Gã quân nhân sĩ quan đang bị còng tay ngồi bên cạnh hắn chính là Doanh Đoàn trưởng Doanh đoàn II của Sư đoàn Thiết giáp 7!
Cao tài sinh năm đó của Học viện Quân sự I, nhân tài được đích thân tuệ
nhãn của Đỗ Thiếu Khanh nhìn trúng, mạnh mẽ cường ngạnh từ trong tay của phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu cùng với của Hứa Nhạc mà kéo về làm thủ hạ thân cận của mình, mạnh mẽ triệu vào trong Sư đoàn Thiết giáp 7, sau đó gã thanh niên vốn dĩ ôn nhuận như ngọc kia đã ở trong quân doanh cùng
với trên chiến trường tiền tuyến dần dần lớn lên, dần dần thành thục,
dần dần trầm ổn.
Gã quân nhân sĩ quan đã từng được Đỗ Thiếu Khanh để ý quan tâm xem trọng, lại với khả năng thôi diễn chiến thuật tuyệt
vời khiến cho nổi tiếng khắp nơi trong quân doanh, vị trí của Chu Ngọc ở trong Sư đoàn Thiết giáp 7 có thể nói là tương đối quan trọng. Nhưng mà hiện tại hắn cũng chỉ là một gã tù phạm bị còng tay ngồi phía sau chiếc xe quân dụng cùng với vị Sư Đoàn trưởng đã từng quan tâm để ý đến mình
kia.
Ngay sau khi tiếp nhận điện thoại từ bên phía Dinh thự Tổng
Thống gọi đến nơi dừng chân của Sư đoàn Thiết giáp 7, Đỗ Thiếu Khanh
liền ra mệnh lệnh cho toàn thể bộ đội khởi động, hướng về phía Đặc khu
Thủ Đô mà xuất phát. Toàn bộ Sư đoàn Thiết giáp 7 cũng không có bất luận kẻ nào đối với cái quân lệnh này đưa ra lời nghi ngờ. Mà đúng vào thời
điểm này, Chu Ngọc đột nhiên đứng ra. Hắn ở trước mặt toàn thể các quân
nhân sĩ quan cao cấp của Sư đoàn Thiết giáp 7, móc ra khẩu súng sĩ quan
của chính mình, yên lặng đặt lên trên mặt bàn ngay trước mặt của Đỗ
Thiếu Khanh, dùng cái loại hành động cực đoan nhất này để mà biểu đạt
thái độ phản đối cực kỳ kịch liệt của chính mình.
Thế nhưng hành
động Chu Ngọc dũng cảm bày tỏ thái độ cũng không có đối với quyết định
của Đỗ Thiếu Khanh tạo thành một chút ảnh hưởng nào cả. Ít nhất là về
mặt biểu hiện bên ngoài chính là như thế. Sau khi hắn bị bắt giữ, chi bộ đội thiết lưu Sư đoàn Thiết giáp 7 vẫn như cũ đúng hạn xuất phát. Mà
Chu Ngọc thì lại là bị còng tay lại, nhét vào trong thùng xe quân dụng
cùng xe với Đỗ Thiếu Khanh, bị bắt buộc phải cùng nhau lên đường tiến
nhập vào Đặc khu Thủ Đô!
- Sư Đoàn trưởng, vừa rồi ngài đã phạm phải một cái sai lầm cực lớn!
Sư Đoàn trưởng hiện tại của Sư đoàn Thiết giáp 7 chính là Lưu Vĩnh Phúc,
nhưng mà chỉ cần khi nào Đỗ Thiếu Khanh xuất hiện ở trong chi bộ đội
này, thì từ trên xuống dưới của Sư đoàn Thiết giáp 7 vĩnh viễn cũng đều
dùng danh xưng Sư Đoàn trưởng để mà xưng hô với hắn.
Chu Ngọc hai tay đã bị còng lại, bẻ ngược về phía sau, cũng không có nhìn về phía Đỗ Thiếu Khanh, mà ánh mắt nhìn chằm chằm về phía khu vực sơn cốc xa xa
phía bên phải con đường quốc lộ, nhẹ nhàng nói:
- Vì cái gì mà
ngài lại phạm phải một sai lầm như vậy? Bởi vì liền thậm chí ngay cả bản thân ngài cũng đều không biết rõ ràng lắm làm như vậy đến tột cùng là
đúng hay sai!
- Mà bản thân tôi thì tin tưởng vững chắc rằng đây
chính là ko đúng! Quân đội Liên Bang can thiệp vào các sự vụ chính trị
của Liên Bang, đây chính là vi phạm nghiêm trọng tinh thần của Đệ Nhất
Hiến Chương! Sư Đoàn trưởng, thậm chí kể cả cái gã người Đế Quốc bên
trong sơn cốc kia, tất cả mọi người cũng đều hiểu được điểm này. Thậm
chí hắn còn không tiếc hết thảy mạo hiểm mà chạy đến ngăn cản ngài, vì
cái gì mà ngài lại còn không rõ ràng nữa chứ?
Từ phía sau thùng
xe truyền đến thanh âm phản đối, phẫn nộ, nghi ngờ của kẻ đã từng là
thuộc cấp mà mình tán thưởng nhất, thế nhưng biểu tình trên mặt Đỗ Thiếu Khanh vẫn như cũ không có một chút biến hóa nào cả. Ánh mắt lạnh lùng
của hắn theo những cú rung động nhè nhẹ của chiếc xe quân dụng mà khẽ có chút mê muội đi. Sau khi thoáng trầm mặc trong chốc lát, hắn mới lạnh
nhạt hồi đáp:
- Năm đó ở bên trong tòa nhà đại lâu của Bộ Quốc
Phòng, Hứa Nhạc đã từng chỉ thẳng vào mặt của tôi mà nói qua một câu,
Quân đội không nên có suy nghĩ của chính bản thân mình, thiên chức của
một quân nhân chính là phục tùng mệnh lệnh!
- Tổng thống Mạt Bố
Nhĩ tiên sinh chính là Tổng thống Liên Bang do dân chúng tuyển cử ra,
thân là một quân nhân, tôi phục tùng mệnh lệnh của ông ấy thì có gì mà
sau lầm cơ chứ? Nếu như lần điều động quân đội này giống như cậu nói là
vi phạm tinh thần của Đệ Nhất Hiến Chương, vì sao bên phía Cục Hiến
Chương lại không có phản ứng gì cơ chứ?
Chu Ngọc nghe được lời
giải thích lạnh lùng của Đỗ Thiếu Khanh, trên mặt liền nở nụ cười điên
cuồng có chút tối nghĩa. Hắn cũng không hề có ý đồ tiếp tục thuyết phục
đối phương nữa. Bản thân hắn quả thật rất hiểu biết vị Tướng quân tiên
sinh ngồi trên hàng ghế phía trước. Từ trước đến nay đối phương chưa
từng bao giờ nói qua những lời thừa thãi, lại càng không bao giờ có
chuyện giải thích với các thuộc cấp phía dưới những chi tiết kế hoạch
quân sự của chính mình, nhưng mà ngày hôm nay không ngờ ông ta lại cực
kỳ hiếm thấy mở miệng giải thích như vậy, cái này là thuyết minh cái gì? Chỉ có thể nói rằng hắn chính là đang không ngừng tìm kiếm lý do để mà
trợ giúp chính bản thân mình gia tăng thêm quyết tâm mà thôi!
Thanh âm động cơ xe quân dụng vẫn đều đều vang lên. Chiếc xe quân dụng thong
thả chạy tới. Bên ngoài cửa sổ, những luồng gió lạnh thổi quét tới,
khiến cho nhiệt độ bên trong chiếc xe quân dụng giảm xuống mấy phần. Thế nhưng Đỗ Thiếu Khanh vẫn như cũ vẻ mặt không một chút biểu tình lại tựa hồ cảm thấy thân thể có chút nóng lên. Hắn đưa tay cởi thêm cái nút thứ hai trên bộ quân trang nghiêm chỉnh của chính mình.
o0o
Những tính toán vô cùng tinh vi, năng lực hành động phi thường cường hãn, kế
hoạch dụ địch thuận thế mà lại nhưng lại vô cùng chặt chẽ không chút sai sót, một thời cơ phi thường hoàn hảo, sau khi nhảy khỏi sườn núi, tiến
vào trong sơn cốc, nhìn qua tựa hồ như phí công tuyệt mệnh, nhưng mà
trên thực tế lại là giấu diếm sát khí mạnh mẽ… Thế nhưng mà thời điểm
khi hắn vừa mới chuẩn bị thực thi kế hoạch hoàn mỹ kia, chuẩn bị nhấc
lên một hồi sóng to gió lớn cực mạnh, thì lại phát hiện ra đầu Robot MX
màu đen đang truy đuổi gần sát phía sau hắn chẳng biết từ khi nào đã sớm lặng yên không một tiếng động biến mất rồi!
Cái này giống hệt
như là một gã quyền thủ ưu tú nhất, đã không tiếc chấp nhận ôm đầu bị
động, kiên trì bị đánh đến mức mặt mũi sưng phù, máu tươi đổ ra giàn
giụa, giả vờ yếu thế nhằm để kéo dài thời gian, rốt cuộc cuối cùng cũng
đợi đến được thời khắc trí mạng nhất, chuẩn bị hung ác đánh ra một quyền ẩn chứa mười hai thành công lực của chính mình, thì lại đột nhiên phát
hiện ra đối thủ trước mắt chính mình đã biến thành một mảnh không khí!
Hứa Nhạc mang theo vẻ mặt tràn đầy mồ hôi, máu loãng, bụi đất dơ bẩn kinh
ngạc nhìn chằm chằm vào một mảnh trống trải phía sau lưng mình, nhìn về
phía hơn mười đầu Robot MX của Sư đoàn Thiết giáp 7 đang hướng về phía
con đường quốc lộ bên ngoài sơn cốc mà rút lui, bộ dáng giống hệt như là gã quyền thủ đáng thương kia mà ngây ngốc toàn thân đứng ngay tại chỗ.
