Gian Khách

Quyển 4 - Chương 378: Truy đuổi trong sơn cốc

Cho dù là khoảng cách cự ly đến hơn bốn km xa xôi, thế nhưng những viên

đạn đuôi hợp kim to cỡ nắm tay có uy lực cực đại vẫn như cũ mang theo

những luồng động năng khủng bố nhất, nhẹ nhàng dễ dàng tiến thẳng vào

bên trong lớp đất đá nhìn bên ngoài có vẻ như là vô cùng cứng rắn, xoay

chuyển với tốc độ phi thường cao, oanh ra vô số những mảnh đá vụn sắc

bén cùng với những đám bụi mù mờ mịt.

Bên má phải của Hứa Nhạc đã bị những mảnh vụn đá cắt ra một đường dài, máu tươi tuôn ra hỗn hợp với mồ hôi cùng với bụi mù biến thành một lớp dung dịch không nhìn ra nổi

màu sắc gì, sau đó chảy dọc xuống chiếc áo khoác tràn đầy bùn đất cùng

với vô số những vết rách tả tới, nhìn qua bộ dáng phi thường chật vật

đáng thương. Hỗn hợp mồ hôi cùng với máu tươi kia có một số từ trên trán hắn chảy xuống khóe mắt, khiến cho ánh mắt của hắn không nhịn được phải có chút khẽ nhíu lại. Thế nhưng khẩu ACW trong tay của hắn vẫn như cũ

theo bản năng không ngừng chấn động nổ súng.

Quan sát đến chỗ con đường quốc lộ xa xa, ngay bên cạnh chiếc xe quân dụng bên dưới, một

điểm đạn rơi rõ ràng cách chỗ thân thể của Đỗ Thiếu Khanh cũng chỉ lệch

đi có một chút mà thôi, Hứa Nhạc nhịn không được hạ thấp giọng hung hăng mắng chửi một câu thô tục. Trong lòng hắn thì cảm khái sự may mắn cùng

với bất hạnh của chính mình.

Cảm giác chấn động liên hồi từ dưới

chiếc giày quân dụng truyền lên khiến cho hắn rõ ràng, vào lúc này bất

luận có muốn nghĩ đến hay không, hắn cũng bắt buộc phải rút lui, nếu như còn chậm trễ nữa, như vậy khẳng định sẽ là một con đường tử lộ mà thôi.

Hai khẩu ACW ở trên đỉnh núi cùng với con đường quốc lộ bên dưới đã bắn phá lẫn nhau suốt hơn hai mươi phát. Hơn mười đầu Robot MX màu đen rãi đều

bên dưới chân núi của Sư đoàn Thiết giáp 7 cũng đã sắp sửa tiếp cận con

đường đi lên đỉnh núi đá này rồi.

Hứa Nhạc chính là gã Công Trình Sư hiểu biết rõ ràng nhất loại Robot MX này trong toàn bộ vũ trụ này.

Hắn biết kể từ sau khi bên phía Tây Lâm tiến hành tập trung lực lượng

chuẩn bị phản chiến, thì bên phía Liên Bang bắt đầu tiến hành sản xuất

đại quy mô Robot MX để chuẩn bị đối kháng. Tất cả các loại Robot MX chế

tạo sau này vì để giảm đi thời gian sản xuất, cho nên đã toàn bộ dỡ bỏ

các loại vũ khí công kích tầm xa hao tốn năng lượng, ví dụ như là Chủ

pháo năm đó cố tình thiết kế trang bị thêm, chỉ để lại duy nhất Cơ pháo

Đạt Lâm trên đầu cánh tay trái mà thôi.

Vừa rồi trong khoảng thời gian vừa qua, hắn có thể trầm ổn bình tĩnh đứng trên đỉnh tảng đá cùng

với Đỗ Thiếu Khanh chơi đùa cùng nhau đấu súng một khoảng thời gian dài

như thế này, chính là bởi vì hắn có thể tính toán rõ ràng, đám Robot MX

của Sư đoàn Thiết giáp 7 kia nhìn qua có khoảng cách khá gần, nhưng trên thực tế hoàn toàn không thể uy hiếp được chính mình.

