắn trước mặt Lãnh Thiên Dục và Thượng Quan Tuyền...

Đôi mắt người phóng viên kia lóe lên tia giảo hoạt, anh ta không để ý đến
Lôi đang cản trở, đứng đó, nhìn chằm chằm không hề chớp vào Lãnh Thiên
Dục, đột nhiên hỏi: “Lãnh tổng, xin hỏi cô gái kia có thân phận là gì?
Có người nói cô ấy là đặc công của tổ chức BABY-M. Theo điều tra của
tôi, tổ chức kia là tổ chức chuyên bồi dưỡng đặc công”.

Giọng nói của anh ta không lớn lắm nhưng dường như mọi người đều có thể nghe
thấy được. Là một phóng viên, anh ta luôn muốn đào sâu đến tận gốc rễ
nên luôn ra sức điều tra những người bên cạnh Lãnh Thiên Dục. Nếu sự
thật chứng minh điều anh ta tra ra là đúng thì anh ta có thể ngồi lên
cái ghế tổng biên tập, vừa được thăng chức vừa có thưởng.

Nhưng, anh ta lại không hề biết cái gì nên tra, cái gì không nên tra.

Quả nhiên, Lãnh Thiên Dục vừa nghe vậy, vẻ mặt vừa dịu đi được đôi chút lập tức thay đổi hắn. Cả người hắn tản ra khí lạnh khiến bầu không khí như
đóng băng lại...

Hắn hơi buông lỏng Thượng Quan Tuyền ra, ý bảo Lôi tạm thời đứng sang một bên...

“Lãnh tiên sinh...”. Lôi hơi bất an, nhẹ giọng gọi một tiếng, đồng thời cũng
vì lời nói của tên phóng viên quèn này mà chảy mồ hôi lạnh.

Nhưng, tên phóng viên kia lại không biết mình đang rơi vào tình cảnh nguy hiểm, anh ta còn dương dương tự đắc vênh mặt lên!

“Anh là phóng viên?”. Lãnh Thiên Dục đi đến bên cạnh anh ta, từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt tràn ngập sự lạnh lẽo và hung tợn.

“Tôi là phóng viên chuyên đi thu thập theo dõi thông tin”. Tên phóng viên
kia kiêu ngạo nói: “Phản ứng của Lãnh tổng như vậy, có lẽ những lời tôi
nói đều là sự thật rồi”. Anh ta nhíu mày nhìn Lãnh Thiên Dục.

Lãnh Thiên Dục từ từ áp sát lại gần anh ta, khóe môi nở nụ cười tàn lãnh, sự tàn lãnh như lan tràn đến tận đáy mắt, bắn ra những tia lạnh lẽo và tàn nhẫn.

Hắn không nói gì nữa, giơ tay vỗ hai cái vào bả vai
tên phóng viên rồi đứng thẳng người lên, đưa mắt nhìn Lôi, nói một chữ:
“Lôi!”

Lôi ngay lập tức hiểu ý của Lãnh Thiên Dục, cung kính đáp: “Vâng, Lãnh tiên sinh, tôi sẽ giải quyết mọi chuyện”.

Lãnh Thiên Dục chậm rãi gật đầu, lạnh lẽo lườm tên phóng viên rồi ôm lấy Thượng Quan Tuyền đi vào trong tòa cao ốc của Lãnh thị.