Sau khi tỉnh thần lại, hắn phóng chạy về phía bên cạnh vách núi đá gần với
con đường quốc lộ đằng xa, nhìn về phía chi bộ đội thiết lưu dày đặc
trên con đường quốc lộ, lúc này sớm đã chỉnh đội hoàn tất, chỉnh tề
hướng về phía Đặc khu Thủ Đô mà chậm rãi di chuyển, Hứa Nhạc nhịn không
được hít mạnh một hơi thật sâu, nhăn tít cặp mày rậm lại.
Sư đoàn Thiết giáp 7 không ngờ lại dùng thái độ sừng sững bất động như núi mà
ứng phó với muôn vàn biến hóa của hắn. Một khi sự chênh lệch về mặt cấp
bậc quá lớn đến như thế, thì đây nhất định chính là phương thức bảo thủ
nhất nhưng cũng là tuyệt đối không phạm phải sai lầm tốt nhất! Đối mặt
với dòng nước lũ sắt thép phía dưới con đường quốc lộ kia, Hứa Nhạc
ngoại trừ ở dọc theo bên đường tiến hành một chút quấy rầy nhỏ nhặt
không chút thú vị ra, còn có thể làm được chuyện gì nữa chứ?
Hơn
một trăm đầu Robot MX màu đen khủng bố rải đầy ra ở khắp khu vực bình
nguyên bên dưới. Trong đó có đến bảy đầu Robot MX nửa nước không rời
khỏi bên cạnh chiếc xe quân dụng màu xanh thẫm đang chậm rãi di chuyển
trên con đường quốc lộ kia, nghiêm mật che chắn lại hết thảy mọi góc độ
ngắm bắn tầm xa có thể có từ bên ngoài. Mấy trăm chiếc xe Thiết giáp
nặng nề mà mạnh mẽ chậm rãi đi theo sau. Một chi bộ đội hơn một vạn
người vẫn như cũ duy trì một đội hình tiến tới cực kỳ hoàn mỹ, hướng về
phía Đặc khu Thủ Đô mà thong thả đi tới. Ngoại trừ những thanh âm gầm rú của động cơ ra, thế nhưng lại không hề nghe ra được bất cứ một tia
thanh âm hỗn loạn nào cả, khiến cho người khác nhìn thấy có một cỗ cảm
giác áp lực mạnh mẽ trầm mặc xơ xác tiêu điều mà không thể nào ngăn cản
nổi.
Hứa Nhạc bình tĩnh chậm rãi bình ổn lại hô hấp đang thở dốc
dồn dập của chính mình, bàn tay vuốt ve trên phần thân nóng bỏng của
khẩu súng ACW trong tay mình, nhìn xuống đoàn bộ đội Sư đoàn Thiết giáp 7 đang tiến hành một hồi hành quân trầm mặc chân chính ngay dưới chân của mình, trong lòng không khỏi sinh ra một cỗ cảm giác thất bại mãnh liệt.
Hiện tại bốn phía xung quanh Đặc khu Thủ Đô vốn dĩ không có bất cứ một chi
thế lực nào có thể là đối thủ của Sư đoàn Thiết giáp 7 của Đỗ Thiếu
Khanh cả. Mà một khi để cho chi bộ đội này thành công tiến vào Đặc khu
Thủ Đô, vậy thì cái đám người đồng dạng cũng được xưng là Cuộc hành quân Trầm mặc kia sẽ gặp phải cái gì đây?
o0o
Suốt một đường
hành quân tiếp theo, gã nam nhân nào đó đã dùng biện pháp ngắm bắn tầm
xa, dốc hết thảy mọi sự cố gắng lớn nhất của chính mình nhắm vào đối
phương, thế nhưng lại vẫn như cũ giống như một con muỗi nhỏ bé quanh co
vô lực đang bay loạn vòng quanh một đầu trâu rừng to lớn ở bên kia bức
tường vây điện tử tại Đại khu Đông Lâm kia vậy. Đầu trâu rừng đang trầm
mặc nhai gặm cây cỏ giữa cánh đồng, căn bản không thèm để ý gì đến những viên đạn không ngừng đánh úp lại từ phía không trung. Chỉ là nó thỉnh
thoảng ngẫu nhiên lại phất động một chút cái đuôi của mình đánh ra,
khiến cho một người nào đó liền giống như một con muỗi dùng tốc độ cao
phóng chạy trối chết vào trong khu vực núi non phía sau.
Thoạt
nhìn bề ngoài tựa hồ như sẽ không có bất luận cỗ lực lượng nào có thể
ngăn cản được Sư đoàn Thiết giáp 7 tiến vào Đặc khu Thủ Đô nữa, nhưng mà vào đúng thời điểm này, dòng nước lũ sắt thép đang trầm mặc đi về phía
trước, ở một thị trấn không chút bắt mắt nào đó bên ngoài Đặc khu Thủ Đô đột nhiên phải dừng lại.
Ngăn cản lại Sư đoàn Thiết giáp 7 không thể tiếp tục nện bước đi về phía trước cũng không phải là đám người của Tiểu đội 7, cũng không phải là Công ty Bảo an Hắc Ưng, cũng không phải
là bộ đội Chung Gia Tây Lâm đột nhiên từ bên phía Đại khu Tây Lâm xuyên
không gian vũ trụ chạy tới đây, lại càng cũng không phải là Quân đội Đế
Quốc điên đuồng đi theo vị Thái tử Điện hạ của mình đi sâu vào lòng
địch, mà chỉ là duy nhất một con ngườ! Chính là một gã nam nhân toàn
thân giống hệt như một gã ăn mày, cả người cực kỳ dơ bẩn, lại có vô số
vết thương đang không ngừng đổ máu nữa.
Bất cứ một gã ăn mày nào
đi chăng nữa, cho dù có là cái gã ăn mày Thủ lĩnh hắc bang ăn mày nổi
tiếng bên trong vở tiểu thuyết Bát Bộ Khúc của Đại sư Tịch Lặc năm xưa
đi chăng nữa, cũng đều không có biện pháp nào có thể để cho cước bộ của
Sư đoàn Thiết giáp 7 có một chút trì hoãn nào. Nhưng mà cái gã ăn mày
này lại có tên là Đông Phương Ngọc! Hắn chính là cựu Doanh Đoàn trưởng
Doanh đoàn I của Sư đoàn Thiết giáp 7, trong đám quân nhân sĩ quan cùng
với binh lính của Sư đoàn Thiết giáp 7 bên trong các chiếc xe Thiết giáp cùng với Robot ở trước mặt này, không biết có bao nhiêu người chính là
do đích thân hắn một tay lựa chọn tiến vào quân doanh, đề bạt đi lên!
Đông Phương Ngọc hai tay chống hai khúc gỗ thô sơ làm thành cái nạng tạm
thời, nhìn chằm chằm vào chiếc xe Thiết giáp chậm rãi dừng lại ở trước
mặt mình, trên mặt nhất thời hiện lên một tia đỏ ửng kích động có chút
không được bình thường. Bộ dáng hắn có chút kích động điên cuồng, mạnh
mẽ chống đỡ hai cây nạng gỗ, gian nan nhích người nhanh về phía trước.
Cái miệng vết thương đã lâu vẫn không lành lại cùng với những vết thương mới trên người hắn cũng tránh không khỏi phải tươm máu ra một lần nữa.
Sư Đoàn trưởng đương nhiệm của Sư đoàn Thiết giáp 7, Thiếu tướng Lưu Vĩnh
Phúc, ngay sau khi nhận được tin tức đã rất nhanh chạy thẳng đến trước
nhất của đội ngũ. Ngay khi nhìn thấy Đông Phương Ngọc, thân thể thê
lương tàn tạ giống hệt như một gã ăn mày, đồng tử trong mắt cũng không
nhịn được mà co rút lại. Hắn vội vươn tay ra, chuẩn bị nâng đỡ đối
phương mang đi, nhưng không ngờ được Đông Phương Ngọc lại mạnh mẽ một
tay đẩy hắn ra một bên, lớn giọng mắng:
- Cút đi!
Thân là
gã quân nhân sĩ quan có tư lịch lâu năm nhất của Sư đoàn Thiết giáp 7,
là gã thuộc cấp đã bắt đầu đi theo Đỗ Thiếu Khanh ngay những ngày đầu
khi xây dựng lại Sư đoàn Thiết giáp 7, cùng với Tây Môn Cẩn, là một
trong hai cánh tay đắc lực nổi danh nhất của Đỗ Thiếu Khanh, ở trong mắt của hắn, bên trong Sư đoàn Thiết giáp 7 này không có bất luận kẻ nào có tư cách cùng với chính mình tiến hành đối thoại, ngoại trừ vị Sư Đoàn
trưởng chân chính, Đỗ Thiếu Khanh!
Sau khi đi đến phía trước mặt
chiếc xe quân dụng màu xanh thẫm kia, Đông Phương Ngọc mạnh mẽ giãy ra
khỏi sự nâng đỡ của hai gã quân nhân sĩ quan Thiếu tá, mạnh mẽ ném xuống hai cây nạng lâm thời, nhích chân bước nhanh về phía Đỗ Thiếu Khanh,
lúc này đã bước xuống khỏi xe quân dụng, lớn tiếng la lên:
- Sư
Đoàn trưởng, ngài không thể đi được! Ngài không thể bởi vì cái đám chính khách vô sỉ kia mà chôn vùi vĩnh viễn thanh danh một đời của chính mình được!
Ngay sau khi nói xong câu đó, hắn liền giống như một đứa trẻ, òa lên một tiếng, bật khóc nức nở.
- Cậu đã chịu nhiều ủy khuất rồi!