Mà hiện tại thì hơn mười đầu Robot MX kia đã tiếp cận hắn đủ gần, khu vực đỉnh núi

nham thạch trên này đã bắt đầu tiến vào phạm vi hỏa lực bao trùm của đám Robot kia. Hắn có thể mơ hồ nghe thấy được trong đám Robot MX bên dưới

sườn núi kia đã phát ra thanh âm vù vù trầm thấp. Đó cũng không phải là

tiếng hệ thống song động cơ khởi động, mà là thanh âm nòng súng Cơ pháo

Đạt Lâm bắt đầu xoay chuyển với tốc độ cao. Càng đáng sợ hơn chính là,

ba đầu Robot MX màu đen xông đến trước nhất, trên người đã phát ra những thanh âm rắc rắc giòn tan, bắt đầu chấn khai những cấu kiện thừa trên

cơ thể, chuẩn bị tiến vào trạng thái siêu tần!

Lúc ấy thời gian

lưu lại cho phép Hứa Nhạc làm ra phản ứng, nếu như tính toán một cách

chính xác, thì đại khái cũng không đến thời gian một giây đồng hồ nữa mà thôi!

Đối mặt với thời gian không đến một giây đồng hồ cuối

cùng, Hứa Nhạc ôm theo khẩu ACW nặng nề trong tay, lưng vác cái ba lô

hàng quân nặng nề, miệng hét lớn một tiếng, sau đó không một chút do dự

hướng về phía vách đá bên dưới mà nhảy xuống!

Cơ hồ đồng thời

ngay khi hắn nhảy xuống bên dưới vách đá dựng đứng kia, thì một chùm mưa đạn Cơ pháo Đạt Lâm dày đặc đã bằng bằng bằng bằng hung mãnh oanh kích

thẳng xuống tảng đá lớn ngay lúc nãy hắn vừa đứng bắn. Chỉ trong khoảnh

khắc thôi, đám mưa đạn kia liền đem phiến tảng đá lớn mạnh mẽ lột bỏ cả

một tầng đá vụn lớn.

Hai chân mang theo đôi giày quân dụng cứng

rắn dẫm mạnh xuống một cái, thân thể Hứa Nhạc dừng thật mạnh lên trên

một gốc cây tùng to lớn mọc dựng đứng ngay trên vách đá, hướng không

trung chỉa thẳng ra ngoài. Ngay thời điểm khi mà thân cây tùng to cỡ cái thau rửa mặt cũng không thừa nhận nỗi cả cỗ xung lượng mạnh mẽ khủng bố này, phát ra một thanh âm răng rắc gãy rời, thì thân thể của Hứa Nhạc

cũng đã giống như một quả bóng bàn tưng nảy, dùng tốc độ nhanh như đạn

bắn, dội ngược lên trên một chút, cánh tay trái không cầm súng ở trong

không trung tiến hành điều chỉnh tư thế một chút, sau đó mạnh mẽ bám víu vào một khối đá nhỏ gồ lên một chút ngay trên mặt vách đá, thân thể ở

trong không trung xoay người một chút, liền nhanh chóng biến vào bên

trong một chỗ rẽ trên phần vách đá cheo leo.

Những động tác lăng

người liên tiếp này nhìn qua bên ngoài tựa hồ như tùy tiện tiêu sái tự

nhiên thoải mái vô cùng, thế nhưng trên thực tế trước đó Hứa Nhạc đã

phải tiến hành tính toán cực kỳ chính xác, sau đó lại phải bằng vào cỗ

lực lượng cường đại không thuộc về phạm trù con người mới có năng lực

thành công hoàn thành.

Ngay sau khi hắn rẽ người vào bên trong

chỗ rẽ của bức tường dựng đứng, phía sau đó chính là một cái sơn cốc sâu thẳm, xanh biêng biếc không hề có chút dấu hiệu của lá khô vàng. Hứa

Nhạc lưng đeo theo cái ba lô hàng quân nặng nề, rất nhanh hướng sâu bên

trong sơn cốc mà phóng thẳng vào. Cái ba lô hành quân to lớn dường như

muốn đem toàn bộ thân thể của hắn ngăn cản lại. Mà có chút kỳ quái chính là, không biết vì cái gì, hắn thủy chung vẫn luôn ôm ngang khẩu súng

ACW trong tay mình, thà rằng dùng một tư thế không thuận tiện cho chạy

bộ để hy sinh một chút tốc độ, chứ cũng không chịu khoác ra sau lưng

hoặc là thả dọc theo thân thể.

Chỉ trong nháy mắt sau đó, thanh

âm động cơ gầm rú cực mạnh xé rách hoàn toàn không gian sơn đạo vừa mới

im lặng lại một chút. Ba đầu Robot MX màu đen đã hoàn thành tiến vào

trạng thái siêu tần, nhanh chóng đạp phá vách núi, mang theo thanh thế

nhanh chóng như gió lốc mà mạnh mẽ đuổi theo. Mà ngay phía sau ba đầu

Robot MX màu đen đó còn có thêm gần mười đầu Robot khác nhanh chóng đuổi theo.

Lúc này Hứa Nhạc giống hệt như một đạo tia chớp phóng đi,

trong khoảnh khắc đã đột nhập vào sâu bên trong sơn cốc một khoảng cách

ước chừng gần ba trăm thước. Chỉ thấy bản thân hắn đang dùng tốc độ cao

chạy trốn, đột nhiên bất ngờ đình chỉ lại xu thế đang phóng vọt về phía

trước. Đôi giày quân dụng rắn chắc đạp mạnh xuống lớp bùn đất bên dưới,

mạnh mẽ hóa giải lực quán tính, thân thể dưới sự chống đỡ của lực lượng

vô cùng khủng bố, mạnh mẽ xoay chuyển thắt lưng, hướng về phía ba đầu

Robot MX màu đen phía sau kia, nhanh chóng khu động cò súng.

Bằng bằng!

Động tác không hề phù hợp với bất cứ một quy phạm nào trong sổ tay chiến

thuật quân sự, hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của những chiến sĩ

cường đại nhất từ trước đến giờ, Hứa Nhạc đang bị hơn mười đầu Robot

truy tập, thế nhưng lại còn có được cơ hội rỗi rãi xoay người lại, nhanh như tia chớp bắn liền hai phát đạn!

Đây đúng chính là nguyên

nhân vì cái gì sau khi rời khỏi vách đá nham thạch kia, hắn thà hy sinh

đi tốc độ chạy trốn nhanh chóng nhất, cũng muốn bảo trì tư thế hai tay

ôm ngang khẩu súng ACW như thế. Bởi vì hắn cần phải cam đoan tốc độ nổ

súng nhanh nhất của mình.

Ở một khoảng cách gần đến như thế, khẩu Thần thương ACW của Liên Bang tuyệt đối có năng lực bắn thủng được lớp

giáp che hợp kim chắc chắn của đầu Robot MX. Ba đầu Robot MX màu đen

đuổi theo phía sau hắn rõ ràng biết được điểm này. Vào lúc này, mấy gã

phi công vĩ đại của Sư đoàn Thiết giáp 7 cũng đã hoàn toàn thể hiện ra

tiêu chuẩn điều khiển Robot phi thường cường hãn của chính mình.

Ba đầu Robot MX cũng không có một đầu nào làm ra động tác né tránh làm

giảm đi tốc độ truy đuổi của chính mình, mà là hai cánh tay đột nhiên

khoanh lại, dùng phần cánh tay máy móc tráng kiện chắc chắn của chính

mình mà bảo vệ cánh cửa khoang điều khiển.

Hai khỏa đạn phá giáp

mà Hứa Nhạc sớm đã chuẩn bị từ lâu, nhanh chóng hung hăng đánh trúng vào cánh tay máy móc tráng kiện của đầu Robot MX màu đen chạy ở trước nhất. Hai luồng hoa lửa lóng lánh bùng lên, trên cánh tay máy móc của đầu

Robot MX màu đen toát ra một luồng khói xanh, thế nhưng thân mình của

đầu Robot cũng không có bị bất cứ thương tổn nào cả, thậm chí ngay cả

tốc độ truy đuổi cũng không hề giảm xuống chút nào.

Đầu Robot MX

màu đen khoanh tay lại che trước bụng mình, lại đang dùng tốc độ cao

phóng vọt về phía trước, nhìn qua bộ dáng có chút ngốc nghếch, thậm chí

là còn có chút buồn cười nữa, thế nhưng đối với việc phòng thủ khẩu ACW

khủng bố kia trên thực tế lại là phi thường hữu hiệu. Đây đúng chính là

chiến thuật phòng ngự địa phương cường đại nhất của Sư đoàn Thiết giáp

7!

Hứa Nhạc vẫn như cũ vùi đầu phóng chạy như điên về phía trước, còn ba đầu Robot MX của Sư đoàn Thiết giáp 7 thì vẫn như cũ khoanh tay

che lại bụng mình, ở phía sau điên cuồng đuổi theo. Chỉ trong chút

khoảnh khắc, đã tiến thêm được mấy trăm thước nữa. Nhưng mà lực lượng ẩn chứa bên trong thân thể của nhân loại cho dù có cường đại đến đâu đi

chăng nữa, cũng không có cách nào bằng nổi những dòng năng lượng điện từ mạnh mẽ ẩn chứa bên trong hệ thống song động cơ của Robot được. Cho nên khoảng cách giữa song phương đã càng ngày càng gần hơn.