Đỗ Thiếu Khanh nhìn về phía Đông Phương Ngọc đang bật khóc nức nở giống
hệt như một đứa trẻ con chịu nhiều ủy khuất, nhìn thấy cái gã nam nhân
mà mười mấy năm trước đây đã bắt đầu đi theo chính mình, cực kỳ hiếm
thấy đưa tay ra xoa xoa nhẹ đầu hắn một chút, ôn hòa giải thích, nói:
- Chuyện tình trên Tinh cầu Mặc Hoa kia, tôi đã biết rồi, đó là chuyện
tốt do cái tên phế vật Hồ Liên kia tự tung tự tác gây ra! Thế nhưng tôi
có thể cam đoan với cậu rằng, Tổng thống tiên sinh quả thật trước đó
không hề biết chút gì về chuyện này cả!
Đông Phương Ngọc dùng ống tay áo rách nát dơ bẩn hôi thối của chính mình lau đi mớ nước mắt chảy
đầy trên mặt. Sau khi nghe được câu giải thích của Sư Đoàn trưởng, hắn
không khỏi phẫn nộ, bước lui về phía sau hai nước, lớn tiếng hét lên:
- Tổng thống không biết à? Vậy còn chuyện của Phi thuyền Cổ Chung Hào thì sao? Chuyện đó chính là do Tây Môn Cẩn làm, chẳng lẽ nói rằng Tổng
thống cũng không biết hay sao? Sư Đoàn trưởng, chẳng lẽ chỉ vì Tây Môn
Cẩn đã chết, cho nên chúng ta liền có thể tùy tiện đem hắn ra làm người
gánh tội thay cho cái gã Tổng thống mặt đen kia hay sao?
Cặp gò má góc cạnh của Đỗ Thiếu Khanh nhất thời cứng ngắc lại, trầm giọng nghiêm khắc khiển trách:
- Đủ rồi!
- Vẫn chưa đủ!
Tính tình của Đông Phương Ngọc từ trước cho đến nay vẫn luôn là ngoan lệ mà
táo bạo, bằng không năm đó cũng sẽ không cùng với đám người Tiểu đội 7
làm ra những chuyện tình náo loạn lớn đến như vậy. Trong đám quân nhân
sĩ quan tư lịch lâu năm nhất của Sư đoàn Thiết giáp 7, thì Tây Môn Cẩn
chính là nổi danh với việc giỏi đoán ra được tâm ý của Đỗ Thiếu Khanh
nhất, còn Đông Phương Ngọc thì lại là nổi tiếng chính là do hắn là người duy nhất dám cùng với Đỗ Thiếu Khanh ngay chính diện biện luận.
- Liền bởi vì sự vô sỉ khốn kiếp của cái đám chính khách chết tiệt kia,
cho nên tôi ở trên chiến trường mới bị trúng đạn, ngay cả ruột cũng đổ
hết ra ngoài, sau đó lại nhét trở vào trong người! Tôi ở trên Chiến khu
Tây Nam tại Tinh cầu Mặc Hoa phải nằm trên cáng đến mấy tháng trời! Tôi
bị cái đám tiểu tử người Đế Quốc cùng với đám người Tiểu đội 7 từ trước
đến giờ vẫn luôn luôn xem thường kia vác trên cáng bôn ba chạy Đông trốn Tây suốt mấy tháng trời, cuối cùng mới sống sót trở về!
- Nếu
như nói thời điểm lúc ban đầu Tổng thống còn không biết có trận mưu sát
này xảy ra, thế sau này thì sao? Kết quả của tôi về sau thế nào? Vì cái
gì khi tôi đã quay trở lại Liên Bang rồi, bọn họ vẫn còn đuổi theo truy
sát tôi không ngừng cơ chứ?
Hai tay Đông Phương Ngọc mạnh mẽ xé
toạt đi cái áo sớm đã rác rưởi không chịu nổi trên người mình xuống, lộ
ra phần ngực bụng gầy trơ xương đã biến thành một mảnh đỏ tươi của máu
cùng với trắng bệch của da thịt. Ngoại trừ cái vết sẹo cũ cực kỳ khủng
bố kia vẫn chưa lành hẳn, trên người hắn lại còn có thêm vô số những
miệng vết thương nhỏ vẫn còn đang tươm máu. HIện tại cái miệng vết
thương lớn do cử động quá mạnh mẽ nên lại rách ra thêm một chút nữa, máu tươi không ngừng chảy ra, lớp vải băng bó tanh hôi cũ kỹ đã bị xé rách, lộ ra cả phần nội tạng bên trong!
Đám quân nhân sĩ quan của Sư
đoàn Thiết giáp 7 đứng bốn phía xung quanh nhìn thấy những vết thương
thê thảm khủng bố dày đặc trên người của hắn, sắc mặt nhất thời trở nên
phi thường khó coi.
- Sư Đoàn trưởng, ngài nhìn xem những cái vết thương trên người của tôi đi!
Đông Phương Ngọc trừng lớn cặp mắt nhìn thẳng vào mặt của Đỗ Thiếu Khanh, lớn tiếng gầm rú nói:
- Ngay bắt đầu từ ngày đầu tiên tôi đặt chân lên lãnh thổ Liên Bang, đám
bộ đội đặc chủng của Chính phủ cũng đã bắt đầu tiến hành truy sát chúng
ta rồi! Cái gã đội viên Tiểu đội NTR vẫn đi theo tôi kia, cũng chỉ có
thể liều mạng chống đỡ được có hai ngày, cuối cùng lại bởi vì yểm trợ
cho tôi bỏ chạy mà bị hỏa tiễn mini nổ chết, hắn chết cũng chẳng được
toàn thây!
- Tôi thật sự rất có lỗi với hắn! Nếu như lúc trước
tôi để cho hắn đi theo Tiểu đội 7, thậm chí cho dù là đi theo Hứa Nhạc
đi chăng nữa, hắn có lẽ cũng đã không có chết rồi! Hắn đáng lý ra không
nên chết! Chúng ta đã nhẫn nhịn khổ cực lâu đến như vậy, chịu biết bao
nguy hiểm mới cực khổ từ trên Tinh cầu Mặc Hoa chạy thoát trở về, kết
quả cuối cùng lại chết ở trên lãnh thổ Liên Bang, chết ở trong tay của
chính người Liên Bang! Tôi không cam lòng a, Sư Đoàn trưởng!
Bên
trong thanh âm của Đông Phương Ngọc tràn ngập sự oán độc cùng với hận
thù đối với Chính phủ Liên Bang cùng với vị Tổng thống tiên sinh kia.
Thanh âm của hắn biến thành thê lương, hô lớn:
- Bọn họ chính là
tìm mọi cách muốn giết chết tôi, nhưng mà tôi có thể chết dễ dàng như
vậy hay sao? Không có! Cho dù trên người của tôi đã bị biến thành bộ
dáng thê thảm đến như thế này rồi, thế nhưng mà tôi vẫn là còn sống! Vì
cái gì? Bởi vì đám khốn kiếp bọn họ đã quên mất rằng, tôi chính là đã
từng là một gã binh lính của Sư đoàn Thiết giáp 7!
- Sư Đoàn
trưởng, năm đó khi ngài chủ động yêu cầu được đi đến Sư đoàn Thiết giáp
7, tiếp nhận chức vụ Doanh Đoàn trưởng một Doanh đoàn độc lập, ngài đã
từng ở trước mặt tôi cùng với Tây Môn Cẩn mà nói qua, sinh ra là người
của Sư đoàn Thiết giáp 7, như vậy cũng không thể nào tùy tiện mà chết đi được!
- Sư Đoàn trưởng, tôi không có chết!
- Sư Đoàn
trưởng, tôi đi đến Tiểu đội NTR của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới nhẫn nhịn
suốt thời gian bốn năm trời, sống cuộc sống người không giống người, quỷ không giống quỷ, nhưng mà tôi vẫn không chịu tự sát, tôi tiếp tục nhẫn
nhịn sống tiếp, vì cái gì? Bởi vì tôi không nghĩ muốn khiến cho Sư đoàn
Thiết giáp 7 phải bị mất mặt!
Đông Phương Ngọc trừng lớn cặp mắt
tràn ngập những tơ máu đáng sợ, giơ cao tay làm ra một tư thế kính chào
theo quân lễ Liên Bang, bộ dáng kiêu ngạo nhìn thẳng về phía Đỗ Thiếu
Khanh trước mặt mình, lớn tiếng nói:
- Cho nên tôi không nghĩ
muốn nhìn thấy vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh mà tôi luôn tôn kính
nhất lại đi làm ra chuyện tình khiến cho toàn bộ Sư đoàn Thiết giáp 7
phải cảm thấy mất mặt! Trừ phi Sư Đoàn trưởng ngài không chấp nhận tôi
là người của Sư đoàn Thiết giáp 7, vậy thì hãy để cho Sư đoàn Thiết giáp 7 đạp lên thi thể của tôi mà bước tiếp đi!
Đỗ Thiếu Khanh yên
lặng trầm mặc nhìn chằm chằm hắn, lồng ngực phía sau bộ quân phục Tướng
quân màu xanh sẫm thẳng tắp không một nếp nhăn khẽ phập phồng một chút.
Đột nhiên cánh tay hắn nâng lên, chém thẳng vào phần gáy bên phải của
Đông Phương Ngọc. Sau đó hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn về phía đối
phương đã ngã xuống té xỉu trong lồng ngực của đám quân nhân sĩ quan
xung quanh, trực tiếp xoay người lại, hướng về phía chiếc xe quân dụng
của mình mà đi.
Ngay thời điểm trước khi hắn bước lên xe, lớn tiếng hô lên:
- Sĩ quan quân y!
- Có mặt!
- Không để cho hắn chết!
- Vâng!
Bước lên chiếc xe quân dụng, ngồi vào vị trí bên cạnh tài xế, khóe mắt Đỗ
Thiếu Khanh chợt dừng lại ở trên mặt của Chu Ngọc, đang bị còng tay ngồi trong thùng xe phía sau. Rõ ràng lúc này trên mặt của Chu Ngọc cũng
không hề có bất cứ một tia biểu tình gì cả, thế nhưng Đỗ Thiếu Khanh lại có cảm giác như là nhìn thấy được một tia trào phúng nhàn nhạt trên mặt đối phương.