Ngay

trong lúc nhìn qua giống như sắp sửa lâm vào tuyệt cảnh, thì Hứa Nhạc

lại một lần nữa bộc phát. Nhưng mà lúc này đây hắn cũng không có mượn

dùng lực lượng cường hãn dưới hai chân mình mà làm giảm xu thế phóng vọt về phía trước, mà là đôi giày quân dụng dẫm mạnh một cái xuống mặt đất, đem thân thể cả người bay lên một khoảng, sau đó thân thể ở giữa không

trung hoàn thành một cái động tác xoay mạnh phần thắt lưng lại.

Toàn thân Hứa Nhạc giống hệt như một con chim, dùng tốc độ cao bay lượn thật nhanh về phía sau của sơn cốc, sự cân bằng của thân thể thì vẫn như cũ

duy trì vô cùng hoàn mỹ, hai tay giơ ngang khẩu ACW, vẻ mặt không một

chút biểu tình, nhìn chằm chằm vào đầu Robot MX màu đen của Sư đoàn

Thiết giáp 7 đang đuổi theo gần mình nhất, lại bắn ra thêm ba phát đạn

nữa.

Bằng bằng bằng!

Lần này ba khỏa viên đạn không ngờ

lại bay sượt qau phần cánh tay máy móc tráng kiện đang khoanh lại che ở

phía trước khoang điều khiển của đầu Robot MX Sư đoàn Thiết giáp 7 kia,

nhìn tựa hồ như một lần bắn trượt, thế nhưng trên thực tế lại cực kỳ

chuẩn xác mà bắn trúng mục tiêu vào phần bản hợp kim bảo hộ ở trên vai

của đầu Robot MX kia.

Ở trong ấn tượng của tuyệt đại đa số các

phi công của Liên Bang, thì cái tấm bản hợp kim bảo hộ trên vai có gắn

sáu khỏa đinh ốc cố định kia kia giống như là phần ruột thừa ở trong

bụng của nhân loại vậy, căn bản không có bất cứ tác dụng gì cả. Nhưng mà ở trong mắt của gã nam nhân đã từng tham gia thiết kế đầu Robot MX nào

đó mà nói, thì cái tấm bản hợp kim bảo hộ kia lại giống như là phần

xương sọ đầu của con người vậy, ngay bên dưới lớp bản hợp kim kia chính

là vô số những dây điện tử số liệu chằng chằng chịt chịt, một khi bị bàn tay hắn nắm lấy được, như vậy hắn liền có thể trực tiếp khống chế đầu

Robot này!

o0o

- Tao chỉ cần ba phát đạn là chụp chết được mi! Một cái góc độ bắn hoàn mỹ đến như vậy, rõ ràng có thể tạo thành

lực đạo chuẩn xác mà xâm nhập vào trong a!

Hứa Nhạc một bên thì

thào khẽ mắng, một bên thì nặng nề thở dốc một trận. Hắn vẫn như cũ

không ngừng phóng chạy như điên về phía sườn núi bên cạnh sơn cốc, khóe

mắt thì lại thỉnh thoảng liếc nhìn về phía sau một chút. Hắn phát hiện

ra được gần mười đầu Robot MX của Sư đoàn Thiết giáp 7 ở phía sau cũng

tạm thời không thể tiếp cận được hắn. Bởi vì nguyên nhân do địa thế ở

nơi này, cho nên ba đầu Robot MX màu đen phía trước sau khi tiến vào

trạng thái siêu tần, đã dần dần gia tăng khoảng cách với đám Robot đuổi

theo phía sau.

Đầu Robot MX màu đen bị hắn liên tục bắn trúng năm phát đạn kia vẫn như cũ truy đuổi theo gần sát với hắn nhất, khí thế

cũng là mạnh mẽ sắc bén nhất. Nhưng mà ở trong mắt của Hứa Nhạc, thì đầu Robot MX màu đen này lại giống như là một khối bánh ngọt ngon lành đang dâng đến tận miệng. Hắn ôm theo khẩu ACW, dồn dập thở dốc không ngừng

lao tới, ở trong đầu thì lại yên lặng rất nhanh thì thầm:

- Gần một chút! Gần thêm chút nữa! Đám người phía sau chậm thêm chút nữa đi…

Một người, cho dù là có thêm cả đám người Tiểu đội 7 liền muốn cùng với cả

Chính phủ Liên Bang chiến đấu, liền nghĩ muốn đánh bại Đỗ Thiếu Khanh

cùng với toàn bộ Sư đoàn Thiết giáp 7 của hắn, đó thật sự chính là một

hồi mộng tưởng hão huyền. Nhưng mà đối với Hứa Nhạc mà nói, nếu như

trong tay của hắn có được một đầu Robot cường đại, có lẽ cục diện sẽ

liền phát sinh một sự biến hóa mang tính căn bản a.

Ba năm trước

đây, sau cái tràng chiến đấu kinh tâm động phách kia, Chính phủ Liên

Bang đã bắt đầu quản chế những Robot quân dụng cực kỳ nghiêm khắc, gia

tăng thêm rất nhiều tầng mật mã bảo hộ. Dưới trạng thái chưa tiến hành

khởi động, cho dù là Hứa Nhạc cũng không có cách nào thành công cướp lấy được.

Một màn hình ảnh ngày hôm nay chính là kết quả sau khi Hứa Nhạc tính toán thật lâu mới cố tình tạo thành. Hắn biết đám Robot của

Sư đoàn Thiết giáp 7 ngay khi hắn xuất hiện sẽ liền nhất định điên cuồng truy đuổi tới, mà như thế cũng chính là cơ hội tốt nhất để cho hắn cướp lấy một đầu Robot MX!

Dùng tay không mà muốn cướp lấy một đầu Robot quân dụng?

Chuyện này ở trong mắt của rất nhiều người thì chẳng khác nào là một câu

chuyện thần thoại cả, không ai sẽ tin tưởng vào điều này. Nhưng mà Hứa

Nhạc đã từng đích thân nhìn thấy Phong Dư đại thúc trình diễn một màn

giống hệt Thần tiên kia, thậm chí ngay cả chính bản thân hắn ở trên Tinh cầu Mặc Hoa cũng đã từng trình diễn qua một lần cảnh tượng tương tự như vậy rồi!

Ngày hôm nay trong tay Hứa Nhạc cũng không có Robot

công trình, cũng không có cánh tay máy móc sửa chữa mini, nhưng mà hắn

có được khẩu ACW. Hắn nhìn qua vô tình bắn trượt, thế nhưng trên thực tế chính là một mực một bắn văng đi khối bản hợp kim bảo hộ trên vai của

đầu Robot kia, chính là vì hắn muốn mạnh mẽ chấn khai đi khối bản hợp

kim đó, sau đó tìm kiếm thời cơ xoay người lại bám lên trên thân thể đầu Robot, cuối cùng thông qua các sợi dây điện tử số liệu trên đó mà không chế đầu Robot MX này.

Một khi hắn có thể cướp lấy được đầu Robot MX kia, như vậy chính là đến phiên Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư đoàn

Thiết giáp 7 của hắn phải sầu não rồi!

o0o

Đỗ Thiếu Khanh

nhìn theo cái bóng người mơ hồ kia biến mất theo phương hướng vách đá

dựng đứng ở đằng xa xa, nhìn thấy hơn mười đầu Robot MX đã nhanh chóng

đuổi theo, vẻ mặt không một chút biểu tình thu hồi lại khẩu ACW, giao

lại cho gã sĩ quan Trung tá ngay bên cạnh mình, sau đó cầm lấy cặp kính

râm màu đen, nhẹ nhàng thổi đi mớ bụi mù bám dính trên đó, cuối cùng

xoay người hướng về phía chiếc xe quân dụng mà đi đến.

Đột nhiên

cặp mày thanh mảnh thon dài như thanh kiếm rút ra khỏi vỏ của hắn chợt

nhướng lên một cái, bỗng nhiên xoay người nhìn về phía phần vách đá sớm

đã không còn bóng người đằng kia nhìn lại. Trong đầu hắn chợt nhớ tới

phần tình báo chiến tranh mà mấy ngày hôm trước Lý Phong từ bên Tinh cầu Mặc Hoa đã gửi về cho mình, nhớ tới đầu Robot MX đã bị Hứa Nhạc thành

công chiếm lấy được, cặp mày đang nhướng lên chợt biến thành trầm mặc.