Đông Phương Ngọc trước đây đã từng là Doanh Đoàn
trưởng Doanh đoàn I của Sư đoàn Thiết giáp 7, mà Chu Ngọc hiện tại lại
là Doanh Đoàn trưởng Doanh đoàn II của Sư đoàn Thiết giáp 7, cả hai gã
quân nhân năng lực cực kỳ xuất sắc này, đã từng là hai gã thuộc cấp mà
hắn ta từng xem trọng cùng với tín nhiệm nhất, nhưng mà ngày hôm nay
lại…
Trong lòng Đỗ Thiếu Khanh đột nhiên nghĩ thấy có một cỗ cảm
giác lo âu khó hiểu nhàn nhạt, thân thể cảm thấy có chút nóng lên. Cặp
mày thẳng tắp như thanh kiếm rời khỏi vỏ kia chợt nhăn lại một chút. Hắn ta theo bản năng đưa tay lên cởi bỏ mấy cái nút áo trên bộ quân phục
Tướng quân của chính mình, xuống mãi đến hết ba cái nút áo trên cùng mới dừng lại.
o0o
Có lẽ là do sự an bày của vận mệnh, mà ngày hôm nay cuộc tiến quân của Sư đoàn Thiết giáp 7 tiến vào trong Đặc khu
Thủ Đô, nhìn qua tựa hồ như không có bất cứ lực lượng nào có thể ngăn
cản nổi, thế nhưng mà trên đường đi lại không ngừng bị bắt buộc phải
dừng lại cước bộ của mình.
Sau khi chi bộ đội tiến quân vào vùng
ngoại thành của Vọng Đô, tất cả các Robot MX, các chiến xa cùng với các
binh lính hành quân đều cảnh giác mà nhìn chăm chú khắp bốn phía xung
quanh, phòng bị những hồi tập kích bất ngờ có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Lúc này đây đoàn bộ đội bị bắt buộc tạm dừng đi tới, chính là bởi vì trên
con đường quốc lộ cao tốc số 2 từ Vọng Đô đi đến Đặc khu Thủ Đô đã xảy
ra một hồi tắc nghẽn giao thông cực kỳ nghiêm trọng. Những đầu Robot MX
tự nhiên có thể thông qua khu vực điền dã mà tiếp tục dùng tốc độ cao
đột tiến đến địa điểm mục tiêu. Nhưng mà mấy trăm đầu xe Thiết giáp cùng với các chiếc xe quân dụng Bộ chỉ huy, hậu cần… thì lại không có cách
nào làm được chuyện này. Nếu như muốn đi vào Đặc khu Thủ Đô tiến hành
khống chế thế cục, duy trì ổn định trật tự, như vậy thì nương tựa vào
duy nhất cỗ lợi khí giết người khủng bố là những đầu Robot MX tự nhiên
là xa xa không đủ được.
Mấy trăm chiếc xe thiết giáp cùng với các chiếc xe quân dụng của Sư đoàn Thiết giáp 7 cũng không có tiến vào con
đường quốc lộ cao tốc số 2, mà toàn bộ đội ngũ tạm thời dừng lại, cùng
đợi đám Robot công trình một phen tiến hành điều phối giao thông, đả
thông lại con đường quốc lộ, sau đó thông qua nơi này mà tiến vào đường
lộ quân bị chuyên dụng.
Đây cũng là cục diện đã sớm có dự án đối
phó khi phát sinh, cho nên lúc này Đỗ Thiếu Khanh cũng không chút lo
lắng gì cả. Hắn bình thản ngồi nhìn những hình ảnh giao thông bế tắc bên ngoài cửa sổ, cặp mày kiếm đã nhíu chặt một thời gian thật lâu, lúc này cũng đã chậm rãi thả lỏng trở lại.
Bên ngoài cửa sổ chính là một đám người cùng với dòng xe cộ cực kỳ chật chứ. Vô số những chiếc xe dân dụng có rèm che không ngừng thả ra những thanh âm kèn xe chói tai, cùng nhau tranh trước đoạt sau dũng mãnh tiến vào con đường quốc lộ cao tốc
số 2, sau đó cũng hướng về phía phiến thành thị xa xa ở cả hai phương mà nhanh chóng chạy đi.
Bóng râm của mấy trăm đầu Robot MX quân
dụng bao trùm dày đặc ở dọc theo hai bên đường, mấy trăm chiếc xe Thiết
giáp cùng với những chiếc xe quân dụng xếp hàng trầm mặc đứng đợi thành
một hàng dài hàng cây số. Một chi bộ đội Liên Bang đột nhiên xuất hiện
trên đường quốc lộ như thế này, mang đến cho đám thị dân Vọng Đô một sự
rung động cực kỳ to lớn.
Dưới sự điều phối di chuyển của đám
Robot công trình, càng nhiều những chiếc xe dân dụng theo bản năng vòng
xa hàng dài xe quân dụng. Đám người đang đứng chật cứng trên đường quốc
lộ cũng rất nhanh tản ra. Vô số cặp mắt mang theo quang mang cảnh giác
dừng lại trên những chiếc xe thiết giáp cùng với đám Robot quân dụng
xung quanh.
- Đây là biên chế bộ đội nào vậy? Vì cái gì lại xuất hiện ở nơi này thế?
- Bọn họ hành quân rầm rộ như vậy, đến tột cùng là muốn làm cái gì?
- Đừng quá lo lắng, tựa hồ như… là Sư đoàn Thiết giáp 7?
- Đúng là Sư đoàn Thiết giáp 7 rồi!
Trong đám quần chúng nhân dân đang đứng vây xem dọc theo hai bên đường, cũng
có một vài gã có sở thích sưu tầm những thông tin quân sự. Thông qua
những dấu hiệu trên các chiếc xe quân dụng cùng với trang bị chỉnh thể,
liền có thể nhận ra được phiên hiệu chính xác của chi bộ đội này. Sau đó thông tin này thông qua những lời nói nhỏ khe khẽ mà lan truyền rộng
rãi ra bốn phía xung quanh.
Những ánh mắt e ngại pha lẫn một chút khiếp sợ dần dần biến thành sự nghi hoặc, sau đó lại tiếp tục biến
thành tò mò cùng hưng phấn. Biểu tình trên mặt đám thị dân của Vọng Đô
cũng từ chỗ cứng ngắc đã trở nên thoải mái hơn một chút. Thậm chí còn có rất nhiều người lớn tiếng cười to, chỉ vào đám Robot MX đứng canh gác
dọc theo con đường quốc lộ xa xa, cùng với người bên cạnh mà thảo luận
về những trang thiết bị tiên tiến của Sư đoàn Thiết giáp 7.
Kể từ năm 67 Hiến lịch 37 Liên Bang, bên phía Đại khu Tây Lâm tiến hành khai
hỏa chiến tranh phản kích đối với Đế Quốc, những chi bộ đội của Quân đội Liên Bang xuất hiện nhiều nhất trên màn hình TV chính là Sư đoàn Thiết
giáp 7 cùng với Tiểu đội 7. Sau khi thân phận của Hứa Nhạc bị phơi bày
ra trước ánh sáng, thì Tiểu đội 7 sớm đã trở nên phai nhạt trong lòng
của tất cả mọi người Liên Bang. Mà Sư đoàn Thiết giáp 7 lại vẫn như
trước chiếm cứ hạng nhất trong lòng tất cả mọi người, hưởng thụ ánh sáng vinh quang to lớn nhất, cũng chiếm cứ vị trí hạng nhất trong danh sách
được tôn trọng, kính yêu trong cảm nhận của tất cả dân chúng Liên Bang!
Ở trong lòng của toàn bộ dân chúng Liên Bang, Sư đoàn Thiết giáp 7 không
hề nghi ngờ gì chính là ngọn cờ đầu trong việc phản kháng lại sự xâm
lược của đám người Đế Quốc dã man, chính là hóa thân chính nghĩa của
Liên Bang, chính là một chi Thiết huyết hùng binh đáng tin cậy nhất của
Liên Bang!
Đám người đứng dọc theo hai bên con đường quốc lộ cùng với những người trong các chiếc xe dân dụng bên cạnh, hiện tại quả thật cũng không biết rõ ràng chi thiết huyết hùng binh bình thường vẫn luôn
mạnh mẽ trầm mặc này của Quân đội Liên Bang ngày hôm nay vì cái gì lại
đi xuất hiện tại Vọng Đô. Bọn họ chỉ là tò mò muốn biết Sư đoàn Thiết
giáp 7 là muốn đi đâu, là muốn làm cái gì, thế nhưng thậm chí không có
lấy một người nào đối với chuyện này sản sinh ra sự lo lắng cùng với
nghi hoặc. Bởi vì đám dân chúng Liên Bang này tin tưởng vững chắc rằng,
chi bộ đội anh hùng của Liên Bang này cho dù bất luận là làm cái gì, thì cũng đều là đang bảo hộ Liên Bang, là đang bảo hộ cho lợi ích của toàn
bộ dân chúng!
Có một đứa bé trai nhỏ tuổi bạo gan giãy khỏi bàn
tay đang nắm chặt của mẹ mình, phóng chạy về phía một đầu Robot MX màu
đen tuyền. Hắn phóng chạy trên cái bóng râm kéo dài trên mặt đất của đầu Robot, phóng chạy đến bên cạnh cái chân Robot rõ ràng còn cao to hơn
thân thể của chính mình, ngẩng đầu lên, tò mò ngắm nhìn thân hình Robot
khổng lồ uy mãnh trên không trung, cẩn cẩn thận thận vươn một đầu ngón
tay ra sờ soạng một chút. Biểu tình trên mặt vừa sợ sợt vừa hưng phấn
vừa thỏa mãn vừa kích động.