Ngay sau đó Đỗ Thiếu Khanh trầm giọng nói:

- Rút về tất cả Robot MX!

Bao gồm cả Sư Đoàn trưởng Lưu Vĩnh Phúc cùng với tất cả các sĩ quan tham

mưu của Sư đoàn Thiết giáp 7 trong đó, không có bất cứ người nào có thể

hiểu được, vì cái gì mà mắt thấy đám Robot của Sư đoàn chính mình đã sắp sửa đuổi kịp, sau đó hoàn toàn tiêu diệt cái tay súng bắn tỉa chết tiệt kia rồi, vào lúc này lại ra lệnh rút quân trở về?

Nhưng mà Sư

đoàn Thiết giáp 7 từ trước đến giờ vẫn luôn là kỷ luật nghiêm minh như

núi, đối mặt với vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh mặc dù đã không còn là Sư Đoàn trưởng nữa này, tất cả mọi người cũng đều đã có thói quen không cần hỏi, không cần nghi ngờ, chỉ biết kiên định đi chấp hành một cách

nhanh chóng nhất.

Mệnh lệnh yêu cầu toàn bộ Robot MX lập tức rút

trở về, chỉ trong khoảng thời gian ngắn nhất đã truyền vào bên trong sơn cốc bên kia.

Ánh mắt của Đỗ Thiếu Khanh xuyên thấu qua cặp kính

râm, trầm mặc nhìn chằm chằm theo phương hướng của phiến sơn cốc sâu

thẳm đằng kia, một lúc lâu sau mới ra mệnh lệnh, nói:

- Toàn Sư đoàn tiếp tục đi tới, mục tiêu khống chế Đặc khu Thủ Đô!

Đám quân nhân sĩ quan của Sư đoàn Thiết giáp 7 bốn phía xung quanh khẽ rùng mình một cái, sau đó mọi người cũng dần dần hiểu được ý tứ của Sư Đoàn

trưởng Đỗ Thiếu Khanh.

Chỉ cần hàng ngũ của Sư đoàn không bị xáo

trộn, sau đó dùng một số lượng lớn Robot MX đi che chắn lại góc bắn từ

trên phía núi non bên kia, như vậy thì tay súng bắn tỉa trên đỉnh núi

bên kia sẽ có biện pháp gì nữa, sẽ có năng lực gì nữa? Đối phương cũng

chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy dòng nước lũ thiết lưu này mạnh mẽ trầm mặc thong thả mà không thể ngăn cản tiến vào Đặc khu Thủ Đô, cũng không có

bất cứ biện pháp nào nữa!

Đây chính là Đỗ Thiếu Khanh, đây chính là Sư đoàn Thiết giáp 7!

Cái chi bộ đội này cùng với vị nhân vật linh hồn của bọn họ có đôi khi nhìn qua có chút quá mức máy móc, quá mức tiêu chuẩn, quá mức lạnh lùng,

nhưng mà bọn họ trước giờ cũng chỉ có hướng tới thắng lợi, cũng không có ham muốn thắng lợi. Ánh mắt của bọn họ vẫn như cũ trong suốt như nước,

cước bộ kiên định. Bọn họ có lẽ cũng không phải là chi bộ đội cực mạnh

nhất, nhưng tuyệt đối là chi bộ đội ít phạm sai lầm nhất.

Đỗ

Thiếu Khanh mang theo vẻ mặt không một chút biểu tình quay trở lại ngồi

trên chiếc xe quân dụng, cũng không hề liếc nhìn về phía gã quân nhân sĩ quan bị còng tay ngồi bên cạnh mình. Hắn chậm rãi cởi bỏ cái nút cài

trên cùng của bộ chế phục Tướng quân hoàn hảo không một nếp nhăn trên

người mình, cố gắng tiêu trừ đi cỗ nhiệt khí bên trong cơ thể chính

mình, sau đó mới im lắng nhớ tới thời khắc vừa lúc nãy, chính mình vì

cái gì mà lại kỳ diệu khó hiểu, một phen ôm lên khẩu ACW cùng với Hứa

Nhạc đấu súng như vậy chứ?

Nếu như ở trên chiến trường, đây tuyệt đối là một sự sai lầm không thể nào tha thứ được!

Bản thân hắn từ trước đến giờ luôn được xưng vĩnh viễn không bao giờ phạm

sai lầm, lúc này cũng phải chậm rãi nhíu mày lại, cảm thấy phi thường

khó hiểu.