Có một cô nàng thiếu nữ xinh đẹp vừa
mới mua xong một mớ rau dưa tươi ngon, chuẩn bị lái xe quay trở về khu
nhà trọ thanh niên Vọng Đô. Ngay khi đi ra khỏi khu chợ rau bên ngoài
ngoại ô, đột nhiên phát hiện một chiếc xe thiết giáp chợt chạy ngang qua bên cạnh chính mình, nhất thời bị dọa cho thét lớn một tiếng, sau đó
ngay lập tức nhanh tay che lấy miệng mình lại. Theo những lời nghị luận
của một vị đại thẫm bên cạnh, cô nàng biết đây là chi bộ đội nào. Cô
nàng liếc mắt nhìn thấy một gã chiến sĩ trẻ tuổi ngồi trên chiếc xe
thiết giáp, khuôn mặt không một chút biểu tình nhưng lại phi thường anh
tuấn, uy nghiêm, ánh mắt dần dần trở nên si mê một chút. Cô nàng theo
bản năng đưa tay lên miệng mình, có chút ngượng ngùng làm ra động tác
hôn gió!
Đoạn đường giao thông tắc nghẽn phía trước đã tạm thời
được đả thông, nhất là khu vực lối vào chuyển tiếp sang đường quốc lộ
quân bị chuyên dụng. Đoàn xe của Sư đoàn Thiết giáp 7 nhanh chóng khởi
động, chuẩn bị tiến vào thông đạo quân bị chuyên dụng. Gã chiến sĩ trẻ
tuổi ngồi trên chiếc xe thiết giáp kia nhìn thấy nụ hôn gió cực kỳ nhiệt tình nồng cháy của cô nàng thiếu nữ xinh đẹp thổi tới, căn bản khó có
thể tiếp tục duy trì biểu tình lãnh khốc băng lạnh như một tòa sông băng nữa, có chút xấu hổ đưa tay lên phất phất tay mấy cái đáp lại.
Vào giờ phút này, bên trong Liên Bang đang là thế cục rung chuyển mưa gió
mịt mù, bất cứ một cái động tác nhỏ vô ý thức nào đó cũng hoàn toàn có
thể dẫn phát đến rất nhiều sự dự đoán có nhiều tầng ý tứ khác nhau, hoặc là những sự hiểu lầm to tát nào đó, càng huống chi kẻ làm ra động tác
nhỏ kia lại chính là người của Sư đoàn Thiết giáp 7?
Nhìn thấy
mấy gã chiến sĩ trẻ tuổi trên các chiếc xe thiết giáp đều nâng tay lên
phất phát tay đáp lại, bên cạnh đường quốc lộ có một gã thị dân gà mờ,
vừa mới bắt đầu tập tễnh lên các diễn đàn phân tích quân sự học đòi việc phân tích thế cục chính trị, hắn liền ngay lập tức từ những động thái
trước mặt mà đưa ra một kết luận sai lầm nào đó. Ngay sau đó hắn bắt đầu hưng phấn mà hướng về phía những người xung quanh lớn tiếng tuyên bố sự phỏng đoán của chính mình: Quân đội Liên Bang đã chiến thắng được đám
người Đế Quốc tại tiền tuyến, Sư đoàn Thiết giáp 7 đang quay về Đặc khu
Thủ Đô tiếp nhận khen thưởng!
Chính vì cái sự phán đoán sai lầm
đó, cho nên đám thị dân Vọng Đô dọc theo con đường quốc lộ bắt đầu có
phản ứng. Bầu không khí trở nên nóng bừng lên, tâm tình phi thường hưng
phấn. Thậm chí còn có người bắt đầu quẳng nón trên đầu mình lên trời để
tỏ vẻ hoan hô, còn có kẻ huýt sáo inh ỏi để thể hiện tâm tình nữa.
Phốc một tiếng nhỏ vang lên, một thứ gì đó đột nhiên từ trong đám người hưng phấn kia bay thẳng ra ngoài, cực kỳ may mắn xuyên thẳng qua phần cửa
kính xe thủy tinh đã hạ xuống khoảng chừng một phần ba của một chiếc xe
quân dụng, rơi thẳng xuống phần đầu gối của Đỗ Thiếu Khanh đang ngồi bên cạnh cửa sổ!
Đám sĩ quan cận vệ của Cận vệ doanh Sư đoàn Thiết
giáp 7 nhất thời cả kinh, phản ứng cực kỳ nhanh chóng, móc ra súng ống
trên người mình chuẩn bị phản kích. Thế nhưng Đỗ Thiếu Khanh đã rất
nhanh phất phất tay, ý bảo đừng lo lắng, bình tĩnh nói:
- Tôi biết rõ tính tình của Hứa Nhạc, hắn sẽ không ở vào tình huống như thế này mà khai súng chiến đấu đâu!
Nói xong những lời này, hắn mới đưa tay nhặt lên đóa hoa dại xanh mướt xinh đẹp vừa mới được hái xuống trên đầu gối chính mình, vừa ngắm nhìn chăm
chú, vừa lâm vào trầm mặc. Trong mắt toát ra những tia quang mang phức
tạp.
o0o
Bằng vào cỗ chân khí mạnh mẽ quanh co như trường
giang đại hải chảy cuồn cuộn không ngừng trong cơ thể, bằng vào những
khối thức ăn năng lượng cao áp súc chuẩn bị sẵn trong ba lô hành quân,
Hứa Nhạc ở bên trong khu vực núi non hiểm trở mà một đường phóng chạy
suốt gần 170 km liên tục, rốt cuộc cũng đã đến được vùng ngoại thành
Vọng Đô mà hắn cực kỳ quen thuộc.
Tốc độ phóng chạy của hắn thậm
chí so với chỉnh thể Sư đoàn Thiết giáp 7 toàn bộ đều được cơ giới hóa
tiên tiến cũng không chậm hơn bao nhiêu cả. Nhưng mà vì để làm được điểm này, hắn cũng đã phải trả những cái giá không nhỏ chút nào. Hiện tại
thân thể của hắn sớm đã mệt mỏi tới cực điểm, vốn dĩ cũng không có thời
gian cũng như không có khí lực để mà lau chùi đi những vệt mồ hôi pha
lẫn với vết máu cùng bụi mù dính đầy trên mặt mình, bộ dáng nhìn qua
chật vật không chịu nổi.
Ở trong một cái thùng điện thoại công
cộng nào đó bên trên một cây cầu vượt ngang con đường quốc lộ, hắn nhìn
xuống đám xe thiết giáp cùng với xe quân dụng của Sư đoàn Thiết giáp 7
đang dần dần chậm rãi từ trên đường quốc lộ cao tốc quẹo vào con đường
quốc lộ quân bị chuyên dụng, chậm rãi buông ra ngón tay trỏ đang đặt
trên cò súng của khẩu ACW vẫn như cũ được hắn nắm chặt trong tay mình.
Quả thật đúng như là những gì mà Đại sư Tịch Lặc đã từng nói qua vậy, người hiểu biết anh nhất, thông thường cũng không phải là bằng hữu của anh,
mà là địch nhân của anh!
Đỗ Thiếu Khanh cùng với Hứa Nhạc quả
thật là phi thường hiểu biết lẫn nhau, cho nên quả nhiên đúng như lời
phán đoán cực kỳ bình tĩnh của Đỗ Thiếu Khanh vậy, hắn cũng không có lựa chọn thời điểm mà đám đông dân chúng đang đứng dày đặc xung quanh kia
mà nổ súng.
- Lão Cố, rốt cuộc có thể xâm nhập vào hay không?
Hứa Nhạc liếm liếm một chút cặp môi đã khô khốc của chính mình, hướng vào
cái ống nghe của buồng điện thoại công cộng, thanh âm cực kỳ mỏi mệt,
nói:
- Chúng ta ngăn cản không được Sư đoàn Thiết giáp 7 nữa rồi! Hiện giờ cũng chỉ có thể thử xem biện pháp ngu ngốc cuối cùng còn có
thể có tác dụng hay không thôi!
o0o
Không gian bên trong
chiếc xe chỉ huy của Sư đoàn Thiết giáp 7 thật sự khá lớn, ngoại trừ ba
cái ghế dựa dài ra, còn có cả hệ thống chỉ huy nội bộ quan trọng nhất
của Sư đoàn Thiết giáp 7 nữa.
Gã quân nhân sĩ quan thông tin, trên tai đang đeo ống nghe nhỏ đột nhiên quay đầu nhìn lại, bộ dáng khẩn trương, nói:
- Sư Đoàn trưởng, có người đang xâm nhập vào hệ thống thông tin liên lạc
nội bộ của Sư đoàn, yêu cầu muốn cùng ngài tiến hành đối thoại trực
tiếp, hắn nói… hắn là Hứa Nhạc!
Đỗ Thiếu Khanh khẽ nhíu nhẹ cặp mày một chút, sau khi trầm mặc một lát, mới tiếp nhận micro, ngữ khí lạnh lùng nói:
- Ta là Đỗ Thiếu Khanh!
o0o
Hứa Nhạc tại thời kỳ thiếu niên trong lúc ngẫu nhiên còn có thể triển lộ ra một bộ mặt mỏ nhọn chanh chua điêu ngoa kia. Nhưng mà về sau từ khi lần đầu tiên bắt đầu trốn chết trở đi, liền trở nên càng ngày càng trầm mặc ít nói hơn. Thông thường hắn chỉ biết nhếch miệng lên lộ ra hàm răng
trắng đều tăm tắp rạng rỡ như ánh nắng mặt trời, một bộ mặt thật thà
chất phác nở nụ cười hiền lành, hoặc là phẫn nộ khó chịu thốt ra vài câu tuyên ngôn mắng chửi đơn giản mà cứng ngắc có thể khiến người khác tức
chết mà thôi.
Cho nên bất luận có như thế nào đi chăng nữa, thì
hắn cũng luôn không thích hợp được lựa chọn trở thành người đi đàm phán. Chỉ có điều vào lúc này Liên Bang đã gặp phải cục diện nguy hiểm từ
trước đến giờ chưa từng có, mà đối tượng cùng với những lời tuyên bố có
thể làm cho Đỗ Thiếu Khanh cảm thấy hứng thú, thật sự cũng không còn
nhiều lắm.
- Đỗ Thiếu Khanh, tôi thật sự rất chán ghét ông!
Ngay câu nói đầu tiên khi điện thoại liên hệ được với Đỗ Thiếu Khanh đã cực
kỳ đầy đủ thể hiện phong cách đàm phán đặc biệt của Hứa Nhạc, hoặc là
nói thể hiện rõ ràng ngoại trừ việc hắn muốn chọc giận Đỗ Thiếu Khanh ra cũng chẳng có bất cứ mục đích nào khác, từ đó khiến cho Sư đoàn Thiết
giáp 7 sẽ càng tiến quân nhanh hơn một chút hơn, cũng không có bất cứ
tác dụng nào khác cả.
- Tôi cực kỳ chán ghét cái bộ quân phục
thẳng tắp không một nếp nhăn mỗi ngày ủi đi ủi lại đến ba lần của ông,
tôi chán ghét cái bộ mặt người chết lúc nào cũng giống như là toàn bộ
mọi người trong Liên Bang đều đang thiếu tiền của ông vậy. Tôi chán ghét cái loại hương vị lạnh lẽo như băng lúc nào cũng toát ra trên người của ông, tôi chán ghét cái bộ tóc trên đầu lúc nào cũng chảy thẳng tắp vuốt keo bóng mượt giống hệt như một cái đại thảo nguyên vào đông của ông,
đương nhiên, cái cặp kính râm ông đeo trên mặt thì nhìn kỹ cũng không tệ cho lắm.
- Tôi chán ghét cái loại khẩu khí phát biểu của ông ở
trong căn cứ huấn luyện của Bộ Quốc Phòng, đã một phen đem đám người Chu Ngọc bọn họ mắng chửi thành một đống phân chó! Tôi chán ghét cái bộ
dáng kiêu ngạo lãnh khốc của ông, lúc nào cũng đều nghĩ rằng lão tử vĩnh viễn chính là thiên hạ đệ nhất. Tôi chán ghét nhất chính là ông cùng
với đám bộ đội của ông lúc nào cũng làm việc giống như là một cỗ máy móc lạnh như băng không có chút tình cảm vậy!
- Hơn nữa bởi vì chứng minh chính mình vĩnh viễn luôn luôn kiên trì theo cái lý niệm quân sự
sức mạnh tập thể luôn luôn mạnh hơn sức mạnh cá nhân, cho nên dưới tình
huống Sư đoàn Thiết giáp 7 đã toàn diện thay đổi sang Robot MX, nhưng mà chính bản thân ông vẫn như cũ chưa bao giờ chấp nhận tiến vào khoang
điều khiển Robot để thao tác cả… Chẳng lẽ ông không biết như vậy chính
là già mồm cãi láo, chính là khiến kẻ khác cảm thấy buồn nôn hay sao?
- Nhưng mà bất luận tôi có ghét cay ghét đắng ông đến như thế nào đi
chăng nữa, thì tôi ở trên chiến trường cũng rất khó đối với ông sinh ra
một chút tâm lý nghi kỵ nào cả. Nhiều năm trước đây, trên Tinh cầu 5460, dọc theo một đường phóng chạy tại Hoàng Sơn Lĩnh, đầu Robot của tôi đã
bôn hành vất vả suốt một đêm dài, thê thảm đến mức không thể nào thê
thảm hơn được nữa, nhưng mà bởi vì cái kế hoạch phục kích của Sư đoàn
Thiết giáp 7 các ông được thành công, đã muốn tôi phải mạo hiểm giết
địch, tôi đã không có bất cứ một chút do dự nào cả, liền dựa theo mệnh
lệnh của ông mà đi làm! Bởi vì tôi tín nhiệm ông sẽ không bao giờ ở sau
lưng của chiến hữu mà nổ súng cả!
- Cũng căn cứ vào nguyên nhân
đồng dạng như vậy, khi mà Thi Thanh Hải điều tra ra được chuyện tình Tây Môn Cẩn có tham gia vào vụ ám sát tại Lâm Hải Châu, sắp xếp vụ nổ mạnh
của Phi thuyền Cổ Chung Hào, tôi lại vẫn kiên trì cho rằng chuyện tình
này không hề có quan hệ gì với ông cả!
- Tôi vẫn luôn cho rằng
tôi thật sự hiểu biết ông, tôi mãi vẫn luôn cho rằng ông chính là một gã quân nhân sĩ quan chức nghiệp gương mẫu nhất toàn bộ Liên Bang! Trong
đầu ông vĩnh viễn cũng luôn thực thi tận trách bổn phận của một gã quân
nhân sĩ quan Liên Bang, phục tùng theo mệnh lệnh của Tổng thống Liên
Bang cùng với Chính phủ Liên Bang! Nhưng mà tôi phải nhắc nhở ông một
việc, chuyện tình hiện tại ông đang làm, chính là đã vượt quá cái phạm
vi bổn phận đó!
- Dừng lại đi Đỗ Thiếu Khanh! Cho dù hiện tại ông vẫn như cũ già mồm cãi láo, muốn thay Mạt Bố Nhĩ cùng với Chính phủ của hắn còn có cái đống lý tưởng kia của hắn mà tuẫn táng. Cho dù ông kiên
trì cho rằng chính mình là một gã quân nhân sĩ quan chức nghiệp không hề có chút sai lầm nào, như vậy thì vì cái gì ông không thể chờ thêm một
chút? Sao ông không chịu chờ đợi thêm một đoạn thời gian thật ngắn nữa
thôi, đợi đến lúc trình tự buộc tội chấm dứt?
- Nếu như trình tự
buộc tội này được thông qua, như vậy thì Mạt Bố Nhĩ cũng sẽ không còn là Tổng thống Liên Bang nữa, như vậy ông cũng sẽ không cần phải tiếp tục
phục tùng theo mệnh lệnh của hắn nữa! Nếu như trình tự buộc tội này
không được thông qua, như vậy thì hắn ta cũng vẫn như cũ là Tổng thống
Liên Bang, như vậy thì ông và bộ đội của ông cần phải nhất thiết khiến
cho cục diện càng trở nên rung chuyển phức tạp đến như vậy hay không?
- Nếu như ông tiếp tục kiên trì làm tiếp, như vậy đó chính là chứng minh
rằng ông đang sợ hãi. Ông sợ hãi cái vị Mạt Bố Nhĩ tiên sinh mà ông đã
đi theo nhiều năm, sợ hãi cái lý tưởng mà ông đã tín phụng nhiều năm,
lúc này mới phát hiện ra đã bị dân chúng vứt bỏ nó rồi, cho nên ông mới
đứng không vững nữa!
- Đỗ Thiếu Khanh, vì cái gì mà ông lại trầm
mặc như vậy? Bởi vì tôi đã vạch trần cái mặt nạ quang huy của một gã
quân nhân sĩ quan chức nghiệp của ông! Cho ông thấy rõ ràng điều kiện
tiên quyết của cái mệnh lệnh này chính là một tên Mạt Bố Nhĩ, không phải là của Tổng thống Liên Bang?
- Không chịu thừa nhận cái mệnh
lệnh đó là của Tổng thống, hoặc là không thừa nhận cái mệnh lệnh đó của
Tổng thống, hoặc là chờ đợi, đó chính là một sự lựa chọn rất phức tạp!
Cái này cũng không phải là định lý song sinh tử nghịch biện theo phạm
trù Vật lý học, mà đây chính là một sự thật rõ ràng!
Đỗ Thiếu Khanh từ đầu đến giờ đã trầm mặc mãi một thời gian dài, rốt cuộc cũng lạnh nhạt hồi đáp:
- Đã rất nhiều năm nay rồi, tôi biết lúc còn sinh thời thì lão đầu hổ đã
suy nghĩ tôi như thế nào, rất nhiều người bên trong Liên Bang là suy
nghĩ tôi như thế nào! Tất cả bọn họ đều cho rằng tôi chỉ là một người
theo chủ nghĩa lý tưởng, bề ngoài bình tĩnh lạnh lẽo, nhưng nội tâm lại
cuồng nhiệt. Kỳ thật bọn họ đã sai lầm rồi! Hoặc là bọn họ đã đúng,
nhưng đã hiểu lầm cái lý tưởng chân chính của tôi!
- Cùng với
những người khác bên trong Hiệp hội Ba Nhất không giống nhau, tôi cho
tới bây giờ cũng đều chưa từng có bất cứ lý tưởng gì muốn xóa bỏ Thất
Đại Gia Tộc Liên Bang cả! Toàn bộ ý nghĩa lý tưởng nhân sinh của cuộc
đời tôi đều đặt ở chỗ làm cho Liên Bang có thể trở nên cường đại hơn, có thể hoàn toàn đánh bại được Đế Quốc. Ngoại trừ cái này ra, đối với bất
cứ chuyện tình nào khác, tôi cũng đều không cảm thấy hứng thú!
-
Tôi không hề quan tâm là ai đang khống chế Liên Bang, Thất Đại Gia Tộc
cũng được, hoặc là một vị Tổng thống bất tài vô dụng nào đó cũng được!
Tôi chỉ là để ý xem Liên Bang dưới sự thống trị của ai sẽ có thể trở nên cường đại hơn, có thể hoàn toàn đánh bại được Đế Quốc mà thôi! Cả cậu,
cả tôi cũng hiểu rất rõ ràng, những đống thịt thối trong Thất Đại Gia
Tộc hay là cái đám chính khách mềm yếu như gã Tổng thống tiền nhiệm vậy, cũng đều không có khả năng làm được điểm này. Chỉ có Tổng thống Mạt Bố
Nhĩ tiên sinh mới có thể đủ mạnh mẽ mà tiêu diệt Thất Đại Gia Tộc, sau
đó làm cho Liên Bang chân chính trở nên cường đại lên!
Thanh âm của Hứa Nhạc sau khi đình chỉ một khoảng thời gian, lúc này lại một lần nữa vang lên:
- Đỗ Thiếu Khanh, nếu như toàn bộ ý nghĩa nhân sinh cuộc đời của ông
chính là muốn đánh bại Đế Quốc, như vậy thì ông càng nên rõ ràng hơn
rằng, cái loại cục diện như là hiện tại vậy, nếu như ông vẫn luôn kiên
trì đứng ở bên phía Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, như vậy trong Liên Bang tất
nhiên sẽ lâm vào một cuộc nội chiến, như vậy những ý nghĩa nhân sinh của ông liền ngay lập tức có thể biến thành một đống bọt nước!
Nghe
được thanh âm khàn khàn truyền đến từ trong hệ thống thông tin liên lạc, vẻ mặt Đỗ Thiếu Khanh không một chút biểu tình, chậm rãi cởi bỏ cái nút áo thứ tư từ trên xuống của bộ quân trang thẳng tắp trên người mình,
trên cánh tay phải ẩn ẩn hiện hiện những sợi gân xanh nhàn nhạt.
Quân phục trên người vĩnh viễn thẳng tắp, giày quân dụng vĩnh viễn luôn sáng loáng bóng bẩy, hai cái bao tay da dê màu đen mới tinh, cặp kính râm
màu đen trên mặt, mái tóc trên đầu thẳng tắp không một sợi tóc rối, dung nhan quân tư tiêu chuẩn đến không hề có một tia xoi mói nào cả, đây
chính là ấn tượng hình ảnh duy nhấy mà vị danh tướng Liên Bang cùng với
thần tượng của toàn dân này lưu lại trong lòng tất cả mọi người.
Nhưng mà vào giờ phút này, mái tóc bình thường thẳng tắp trên đầu của ông ta
đã có chút rối loạn, bộ quân phục thẳng tắp không một nếp nhăn kia cực
kỳ hiếm thấy đã mở to mấy cái nút ngực, cùng với cái hình tượng một vị
Tướng quân hoàn mỹ kia hoàn toàn xa cách một trời một vực!
- Hứa
Nhạc, tôi cũng đã từng cho rằng chính mình quả thật rất hiểu biết cậu,
nhưng mà mãi cho đến ngày hôm nay, tôi vẫn thủy chung có một vấn đề
không tìm được đáp án, đó chính là vì cái gì cậu là một người Đế Quốc
lại muốn chạy đến Liên Bang để làm việc này cơ chứ?
- Vì cái gì
vừa rồi cậu lại đi dùng kết quả Liên Bang có thể đánh bại Đế Quốc để mà
dụ hoặc tôi vậy? Có lẽ cậu thật sự không biết, Hoài Thảo Thi đã thừa dịp thời cơ Liên Bang đang trong cục diện nội loạn, ở trên Tinh cầu Mặc Hoa bắt đầu tiến hành phản công. Nếu như cậu cũng giống như nàng ta vậy, có ý đồ muốn thừa dịp Liên Bang bị hỗn loạn mà cố muốn giành lợi ích cho
Đế Quốc, như vậy thì cậu hẳn là nên rất thích ý khi nhìn thấy một màn
này. Chính là theo như những lời cậu nói vậy, nếu như Tây Lâm muốn tuyên bố độc lập, vậy thì bên trong Liên Bang rõ ràng là sẽ xảy ra nội chiến!
- Vì cái gì? Bởi vì cái này vốn dĩ cũng không phải là cuộc chiến tranh xảy ra giữa hai quốc gia!
Trong thanh âm của Hứa Nhạc cũng không có bất cứ cảm xúc gì cả, chỉ là tiếp tục trầm giọng đáp:
- Bên trong một cuộc chiến tranh giữa quốc gia với quốc gia có thể không
có cái loại chính nghĩa này, nhưng mà vào những thời điểm khác, thì cái
này cần phải có!
Đỗ Thiếu Khanh trào phúng nói:
- Một gã thanh niên bốn có của Đế Quốc lại biết mở miệng nói đến chính nghĩa hay sao?
- Tôi thừa nhận chuyện tình này đối với tôi mà nói, càng hẳn là một hồi
trả thù riêng thì đúng hơn. Mục đích cuối cùng của tôi là rất đơn giản,
tôi muốn chính là Mạt Bố Nhĩ cùng với những kẻ đã nhúng tay vào chuyện
này cũng đều phải bị thẩm phán! Nhưng mà những cái kết quả này có thực
hiện được hay không, đối với những người đã chết đi bởi vì những tràng
âm mưu kia mà nói chính là chính nghĩa, cho dù là một chính nghĩa đến
muộn đi chăng nữa!
- Chiến tranh giữa các quốc gia thì sẽ không có chính nghĩa, còn trong nội chiến thì sẽ không có anh hùng…
Bên trong chiếc xe quân dụng màu xanh sẫm, Đỗ Thiếu Khanh giương mắt nhìn
chằm chằm vào đóa hoa dại tươi thắm đang nằm trong mấy đầu ngón tay của
chính mình, im lặng thật lâu không nói lời nào, sau đó khóe môi khẽ
nhếch lên một chút, dùng ngữ khí có chút trào phúng, nói:
- Muốn tôi dừng lại à? Vậy thì cậu cầu xin tôi đi!
Bên trong hệ thống thông tin liên lạc nội bộ nhất thời trầm mặc, một lát
sau, lại một lần nữa vang lên thanh âm của Hứa Nhạc, với một sự nghiêm
túc thành khẩn từ trước đến giờ chưa từng có.
- Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh, tôi thật lòng van xin ngài!
o0o
Những đầu Robot công trình với thân hình khổng lồ nhấc lên những cánh tay máy móc kim loại mạnh mẽ che chắn xung quanh. Dọc theo con đường quốc lộ
quân bị chuyên dụng nằm bên ngoài vùng ngoại thành của Vọng Đô bị hàng
trăm chiếc xe thiết giáp trầm mặc hoàn toàn chiếm cứ cả một quãng đường
dài. Hơn một trăm đầu Robot MX màu đen trầm mặc rãi đều khắp nơi xung
quanh khu vực điền dã dọc theo con đường quốc lộ, tất cả cũng đều cảnh
giác nhìn chăm chú vào mỗi một động tĩnh xung quanh chính mình, chuẩn bị thời khắc nào cũng có thể ngay lập tức tiến hành áp chế hỏa lực.
Kẻ bị Sư đoàn Thiết giáp 7 bày ra trận hình phòng bị nghiêm mật như vậy để đề phòng, Hứa Nhạc, lúc này trong lòng cũng không cảm thấy quá nhiều tự hào. Hắn thông qua hệ thống thiết bị nhắm bắn tầm xa của khẩu ACW, nhìn thấy gã Tướng quân mặc trên người bộ quân phục, lại một lần nữa khôi
phục lại sự thẳng tắp vốn có, dưới sự bảo vệ vô cùng mạnh mẽ của cả một
Sư đoàn Thiết giáp mà đi lên một chiếc Phi cơ trực thăng võ trang, nhìn
thấy bảy chiếc Chiến cấu cơ lên thẳng màu sẫm võ trang hiện đại phóng
thẳng lên bầu trời Vọng Đô, biến mất bên trong không trung tràn đầy
tuyết trắng…
Sợi dây thần kinh thủy chung vẫn luôn khẩn trương
kéo thẳng như dây đàn trong lòng hắn đến lúc này cuối cùng cũng đã được
thả lỏng. Ngay trong khoảnh khắc đó, sự mỏi mệt cùng với cảm giác đau
nhức nhất thời chiếm cứ toàn thân. Hắn phải vịn tay vào cái lan can của
cây cầu vượt bên cạnh mới không có ngã xuống.
Cùng với Đỗ Thiếu
Khanh tiến hành đàm phán phảng phất so với việc cùng Lý Cuồng Nhân tiến
hành đối chiến Robot sinh tử còn tạo cho Hứa Nhạc cảm giác áp lực hơn
rất nhiều. Nhưng mà cuộc đàm phán này đến hiện tại có thể được xem như
là thành công rồi hay không? Hắn quả thật cũng không rõ ràng cho lắm,
hắn thậm chí còn nghĩ không hiểu nổi được vì cái gì mà Đỗ Thiếu Khanh
lại có thể dễ dàng bị hắn thuyết phục như vậy? Thậm chí liền ngay lập
tức không mang theo chút binh lực nào liền đã ly khai khỏi đại bộ đội
của Sư đoàn Thiết giáp 7 như vậy?
Đó chính là bởi vì hắn không
biết bên trong thùng xe phía sau chiếc xe quân dụng kia chính là có Chu
Ngọc đang bị còng tay, còn có Đông Phương Ngọc ở bên trong chiếc xe quân y, thân thể tàn tạ thê thảm giống hệt như một gã ăn mày, vẫn còn đang
lâm vào hôn mê, đang được tiến hành chữa trị khẩn cấp. Hắn cũng không
biết là đã có một đóa hoa dại tươi tắn xinh đẹp đã được quẳng ném vào
trong chiếc xe quân dụng, hắn lại càng không biết được rằng vừa lúc nãy
Đỗ Thiếu Khanh đã liên tục cởi ra bốn cái nút trên bộ quân trang luôn
luôn chỉnh tề thẳng tắp của chính mình.
Hiện tại trong lòng Hứa
Nhạc lại càng thêm nghi hoặc đối với cái ý nghĩa nhân sinh cuộc đời
trong lời nói của đối phương trước kia, liên tưởng đến việc người này
trong mấy năm nay đã ở trên Tinh cầu Mặc Hoa đối với Quân đội Đế Quốc
triển khai những thế tiến công sắc bén cuồng bạo, thậm chí là vô cùng
lãnh huyết tàn nhẫn nữa. Hắn thật sự không thể nào hiểu nổi, muốn biết
nguyên nhân Đỗ Thiếu Khanh đối với người Đế Quốc là vì cái gì, sự cừu
hận thấu xương kia đến tột cùng là do nguyên nhân gì.
Ở sâu trong lòng của mỗi con người cũng đều có một cái bộ phận mềm mại ôn nhuận như ngọc, chỉ cần có thể cẩn cẩn thận thận mài mòn đi lớp bao phủ cứng rắn
bên ngoài, liền có thể triển hiện ra một tầng bộ phận kia. Cái bộ phận
bao bọc cứng rắn bên ngoài có lẽ là lý tưởng, có lẽ là sự chấp niệm, có
lẽ là dục vọng của con người… Còn khối tâm ngọc cuối cùng sau khi được
bóc trần kia, sẽ dễ dàng nở rộ sáng rọi phần ôn nhu trong lòng, chiếu
sáng lên người của chính mình cùng với của những người xung quanh.
Lớp bao bọc cứng rắn bên ngoài của Đông Phương Ngọc chính là bị những thái
độ, những động tác của Hứa Nhạc cùng với đám đội viên Tiểu đội 7 ở trên
Tinh cầu Mặc Hoa cứ từng chút từng chút một mưa dầm thấm lâu mà gỡ bỏ
dần dần.
Mà lớp bao bọc cứng rắn bên ngoài của Đỗ Thiếu Khanh thì sao? Những viên đạn mạnh mẽ của Hứa Nhạc cũng không ngăn cản được hắn.
Những lời nói của Hứa Nhạc lúc trước cũng không thể thuyết phục được
hắn. Chỉ có điều là bởi vì Chu Ngọc, vì Đông Phương Ngọc, vì đóa hoa dại xinh đẹp kia, có lẽ mới chính là nhân tố quyết định. Có lẽ trong lúc
không ở trước mặt người ngoài, thong thả cởi bỏ dần dần những cái nút áo trên bộ quân trang của chính mình, thì Đỗ Thiếu Khanh cũng đã làm ra
quyết định của chính mình.
Bất luận những nhân tố tác động bên
ngoài có nhiều đến thế nào, có quan trọng đến bao nhiêu, thì sự lựa chọn quan trọng nhất, gian nan nhất, cuối cùng chung quy cũng chỉ có thể do
chính mình làm ra mà thôi.
o0o
Mười mấy gã Đặc công mặc
trên người những bộ chính trang màu đen sẫm của Cục Đặc Cần Liên Bang
nhanh chóng kéo những sợi dây cảnh giới xung quanh. Bay chiếc Chiến đấu
cơ võ trang lên thẳng sẫm màu lần lượt theo thứ tự mà đáp xuống trên mặt cỏ xanh rộng rãi ngay phía trước Dinh thự Tổng Thống.
Trận tuyết rơi trên bầu trời hạ xuống vừa khi nãy tuy rằng cũng không lớn, nhưng
mà khi những chiếc Chiến đấu cơ lên thẳng đáp xuống, đám cánh quạt xoay
với tốc độ khủng bố của chúng nó lại giống như những luồng gió bão cấp
chín cuồn cuộn thổi bùng lên trên mặt cỏ, khiến cho đám tuyết đọng bao
trùm trên đó cũng bị thổi tung bay lên, xé rách ra thành vô số những
bông tuyết bay loạn khắp nơi, giống như là một trận bão tuyết vừa mới
đột kích đến vậy.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ lúc này đang đứng bên
cạnh cửa sổ của văn phòng bầu dục, nhìn thấy đám quân nhân sĩ quan của
Sư đoàn Thiết giáp 7 đang từ trên những chiếc Chiến đấu cơ lên thẳng lục tục bước xuống đất, nhìn thấy vị Tướng quân đang dẫn đầu đoàn người
hướng về phía Dinh thự Tổng Thống mà đi tới kia, biểu tình trên mặt ông
ta từ phẫn nộ chuyển sang một sự thất vọng thâm trầm, cuối cùng lại hóa
thành một sự trầm mặc quanh co tĩnh mịch.
Ông ta xoay người đi
đến phía trước bàn làm việc, nghe được thanh âm cánh cổng lớn nặng nề
phía sau lưng mở ra, cũng không có quay đầu lại, mà là chậm rãi lấy một
cái ly đổ đầy một ly rượu mạnh. Sau đó ông ta cứ như vậy trầm mặc lẳng
lặng nhìn thấy cỗ chất lỏng màu hổ phách đang xoay chuyển trong ly rượu, trầm mặc thật lâu không nói lời nào.
- Tôi vốn nghĩ đến có thể
bên phía Trầm Cách đã xảy ra vấn đề gì rồi, nhưng mà không ngờ hiện tại
lại là đến phiên cậu có vấn đề hay sao?
Thanh âm Tổng thống Mạt
Bố Nhĩ mang theo cảm xúc phức tạp hỏi một câu. Bàn tay nâng lên ly rượu, tựa hồ như muốn một hơi uống cạn, thế nhưng lại không biết vì nguyên
nhân gì mà cuối cùng lại chậm rãi buông xuống, hai bàn tay chống mạnh
lên cạnh bàn, thân thể có chút nghiêng về phía trước, cúi đầu nhìn thẳng xuống đất.
Vẻ mặt Đỗ Thiếu Khanh không một chút biểu tình, trầm
mặc đi thẳng vào văn phòng bầu dục, đưa tay tháo xuống chiếc mũ quân
dụng kẹp ở bên hông, ba một tiếng làm ra động tác kính chào theo tiêu
chuẩn Quân đội Liên Bang. Hắn trầm mặc một lát, sau đó mới nói:
- Đúng vậy, Tổng thống tiên sinh, tôi đã có vấn đề!
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cũng không có hỏi Đỗ Thiếu Khanh xem vấn đề chính là cái gì, mà chỉ là tự giễu nói:
- Nếu như một khi đến thời điểm tất cả mọi người đều đã có vấn đề, như
vậy thật rất rõ ràng, người có vấn đề hẳn là chính bản thân tôi!
Nói xong những lời nói này, thân thể của ông ta phảng phất như trở nên trầm trọng dị thường, hai bàn tay mỏi mệt chống mạnh xuống cạnh bàn tựa hồ
như không thể nào gánh vác nổi được thân thể nữa, phần lưng dày rộng của ông ta có chút khẽ run rẩy, giống hệt như là một ngọn núi lung lay sắp
đổ xuống vậy.
Thê tử của ông ta dạo gần đây đã ở lỳ trên phòng
ngủ, kiên quyết không chịu xuống dưới, cô con gái duy nhất của ông ta
thì ở trên phòng ngủ trên lầu, đã hơn ba năm nay không hề muốn cùng hắn
ăn cơm chung một bàn ăn. Bên ngoài cửa sổ Dinh thự Tổng Thống xa xa có
thể mơ hồ nghe thấy được thanh âm hô to khẩu hiệu của đám dân chúng Liên Bang tham gia vào Cuộc hành quân Trầm mặc, mà tất cả những người đó vào ba năm trước đây đã từn glaf những người ủng hộ kiên định nhất của hắn.
Bên trong bên ngoài Dinh thự Tổng Thống có vô số những nhân viên công tác
còn đang khẩn trương tiến hành công việc. Hơn một trăm gã Đặc công của
Cục Đặc Cần vẫn đang làm hết phận sự, tận hết trách nhiệm mà thực thi
đúng cương vị của chính mình. Bên ngoài bãi cỏ, bên cạnh lan can vẫn còn có những người ủng hộ chính mình. Đỗ Thiếu Khanh thì lại đang đứng ngay sau lưng chính mình, nhưng mà thân ảnh của Tổng thống tiên sinh nhìn
qua lại có vẻ đặc biệt cô đơn, phảng phất như là ở nơi này cũng chỉ có
mỗi một mình ông ta mà thôi.
- Tổng thống tiên sinh, tôi cho rằng cái phương án hành động khẩn cấp do Chủ tịch Lý Tại Đạo đề xuất ra này
cực kỳ có vấn đề. Đồng thời tôi vẫn luôn kiên trì cho rằng, Chủ tịch Lý
Tại Đạo không phải là một gã quân nhân chân chính, cũng càng không phải
đơn thuần là một gã chính khách, mà là một cái quái thai dị dạng cổ quái nào đó. Nếu như Liên Bang dựa theo sự thiết kế của ông ta mà tiếp tục
phát triển đi xuống, khẳng định là sẽ phi thường nguy hiểm.
Đỗ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm theo bóng dáng của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, tâm tình phức tạp, nhẹ giọng nói.
Hai tay của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ vẫn như cũ đang chống mạnh lên cạnh bàn,
trầm mặc một thời gian dài không nói tiếng nào. Sau đó cũng không biết
là có phải cảm giác được cái gì đó hay không, ông ta theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, nhìn về phía đám dân chúng đứng bên ngoài bãi cỏ xa xa,
những người cuối cùng vẫn còn kiên trì ủng hộ chính mình.
Ông ta
nhìn thấy những vị nam nhân trung niên đang phẫn nộ, thậm chí còn có kẻ
chảy nước mắt chuẩn bị ngăn cản đám người của Cuộc hành quân Trầm mặc,
số lượng lớn hơn mình rất nhiều, lại nhìn thấy những sinh viên trẻ tuổi, bởi vì nhìn thấy các Chiến đấu cơ võ trang của Sư đoàn Thiết giáp 7 đã
đến mà hưng phấn hoan hô… Trong lòng ông ta phảng phất giống như là thấy được hình ảnh của chính mình năm đó, một kẻ tràn ngập nhiệt tình đứng ở đầu đường kiên định phát truyền đơn lớn tiếng kháng nghị. Trong đầu ông ta đột nhiên oanh một tiếng, giống như sấm sét ầm vang vậy.